Thời gian cấp bách, vượt qua được Cường Bạo Đại Vương cũng không thể vượt qua được đám thị vệ soát cổng kia. Bọn họ có trong tay danh sách khách mời, còn Hoài Ly lại nằm trong diện danh sách đen. Chử Đồng Tử mặc dù không hiểu sao Cường Bạo Đại Vương lại dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy, nhưng anh vẫn đang suy xét xem tiếp theo nên làm thế nào.

- Hay là anh vào trước đi, tôi lẻn trốn từ sau vào cũng được.

- Không được, bên ngoài canh phòng cẩn mật hơn bên trong. Nếu vào được thì em gần như có thể lẻn vào ngục tối, còn ở bên ngoài thì nằm mơ. Đi với ta em còn khó có thể qua mặt, đừng nói là đi một mình, đến lúc đó em sẽ phạm vào tội đồng lõa đấy.

- Vậy bây giờ phải làm sao? Đợi qua thời điểm tốt sẽ không làm gì được đâu.

Hoài Ly cuống lên. Từ lúc bước ra khỏi nhà cô luôn trong tâm trạng nơm nớp lo sợ. Không hiểu sao tất cả những người xung quanh đều làm cô cảm giác ghê tởm và sợ hãi. Dường như không có ai mà cô có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng. Đúng lúc này, Chử Đồng Tử bỗng kéo nhẹ cô sang một bên, nhường đường cho một chiếc xe ngựa sang trọng.

- Đó là xe của ai vậy? - Xe nhà ai mà xa xỉ quá, bên ngoài làm bằng bạc sáng loáng. Đã từng thấy xe ngựa gỗ nhưng làm xe kiểu này thì chưa từng có ai. Đã vậy kéo xe không phải là ngựa mà là những con hươu sừng dài trông rất cao quý.

- Còn ai dám khoe khoang như vậy chứ? Chắc chắn là Hằng Nga tiên tử rồi. - Hằng Nga!

- Chử Đồng Tử, tôi có cách lẻn vào rồi. Anh đi một mình đi.

Chử Đồng Tử còn chưa kịp thốt lên thì Hoài Ly đã chạy biến đi. Thật giống như một con mèo nhỏ. Hoài Ly như hóa thành gió chui vào khe cửa sổ. Bên trong, ánh sáng từ trên trần chiếu thẳng xuống. Hằng Nga tiên tử uể oải nằm dài trong lòng Cuội, bỗng có người xông vào thì suýt hét toáng lên.

- Hằng Nga, là tôi.

- Hoài Ly? Cô vào xe tôi làm gì? - Hằng Nga xấu hổ ngồi thẳng người dậy.

- Say xe thì cứ nằm xuống. - Chú Cuội vẫn không hiểu tình huống như xưa, kéo Hằng Nga tựa vào ngực mình, còn vuốt vuốt lưng cô. Hằng Nga trợn trắng mắt vẫn không làm gì được anh ta.

- Hai người cứ tự nhiên, tôi không có ý kiến đâu. - Hoài Ly xấu hổ sờ mũi.

- Không phải, là do Hằng Nga muốn trải nghiệm cảm giác đi xe ngựa. Nên kêu người làm một chiếc xe bằng bạc đi cho sang trọng. Ai ngờ đi một lúc thì bị say xe. Đúng là tự làm tự chịu. - Ngữ điệu Cuội không cao không thấp, cũng không trách móc hay dè bỉu, nhưng Hằng Nga vẫn chột dạ xịu mặt - Cô cũng đến dự tiệc sinh nhật à? Sao lại đi vào đây? - Tôi muốn nhờ Hằng Nga một việc thôi.

- Hoài Ly, cái cô đeo trên tay là gì? - Hằng Nga lập tức ngồi thẳng dậy, cầm lấy tay Hoài Ly - Xích Thằng? Cô ở đâu có cái này? Không lẽ hai người... nhưng mà Trần Thạch đã bị giam rồi.

- Không phải, cái này... không phải của Trần Thạch.

Lúc này, thậm chí ngay cả khi đeo Xích Thằng trong tay, cô vẫn không thể ngừng nghĩ đến vị Đại tướng quân kia.

Xe chậm chạp đi qua cổng, bị thị vệ ngăn lại, yêu cầu xét xe. Lái xe bên ngoài chống nạnh, trợn mắt quát:

- Lớn gan quá, xe của Hằng Nga tiên tử mà các người cũng dám soát sao? Có biết Hằng Nga là khách quý cỡ nào, chính là cháu gái của Ngọc Hoàng đấy có biết không?

- Ngọc Thố tinh, mời cô tránh đường để chúng tôi kiểm tra. Nếu không có gì có thể thoải mái vào trong.

- Nếu vậy cần gì tôi phải ở đây tranh cãi với các người nữa hả? - Ngọc Thố đỏng đảnh nói, không coi ai ra gì, quả nhiên là được đào tạo bởi Hằng Nga tiên tử.

- Nếu cô không để chúng tôi làm theo quy định, chúng tôi đành dùng vũ lực, bằng không, có thể mời Cường Bạo Đại Vương đến.

Ngọc Thố nghe đến Cường Bạo Đại Vương thì sắc mặt rất kém, đương nhiên là không thích người này. Hai tay cô yếu xìu thõng xuống. Thị vệ trực tiếp bước qua Ngọc Thố. Báo với bên trong một tiếng rồi mở cửa ra, ngoài dự liệu gặp được Hằng Nga tiên tử, còn có chú Cuội nữa. Đầy đủ cả ba người. Có điều tư thế của bọn họ khá xấu hổ. Hằng Nga tiên tử xưa nay ăn mặc luôn thiếu vải như vậy. Ngay cả chiếc váy dạ hội dài đến chân cũng không làm kín cơ thể cô hơn được.

Hằng Nga kéo cao chân váy, để trần gần như là cả đôi chân. Phần váy phía trên ngực đã bị xé toạt một nửa, được áo khoác ngoài của chú Cuội che lại, nhưng có thể nhìn rõ là không có mặc áo ngực. Chú Cuội hiển nhiên là đẹp trai phong độ, đôi mắt vẫn hiền từ như xin lỗi thị vệ. Nhưng trên người Cuội lại không có một mảnh vải, thật là thất thố khi anh ta còn cười như vậy.

Bọn họ dĩ nhiên đang làm chuyện gì thì ai cũng rõ. Có vài thị vệ chưa lập gia đình thì đỏ mặt quay đi. Khung cảnh bên trong quả thực quá thác loạn, bọn họ đều là những thanh niên trong trắng cả. Trưởng thị vệ giám sát thấy vậy thì thâm trầm, dĩ nhiên hắn biết mình đã phá hỏng cuộc vui của Hằng Nga tiên tử. Khả năng rất lớn là bị ăn mắng. Hắn thường nghe tin đồn Hằng Nga coi chú Cuội như người hầu, nhưng không ngờ cô ta thiếu thốn nên mức ngay cả người hầu bên cạnh mình cũng chơi. Nhìn chú Cuội hình như là bị bắt buộc.

Quả nhiên, Hằng Nga không hoảng sợ không đỏ mặt, điềm đạm xoay lại quát to:

- Dê xồm, nhìn ngắm cơ thể trần truồng của ta đủ chưa?!

Âm thanh của Hằng Nga khá lớn, khiến nhiều khách mời bên ngoài nghe được thì trợn mắt. Trưởng thị vệ xấu hổ cúi đầu. Sau này hắn sẽ vác trên lưng tiếng xấu nhìn lén Hằng Nga trần truồng thay đồ mất, không bỏ chạy mới là lạ. Hắn xin lỗi một tiếng rồi đóng cửa lại. Xe của Hằng Nga tiên tử được phép thông qua.

Thị vệ vừa qua một ca phiền phức thì liền tỉnh táo. Không đúng. Xe của Hằng Nga trần phía trên có lỗ thông ánh sáng, xe chắc hẳn phải cực kì sáng sủa. Nhưng vừa nãy bên trong chỉ có le lắt ánh sáng từ cánh cửa của hắn mở ra mà thôi. Nếu bên trên bị chắn thì... đang che giấu thứ gì đó.

- Đứng lại! Ngăn xe của Hằng Nga lại.

Trưởng thị vệ nghiêm mặt đi tới. Lúc này xe đã qua cổng được một đoạn ngắn. Hắn hùng hổ đẩy cửa ra, không còn xấu hổ nữa, mà bên trong, chú Cuội và Hằng Nga đã mặc đồ tử tế để chuẩn bị dự tiệc rồi. Hằng Nga không vui nhướng mày.

- Còn có chuyện gì nữa?

Trưởng thị vệ không nói lời nào liền đẩy nóc xe ra, không phát hiện không gian đã sáng hơn lúc ban nãy. Bên trong trống rỗng. Hằng Nga tức giận thật sự, bị tổn thương nghiêm trọng, còn có tự cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

- Anh điên rồi sao? Muốn tôi cắt chức anh cho làm người trần không hả?

- Xin Hằng Nga bớt giận, ban nãy không biết tại sao trần xe lại tối?

- Tối? Đó chính là tình thú nha. Tôi muốn làm tình không có ánh sáng. Làm sao? Phạm vào quy định của Thiên Đình rồi à?

Ai nấy đều trắng bệch. Hằng Nga phóng đãng thành quen, lời nói lúc nào cũng đầy thô tục, ai cũng biết, nên ai cũng không dám đụng vào. Trưởng thị vệ lại một lần nữa đen mặt. Hắn cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng không thể phát hiện ra được. Nếu lần này đã không thấy được gì thì thôi, tránh quá tam ba bận.

Trong ngục tối không một bóng người, không một nhà giam, chỉ có một phòng đá không ánh sáng, Trần Thạch ngồi chính giữa. Chân xếp bằng, hai tay đặt vào giữa, mắt nhắm, tư thế giống như ngồi thiền. Nhưng nhìn ra hắn đã chịu khổ nhiều, râu mọc đầy trên mặt, làn da bởi vì lâu rồi không tiếp xúc ánh sáng mà sần sùi, từng mảng đen trắng không rõ ràng.

Môi bạc mím chặt, đã nhiều ngày không ăn uống đầy đủ. Thật ra, Trần Thạch không có tâm trạng ăn đồ tù, cho dù nó có ngon đi chăng nữa. Hắn đang nghĩ, Hoài Ly nếu biết được, thật ra cô đã biết được vài ngày rồi, thì sẽ tức giận hay là lo lắng đây? Hắn chưa từng nhìn thấy những biểu hiện đó từ Hoài Ly, đều rất đáng được mong chờ.

Thị vệ đã ra ngoài canh gác, hoặc có chăng cũng đi hòa vào tiệc sinh nhật của Sơn Tinh công chúa. Căn ngục lạnh lẽo này không có bọn họ cũng chẳng lạnh hơn được chút nào, có cũng không ấm hơn được là bao. Thánh Gióng ít bị phạt hơn hắn, như vậy cũng thấy may mắn. Ngọc Hoàng chắc chắn sẽ thủ tiêu hắn để bịt miệng, Thánh Gióng không nên vì chuyện này mà bị liên lụy.

Trần Thạch nghe được tiếng cụng ly và tiếng pháo hoa bên ngoài. Bỗng thấy bên ngục mát mát, như có gió thổi qua. Không lẽ là cai ngục quay lại cho hắn một chút đồ ăn. Trần Thạch mở mắt, vẫn chỉ là ánh đèn le lói bên ngoài đường đi. Hắn càng ngày càng thấy lạnh, gió thổi nhiều hơn. Trần Thạch vừa cử động tay chân định đứng lên thì trước ngực truyền đến cơn đau như có đá đập vào.

Cơn gió lạnh kia hóa thành một cô gái mặc áo choàng lông bên ngoài. Trần Thạch không nhìn thấy rõ, lông trắng đã che hết người kia. Nhưng dựa vào chiều cao cũng xác định được là ai. Hai vai thả lỏng, trái tim mềm nhũn. Trần Thạch không tin được mình lại cười rộ lên, trong tình huống này, sau đó lại vòng tay ôm lấy Hoài Ly. Cô không nói gì cả, chỉ biết khóc thôi. Nước mắt như nước muối xát vào vết thương, làm lồng ngực Trần Thạch bỏng rát không sao chịu nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện