Vi Cố thương xót mang đứa bé kia về phủ của mình để chăm sóc, trị thương. Hoài Nhân không biết đi đâu cả ngày nay, vừa về nhà thấy đứa bé liền run như cầy sấy. Vi Cố thắc mắc hỏi thì nàng không trả lời, chỉ biết khóc. Không biết đứa bé kia có nhìn thấy mặt nàng không, nếu nó tố cáo thì phải làm sao? Vi Cố không hiểu Hoài Nhân bị làm sao mà suốt ngày nhốt mình trong phòng. Kể cả khi đứa bé kia đã tỉnh lại, chạy nhảy vui chơi trong phủ thì nàng vẫn chỉ ở trong phòng. Nhưng như vậy không ngăn được chuyện đứa bé nhận ra người đã muốn giết chết mình. Nó sợ hãi nấp sau lưng Vi Cố, khóc như mưa rơi. Lúc sau mới chỉ vào Hoài Nhân:

- Cô ta là người giết cháu, giết cháu...

- Hoài Nhân? - Vi Cố nhíu mày. Hoài Nhân cúi đầu không nói - Lời nó nói là thật sao?

- Anh đừng nghe người ngoài nói bậy, em thế nào mà anh còn không hiểu sao?

- Lan Nhi... - Đứa bé được Vi Cố đặt tên là Lan Nhi.

- Là cô ấy, là cô ấy. Lúc đó cô ấy cầm dao đâm cháu, nhưng cháu tránh được. Sau đó cô ta nổi điên rồi bỏ đi. Cháu không có nói dối.

Trong đầu Vi Cố xoay chuyển rất nhanh. Hắn liền nhớ tới biểu hiện bất thường của Hoài Nhân. Cái ngày mà hắn trở về diễu hành sau khi gặp bệ hạ, gặp Lan Nhi bị thương ngất trên đường, còn Hoài Nhân lại biến mất cả một ngày. Lúc về nhà nhìn thấy Lan Nhi thì như gặp ma, sau đó lại nhốt mình trong phòng. Hắn không hiểu, nguyên nhân tại sao nàng làm vậy? Bọn họ chỉ gặp nhau duy nhất có một lần. Lần đó... Vi Cố có nhắc về sợi dây chỉ đỏ.

Thì ra là vậy.

- Vi Cố, anh đừng tin lời nó. Nó chỉ là một đứa bé, toàn là nói bậy.

- Im miệng! - Vi Cố tức giận đập bàn - Hoài Nhân, Lan Nhi không còn là đứa bé nữa, nó đã chín tuổi rồi. Còn cô, đã lớn rồi sao lại độc ác như vậy? Đến một đứa bé mà cũng không tha. Chỉ trách cô quá đa nghi, ghen tuông mù quáng tin vào sợi dây chỉ này, bằng không cũng không gây ra tội lớn như vậy. Ta vốn nghĩ sau khi ổn định mọi thứ sẽ tìm cho cô người chồng tốt mà gả đi, không ngờ...

Vi Cố ngừng nói, thở lấy hơi, dường như quá mức thất vọng đối với thanh mai trúc mã của mình. Hoài Nhân thì vừa khóc vừa quỳ xuống van xin, nể tình bọn họ là hàng xóm, cha mẹ quen biết nhau, mà bỏ qua cho nàng lần này. Vi Cố thân là quan tri huyện mới nhận chức, lại nuôi một kẻ giết người trong phủ, chuyện này hắn không thể chấp nhận nổi.

- Hoài Nhân, nể tình chúng ta có quen biết nhau. Tôi sẽ không xử phạt cô, cô hãy dọn đồ trở về quê. Chuyện lần này, không có lần sau, hãy chôn vùi nó cho đến khi chết.

Hoài Nhân thẫn thờ ngồi bệt dưới đất, thị vệ nghe lệnh đưa nàng đi. Vi Cố không muốn nhìn thấy người này. Lan Nhi biết hắn đang buồn nên cũng không làm phiền nữa, lặng lẽ trở về phòng.

Mấy ngày tới trời chuyển sang mùa đông lạnh lẽo, Lan Nhi vẫn chỉ ở mãi trong phòng. Đôi lúc lại rơm rớm nước mắt tủi thân. Vi Cố đang ở trong cung nghe người hầu báo lại thì lo Lan Nhi bị bệnh nên lập tức quay về phủ.

- Tại sao không thắp nến lên?

- Bẩm đại nhân, tiểu thư không cho chúng tôi thắp nến.

Phòng tối như vậy. Cuối cùng dưới lệnh của Vi Cố, nến cũng được thắp lên. Lan Nhi đang ngồi co gối dưới giường, tựa vào tường mà ngủ gật. Không hiểu sao nó lại ngủ dưới này. Vi Cố thở dài, cúi xuống bế nàng lên. Lan Nhi giật mình mở mắt, hoảng hốt không nói nên lời. Vì đứng gần nên Vi Cố còn thấy nước mắt nàng đọng lại.

- Sao ngài... lại ở đây?

- Tại sao lại ngủ dưới đất? - Vi Cố nhẹ nhàng đặt nàng ngồi đầu giường, mình cũng ngồi xuống. Dù Lan Nhi đã ở phủ hắn được một tháng rồi nhưng cân nặng tăng lên vẫn không đáng kể. Chỉ có da dẻ sáng hơn, mặt bớt ít mụn mà thôi.

- Em, trước đây ngủ dưới đất quen rồi, nhất thời không sửa được.

- Đừng vậy, trời lạnh lắm, nên tập ngủ trên giường đi. - Vi Cố mỉm cười xoa đầu nàng - Mấy ngày nay em ốm à? Sao không thấy em ra ngoài?

- Không có, em sợ làm ngài buồn. - Nàng lí nhí như muỗi kêu.

- Sao lại buồn? - Hắn buồn cười, tưởng rằng nàng đơn thuần nhưng hắn lại không hiểu được suy nghĩ của nàng.

- Em sợ ngài vì chuyện Hoài Nhân mà buồn. Chẳng phải ngài thích cô ấy à? Vì em, còn có trách nhiệm nên mới... Ngài đừng gắng gượng nữa, buồn thì khóc đi.

- Không có. Ta không thích cô ấy, cũng chẳng hề buồn bực gì cả. Em không cần lo. Với lại, ta là đàn ông, không thể khóc lóc được.

Lan Nhi nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Vi Cố dịu dàng xoa đầu, bảo nàng ngủ một giấc rồi dậy ăn cơm tối, sau này không cần trốn tránh hắn. Vi Cố thật ra xem nàng như cháu gái dù cả hai chỉ hơn kém nhau bảy tuổi.

Thời gian dần trôi qua, thoáng chốc đã bảy năm trời kể từ khi Lan Nhi dọn đến phủ của Vi Cố ở nhờ. Càng lớn, nàng càng trổ mã, trở nên xinh đẹp thuần khiết. Mỗi ngày ngoan ngoãn ở nhà đợi Vi Cố về, nói vài chuyện hằng ngày ngoài chợ. Bởi vì nàng giỏi việc tính toán nên mọi chi tiêu trong phủ đều do Lan Nhi làm chủ.

Bỗng một ngày, có bà mai tới cửa hỏi cưới Lan Nhi. Lan Nhi đơn thuần, xưa nay chỉ sống giản dị, vẫn nghĩ mình là một con nhóc xấu xí đầu đường xó chợ, lại không ngờ nàng đã trở thành một trong những cô gái được hỏi cưới nhiều nhất thành. Việc bà mối đến làm nàng bất ngờ, còn tưởng bà đang làm mối cho Vi Cố. Bởi vì dù sao hắn cũng chưa có thê thiếp.

- Không. Không hề, tôi đây là đến hỏi cưới cô Lan Nhi đấy.

Đêm về, nàng ôn tồn kể lại chuyện phát sinh buổi sáng cho Vi Cố. Vi Cố đang ngồi đọc sách cũng phải dừng lại. Đúng vậy, Lan Nhi đã đến tuổi cưới chồng sinh con rồi. Hắn vậy mà vô tâm không để ý, cứ nghĩ nàng chỉ là cô bé nhỏ nhắn kia. Thời gian thật không chừa bất kì ai. Lan Nhi không thích tranh đua, không đa đoan tính kế, cưới về nhà chồng rồi sẽ bị đối xử tệ bạc thế nào. Hắn không đành lòng nhìn bông hoa mà mình chăm sóc bấy lâu nay lại bị dẫm nát.

Ngoài ra, nếu Lan Nhi gả đi rồi, ai ở phủ chờ hắn về? Ai sẽ cùng tâm sự cùng hắn? Ai sẽ sưởi ấm hắn vào những đêm đông lạnh lẽo? Vi Cố đã quá quen thuộc với sự có mặt của Lan Nhi. Nhưng hắn không thể ép nàng chọn giữa hạnh phúc và việc ở trong phủ không danh không phận. Hạnh phúc? Vi Cố có đủ trở thành hạnh phúc của nàng hay không?

- Vi Cố, Vi Cố. Anh sao thế? - Lan Nhi thấy hắn không trả lời thì huơ huơ tay hỏi.

- Em muốn gả đi à?

- Chẳng phải con gái tới tuổi này đều gả đi à?

- Lan Nhi, thật ra thì gả đi cũng giống như bây giờ thôi, chỉ là em chuyển đến sống ở một phủ khác. So với việc đến sống ở một cái phủ xa lạ và ở đây, em thích ở đâu hơn? - Vi Cố cong môi hỏi.

- Đương nhiên là thích ở đây hơn rồi. - Lan Nhi trả lời mà không cần suy nghĩ.

- Vậy cứ ở đây thôi. Có điều, muốn mấy bà mối không tới làm phiền nữa thì em cần phải làm một thủ tục nữa.

- Thủ tục gì?

- Cưới ta.

Vậy là Lan Nhi trong một lúc ngây thơ đã rơi vào bẫy của Vi Cố, trở thành người vợ duy nhất của hắn đến mãi sau này. Cho đến lúc động phòng, Vi Cố ngắm nhìn vết sẹo trên lông mày nàng, không khỏi miết nó. Vết sẹo này tính ra cũng gián tiếp là anh để lại cho Lan Nhi. Dù không ảnh hưởng lớn đến dung mạo của nàng nhưng vẫn khiến nàng tự ti, cũng là vết sẹo lớn nhất trong lòng hắn. Vi Cố thầm thở dài, cho nên càng thương yêu nàng hơn.

Vài năm sau, khi Lan Nhi hạ sinh xong đứa con đầu lòng, lúc này nàng mới kể cho hắn một câu chuyện. Đó là vào rất nhiều năm trước, khi nàng đang vật vã với cơn đói bụng thì có một đôi ông bà lão đi ngang qua, cho nàng một cái bánh bao và một sợi dây chỉ đỏ. Nói rằng sau này nếu có người hỏi đến thì cứ bảo là vật gia truyền của mẹ, nàng đã đeo nó từ nhỏ. Như vậy, sau này, nàng sẽ không phải chịu khổ nữa.

Cho nên khi Vi Cố hỏi nó thì Lan Nhi đã nói như vậy. Bọn họ còn nói đến lúc hạ sinh xong đứa con đầu tiên thì hẳn nói sự thật này với Vi Cố. Vi Cố dở khóc dở cười. Cuối cùng mọi chuyện đều bắt đầu từ sợi chỉ đỏ của hai ông bà đó. Nếu không phải vì nó, Vi Cố sẽ không để ý đến Lan Nhi, mà Hoài Nhân cũng sẽ không gây ra lỗi lầm, hắn sẽ không càng không vì phát hiện ra Lan Nhi bị thương mà đưa về nhà. Tất cả đều giống như do ông trời sắp đặt.

Có lẽ bọn họ sợ Vi Cố biết được mà tức giận rồi đuổi Lan Nhi đi, nên mới dặn kĩ đến lúc sinh con xong, cho dù hắn muốn đuổi cũng đuổi không được. Cũng có thể họ nghĩ rằng với một người đỗ trạng nguyên, sự nghiệp xán lạn như hắn vốn sẽ không cưới một cô bé ăn xin nên mới bày ra mối nhân duyên nghịch lý này.

Có điều, bọn họ lầm rồi. Vi Cố dù có biết được cũng sẽ không trách ai cả. Bởi vì hắn thật sự rất yêu cô bé ăn xin này, yêu cả hai vợ con nàng. Nghĩ vậy, hắn cúi đầu nhìn người vợ đang ngủ thật ngon trong lòng mình. Có khi còn phải cảm ơn họ, nếu không nhờ vậy, làm sao mà hắn tìm ra nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện