- Tiên Dung công chúa? - Nghe giọng nói này, Lý Binh sống lưng đã lạnh toát.

- Chúc mừng, đoán đúng rồi.

Tiên Dung cười khả ái, thu kiếm, cởi mũ ra. Mái tóc vì vậy mà bung xõa trong đêm, đen mun như ác quỷ. Duy chỉ có gương mặt và đôi mắt là sáng rực.

- Đây chỉ là một thương nhân, chúng tôi tiện đường thì cướp, sao lại thành người quen của công chúa rồi? - Lý Binh đương nhiên là không tin, có điều hôm nay gặp phải nàng thì hơi khó khăn rồi. Trước đây, Tiên Dung phụ trách tiêu diệt tâm tặc ở vùng núi này, bọn họ đã đấu với nhau không biết bao nhiêu lần.

- Ồ? Không tin à? Người anh vừa bắt làm con tin, trước đây được ta cứu, tên là Chử Đồng Tử. Anh không nên bắt nạt hắn.

Chử Đồng Tử ngẩng mặt, chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng. Nhưng trong trí nhớ hắn dường như nàng vẫn chẳng hề thay đổi, kể cả giọng điệu ngay lúc này. Nụ cười trên môi hắn càng tươi hơn, lại nhìn thấy nàng mặc trang phục như vậy không khỏi ngẫm nghĩ. Chắc hẳn có liên quan tới chiến sự ở biên giới.

- Chỉ là một người được công chúa cứu, cứu rồi thì thôi. Dạo này lương thực thiếu thốn, giặc trong giặc ngoài, công chúa cũng nên từ bi cho bọn tôi cái ăn cái mặc. - Lý Binh vừa thương lượng vừa nghĩ cách nhanh chóng lấy hàng hóa đi.

- Lý Binh, có phải lúc trước nghĩ bản công chúa tha cho anh thì làm tới phải không? Chẳng qua ta mắt nhắm mắt mở để anh kiếm sống, nhưng hôm nay không được rồi. Nhìn vài ba người của anh đi, anh nghĩ bản công chúa ở đây, vậy binh lính của bệ hạ sẽ ở đâu? Hửm? - Về sau nàng còn lên cao giọng. Thực tế, chỉ có một mình nàng.

- Đại ca, thương lượng gì với...

Một tên vừa lên tiếng, Tiên Dung đã liếc mắt, kiếm ra khỏi vỏ, vút nhanh như cắt đâm xuyên cổ họng người nọ. Máu từ cổ phun ra, dính cả vào những người gần đó. Chưa tới một giây đã nằm vật xuống đất. Ai nấy đều khiếp sợ. Võ công người này không thể coi thường. Chính Lý Binh cũng biết điều đó. Sắc mặt hắn lúc này rất khó coi.

- Vậy nể mặt công chúa, chúng ta đi.

Bọn họ đi rồi, những người còn lại vẫn chưa dám thở phào nhẹ nhõm, bởi vì e ngại người phụ nữ được gọi là Tiên Dung công chúa kia. Giết người không chớp mắt. Nàng khoan khoái bước tới chỗ người vừa chết, rút kiếm ra, dùng khăn lau sạch sẽ rồi cất kiếm vào vỏ. Lúc này, mới xoay lại, đối mặt với Chử Đồng Tử.

Chử Đồng Tử không hề hoảng sợ, vẫn tự nhiên mỉm cười như gặp lại người quen cũ.

- Công chúa lại cứu tôi một mạng rồi. Ơn trước chưa trả đã có thêm ơn nữa. - Tại sao người hắn luôn nợ lại chính là nàng. Tiên Dung trái lại không để tâm, bật cười bước tới, quan sát hắn kĩ hơn.

- Chử Đồng Tử bây giờ đã trở thành ông chủ giàu có rồi. Ân tình chỉ là chuyện nhỏ thôi. Đang chuyển hàng hóa à? - Tiên Dung đã sớm để mắt đến đống hàng hóa này.

- Đúng vậy.

- Trong đó chứa gì? - Lương thực cả thôi, lúa gạo, vải vóc, ngoài ra chẳng có gì. Chúng tôi không dám vận chuyển hàng đắt tiền, dù sao bây giờ cũng là thời điểm nhạy cảm.

Tiên Dung ước chừng rồi nói.

- Trả ân tình trước đi, Chử Đồng Tử. Đem số lương thực này vận chuyển đến biên giới cho binh lính.

Chòm râu của lão quản gia động đậy, hiển nhiên là không hài lòng với yêu cầu quá đáng này của Tiên Dung. Người này cứu bọn họ khỏi lâm tặc rồi bây giờ lại yêu cầu lấy đống lương thực này, chẳng khác nào bọn lúc nãy. Bất ngờ hơn là lão không thấy Chử Đồng Tử lên tiếng.

- Tử tiên sinh... - Không phải là định làm vậy thật chứ?

- Ngoài kia thiếu lương thực lắm sao? - Trái lại, Chử Đồng Tử lại quan tâm đến một chuyện khác. Giọng điệu rõ ràng không hề lưỡng lự, đã có quyết định trong lòng.

- Đúng vậy. - Không những thiếu lương thực mà còn đang ngàn cân treo sợi tóc. Mặc kệ Chử Đồng Tử quyết định thế nào, đêm nay nàng cũng phải có đống lương thực này.

- Được rồi, để tôi sai người mang đến.

- Cảm ơn. - Tiên Dung không ngờ là hắn đáp ứng thoải mái như vậy. Đúng là có quan hệ với người giàu có thì cũng phóng khoáng hơn.

- Không cần cảm ơn, chỉ là ơn báo đáp nho nhỏ thôi.

- Ta có chuyện đi trước.

Không hiểu sao, Tiên Dung cảm thấy nụ cười Chử Đồng Tử có phần kỳ lạ hơn nhiều so với lúc trước. Lần đầu tiên, nàng có ý muốn trốn tránh ánh mắt hắn, cũng có thể là do lần đầu tiên nhờ vả người khác trơn tru như vậy. Tiên Dung huýt sáo, con ngựa đang ở xa lộc cộc chạy đến, nàng mạnh mẽ ngồi lên. Chử Đồng Tử suy nghĩ rất nhanh:

- Ba ngày nữa, tôi có thể gặp công chúa ở Xa Hành lâu được không? - Hắn không nói lý do gặp mặt. Tiên Dung nghĩ ngợi, dù sao lần này nàng về cũng không đi được nữa, chắc chắn sẽ bị phụ hoàng giữ chân nên gật đầu đồng ý.

Tiếp đó đội mũ, phi ngựa đi. Đêm đen, Chử Đồng Tử vẫn miên man nhìn theo bóng ngựa. Lão quản gia kì quái nhìn theo, không biết cái chấm đen kia còn gì hấp dẫn, liền vỗ vai hắn. Chử Đồng Tử thất thố quay lại, lộ vẻ mặt lưu luyến.

- Tử tiên sinh, chúng ta đi thôi.

Ba ngày sau, mặc cho Chử Đồng Tử chờ đợi thế nào, công chúa cũng không đến. Hắn biết nàng không phải người sẽ thất hẹn. Rất nhanh trong thành truyền ra một tin tức, Tiên Dung công chúa liên hôn cùng giặc ngoài, muốn dùng mối hôn sự này để chấm dứt chiến tranh triền miên. Đột nhiên Tiên Dung trở thành công chúa hòa thân.

Hôm đó nàng thất hẹn cũng là do cãi nhau với phụ hoàng rồi bị cấm túc. Thật ra, khi Hùng Vương biết được người báo tin là Tiên Dung thì tức đến mức ngất xỉu. Tuy rằng bọn họ có thể thắng giặc ngoài, nhưng dù thắng được cũng thiệt hại rất lớn. Hai bên ngang tài ngang sức. Mà Tiên Dung đã quá tuổi cưới chồng, gả đi cũng tốt, để nàng bớt lông bông bên ngoài lại. Đương nhiên, lý do sau mới là chính.

Tiên Dung hiển nhiên không vui. Dựa vào tính hiếu chiến của nàng, chắc chắn sẽ muốn đánh một trận ra trò. Hùng Vương đã quá mệt mỏi với chiến trường rồi, tùy tiện gả nàng đi cho xong chuyện. Mấy ngày nay, Tiên Dung toàn ở trong phủ công chúa, được quản gia dạy những lễ nghi cơ bản, công dung ngôn hạnh. Không hay bằng những thứ binh pháp, những câu chuyện trong doanh trại.

Nàng đã sớm nghĩ đến muốn trốn thoát. Tiên Dung là ai? Là người từng chinh chiến từ nhỏ đến lớn, mưu kế không thiếu. Nàng nghĩ đến Chử Đồng Tử, muốn nhờ hắn giúp, sau đó trốn khỏi hoàng cung, trốn khỏi nơi này, đi phiêu bạt khắp nơi như ngày xưa cũng tốt, còn hơn là làm công chúa hòa thân. Hùng Vương vô cùng hiểu nàng, đột nhiên ngoan ngoãn cũng thấy có vấn đề nên sai thị vệ canh gác ngày đêm.

Chử Đồng Tử trong phủ vừa mới tắm xong, đứng dậy khỏi hồ tắm, mặc quần áo. Bởi vì ngày xưa tắm rửa quá cực khổ nên trong nhà, phòng tắm là nơi xa hoa nhất của hắn. Chử Đồng Tử vô cùng hài lòng, mỗi ngày tắm một lần cho thỏa thích. Chỉ vừa mặc áo ngoài, sau lưng đã nghe tiếng bịch nhẹ nhàng. Chử Đồng Tử xoay người, vừa vặn nhìn thấy người nọ đang ôm kiếm, tựa đầu vào tấm bình phong, cười cười nhìn hắn.

Chử Đồng Tử tưởng như mình quay lại thời điểm hai năm trước, khi mà hắn mới từ dưới sông bước lên, nhìn thấy một cô gái chật vật lăn ra từ trong bụi rậm. Có điều bây giờ nàng không như vậy, chỉ đứng đó, hoàn chỉnh gặp hắn. Tuy vậy, vẫn như lần trước, Chử Đồng Tử ngại ngùng xoay lưng mặc xong áo.

- Công chúa không cần phải vào lén lút, gõ cửa là có người mời vào rồi.

- Phiền phức lắm, như vậy nhanh hơn. - Tiên Dung nhếch môi, theo hắn đi ra ngoài bàn trà - Ta còn nhớ ngày xưa anh tắm ngoài suối còn bị cấm, bây giờ lại có bồn tắm xa hoa như vậy. Đúng là khiến người khác ghen tỵ. Nếu Hồng Liên mà thấy chắc tức đỏ mắt.

- Cô ấy đã cưới chồng rồi, gả cho một lão gia ba mươi tuổi, chủ một tiệm vàng.

- Ồ? Nhớ người tình cũ à? Còn biết rõ vậy. - Tiên Dung chống cằm, chọc ghẹo hắn, nhìn hắn rót trà. Chử Đồng Tử không những khó chịu mà còn vui vẻ.

- Tôi vì một vụ làm ăn, có trở về một lần, nghe người ta nói.

- Có người nhận ra anh không?

- Không có.

- Đúng vậy, đến ta còn nhận không ra. - Tiên Dung cười nói, uống cạn chén trà.

- Nhưng tôi thì luôn nhận ra.

- Anh nói cái gì?

- Không có gì. - Chử Đồng Tử lắc đầu cười - Công chúa đã sắp kết hôn, còn chạy đến đây làm gì?

- Đừng gọi ta là công chúa nữa, ta trốn đi rồi, ai cần cưới tên vua già dê đó. - Tiên Dung cũng biết, cô từng đánh quân bọn họ tan tác cỡ nào. Bị gả đi coi chừng cũng bị nhừ dòn - Đến tìm anh là muốn nhờ anh giúp đỡ.

- Công chúa muốn tôi giúp thế nào?

- Chỉ cần đưa tôi trốn khỏi đây thôi. Dựa vào việc vận chuyển hàng hóa của anh chắc là dễ dàng.

- Cũng được, chỉ sợ cô chịu khổ thôi.

Khổ sở gì chưa nói, ngoài cổng đã vang lên tiếng ồn ào của thị vệ kéo tới. Tiên Dung giật mình, nàng biết là phụ hoàng nhất định sẽ sớm phát hiện nàng trốn đi, nhưng không ngờ lại biết nàng đang ở đây. Có thể từ việc vận chuyển lương thực đã sớm biết Chử Đồng Tử. Trốn không được, lại không thể làm liên tụy Chử Đồng Tử.

Tiên Dung rối rắm nghĩ, rồi nhìn Chử Đồng Tử cũng không khá hơn là bao. Nàng nói một tiếng xin lỗi, trong khi hắn còn chưa kịp nghĩ ra cách gì thì Tiên Dung đã dùng sức lực hùng mạnh kéo hắn đến giường, thô lỗ cởi áo ngoài mới vừa mặc xong của hắn, còn thoang thoảng hương hoa. Chử Đồng Tử chết lặng, hai má đỏ phừng. Tiên Dung không để ý, tình huống cấp bách, nàng quăng áo hắn xuống đất, bản thân cũng cởi áo.

Lúc này thì máu cả người hắn như sôi sục, chỉ biết nằm đờ như tượng, mặc nàng sắp xếp. Tiên Dung chỉ chừa lại chiếc áo trong cuối cùng, mỏng tanh, lộ ra chiếc yếm nhung đen thêu hoa hồng bên trong. Nàng cắn răng, dù có bị nhục nhã thì nàng quyết cũng không cam chịu gả đến nước láng giềng.

Tai nghe thấy tiếng binh lính nhắm thẳng phòng riêng của Chử Đồng Tử mà xông tới, Tiên Dung nhảy lên, lọt vào trong lòng Chử Đồng Tử nằm, còn cố tình lộ một bên vai. Hai tay Chử Đồng Tử luống cuống không biết để đâu cho đúng, diễn quá cứng đơ sợ làm cho người khác nghi ngờ. Lúc này, Tiên Dung yên lặng nghe âm thanh bên ngoài mới chú ý đến hắn. Thấy hai má hắn hơi hồng, Tiên Dung buồn cười, kéo hai tay hắn vòng qua eo mình, còn nàng, bởi vì muốn kích thích hơn nữa nên nhổm người dậy. Đến khi cửa phòng bị xông vào một cách thô lỗ, thị vệ triều đình chỉ thấy Tiên Dung công chúa kiêu ngạo lạnh lùng của bọn họ đang nằm đè lên người một gã đàn ông đẹp trai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện