Ngồi trên kiệu gỗ điêu khắc rồng phượng, Tiên Dung nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên đầu đã tháo hết trâm cài xuống, chỉ đơn mộc một mái tóc màu đen. Đoàn người đang trên đường trở về hoàng cung.
- Tại sao công chúa lại giúp tôi? - Chử Đồng Tử không nhịn được hỏi. Bọn họ đã cùng nhau ngồi trên chiếc kiệu này lâu lắm rồi.
- Sai. Ta không giúp anh, anh đúng thật là phạm phải tội phỉ báng hoàng thất, làm nhục công chúa. Nhưng suy xét cho cùng thì cũng không lớn lắm, bản công chúa tốt bụng sẽ không tính. Chút nữa đoàn xe dừng lại để nghỉ ngơi, anh tranh thủ trốn đi.
- Làm sao cô biết tôi bị Hồng Liên ép cưới? - Huống hồ bọn họ vừa chính thức gặp nhau không lâu. Công chúa chẳng phải nên đứng về phía tri phủ hay sao? - Còn gì nữa? Nhìn cái là biết. - Tiên Dung hờ hững mở mắt. Mắt hai người chạm nhau, nhưng nàng hoàn toàn tỏ vẻ nhàm chán, làm Chử Đồng Tử thật sự nghĩ nàng tới chỉ để gây chuyện - Thông minh như ta, sao không nhìn ra trò xiếc của Hồng Liên? Dù cho để anh cưới ả đàn bà giàu có kia, ta cũng thấy tội nghiệp cho anh. Đáng tiếc thay, cô ta cũng đâu thật sự yêu thích anh. Nếu cô ta nghe xong còn dứt khoát muốn cưới, lúc đó ta cũng sẽ không làm khó nữa.
Suy nghĩ như vậy, thật sự là của một công chúa ngày ngày được nuôi dưỡng như thiên nga trong hoàng cung hay sao? Chử Đồng Tử không cho là vậy.
- Nhà cửa, tài sản của tôi đều ở Chử Xá. Cho dù công chúa có thả tôi đi, tôi cũng phải quay về. Lúc đó Hồng Liên chắc chắn sẽ gây khó dễ cho tôi, cũng sẽ biết kế của cô. Mà tri phủ có lẽ sẽ lôi tôi ra diệt trừ hậu họa.
- Anh định trở về đó thật à? - Tiên Dung lười biếng chống cằm, vô tình kéo gần khoảng cách hai người.
Trong chiếc kiệu nhỏ bé, không gian hạn chế, nàng lại không quan tâm lễ tiết, làm Chử Đồng Tử có phần lúng túng. Đôi mắt nàng tuy đơn thuần nhưng hắn luôn có cảm giác bị nhìn thấu, không dám coi thường như lúc ban đầu.
- Trong người tôi cũng không có tiền.
- Ta cho anh một ít.
- Tiền rồi cũng sẽ tiêu hết, huống chi là tiền của hoàng thất, nếu lộ ra ngoài sẽ bị bắt đấy.
- Vậy cuối cùng anh muốn thế nào?
- Về kinh thành, thả tôi về đó.
Tiên Dung cuối cùng nghe được mục đích của Chử Đồng Tử, đôi mày liễu nhướng cao. Không thể ngờ với đầu óc của một tên nông dân lại nghĩ được đến mức này. Hay nói đúng hơn, từ nãy đến giờ hắn đã nghĩ đến tương lai của bản thân, tính toán từng bước một, muốn lợi dụng nàng xây dựng cơ nghiệp ở kinh thành. Nàng không khỏi đánh giá hắn bằng con mắt khác.
- Anh nợ ta một ân tình, sau này có việc ta sẽ đến đòi lại.
- Cứ tự nhiên.
Ngoài mong đợi, sự nghiệp làm ăn của Chử Đồng Tử càng ngày càng phát tài. Hắn dựa vào tài buôn bán lúc trước, mở một cửa hàng bán vải lụa, rồi son phấn, trang sức. Chỉ bằng thời gian hai năm, Chử Đồng Tử đã sở hữu một loạt các cửa hàng lớn nhỏ, thế lực trong thành cũng lớn hơn. Bấy giờ, ai mà dám nói hắn từng là một tên bán cá bị ép hôn.
Có điều, Chử Đồng Tử làm ăn phát đạt nhưng tình hình ở biên giới không ổn lắm. Đích thân Tiên Dung chinh chiến nên rõ hơn bao giờ hết. Hùng Vương vì lo lắng, không có tâm tình để ý đến nàng, đến bây giờ nàng đã trốn được đến biên giới tròn một tháng. Lúc này, quân địch nham hiểm bao vây bọn họ, tin tức không thể truyền ra ngoài đến kinh thành. Triều đình gần như ngồi trên đống lửa.
Anh trai nàng, đảm nhiệm chức thống lĩnh tướng quân biên giới, thấy tình hình không ổn liền bảo nàng tức tốc chạy về. Võ công nàng tốt, lại khôn ngoan, nhất định phải mở một con đường về kinh thành, báo với Hùng Vương tăng thêm lương thực và viện binh. Tiên Dung biết, chính anh trai nàng cũng không nắm chắc quân địch sẽ tấn công lúc nào, quân ta chưa chắc chiến thắng. Dặn nàng về, ngoài mặt là giao nhiệm vụ quan trọng, bên trong thực ra đang bảo vệ nàng.
- Anh trai, em gái nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Trước khi đi, Tiên Dung đã bỏ mặc ánh mắt sững sờ của binh lính, quàng tay ôm lấy anh trai mình. Có ai biết được, đây có phải là cái ôm cuối cùng hay không.
Khuya đó, Tiên Dung một mình mặc trang phục đen, khoác áo choàng bên ngoài, trùm mũ kín, chỉ lộ ra mái tóc dài đến eo. Nàng ngồi trên ngựa, hai mắt sáng rực như sao, kiều diễm biết bao. Trách nhiệm đè nặng trên vai, không lưu luyến thêm bao lâu nữa, Tiên Dung mạnh mẽ quất roi vào mông ngựa. Con ngựa hí dài, phóng như tên bắn.
Băng qua khu rừng rậm rạp, tiếng vó ngựa vang dội như tiếng trống, càng trở nên rõ ràng hơn trong không gian tĩnh mịch này. Tuy bị màn đêm che phủ nhưng đôi mắt nàng như ngọn đuốc chiếu sáng từng ngõ ngách. Bỗng nghe thấy âm thanh khác lạ, Tiên Dung vội ghìm ngựa lại. Có tiếng xe ngựa kéo ròng rọc, rất nhiều xe, đều đặn hiên ngang. Bên cạnh đó còn có tiếng cây sột soạt.
Tiên Dung liền nhanh chóng rời xa, bởi vì nàng phát hiện tiếng sột soạt kia hướng càng ngày càng gần đoàn xe ngựa. Muốn đánh muốn giết tự bọn họ xử lý, không cần ảnh hưởng đến nàng. Tiên Dung vừa định chậm chạp đợi thời cơ rời đi thì một tiếng quát vang lên:
- Có lâm tặc! Bảo vệ hàng hóa, bảo vệ Tử tiên sinh.
Hóa ra là lâm tặc. Đúng là xui xẻo, bọn họ vận chuyển hàng hóa ngay trong đêm mà còn gặp lâm tặc. Chắc lượng hàng hóa kia lớn và xa xỉ lắm. Tiếng đao kiếm vang lên, Tiên Dung im lặng nằm sát lưng ngựa quan sát. Bọn họ đều nháo nhào thành một đám, chỉ riêng chiếc kiệu đơn sơ kia là bất động. Ông chủ của bọn họ là một lão già chân tay yếu ớt chăng?
Tiên Dung mắt thấy có người đến gần kiệu, không lên tiếng được. Nàng không thể nhắc nhở bọn họ. Người bên trong ngoài ý muốn không bị giết mà trở thành con tin. Có lẽ bọn lâm tặc biết rõ thế lực hai bên cân bằng, chỉ có cách này mới cướp được hàng hóa. Nàng lại không ngờ ông chủ già cõi kia lại là Chử Đồng Tử mình cứu ở Chử Xá.
Dù bị bắt, bị đao kề cổ nhưng Chử Đồng Tử vẫn chỉ mỉm cười, tựa như không có chuyện gì vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn. Tiên Dung đúng thật là nhìn không ra. Kẻ bán cá khôn ngoan năm nào lại trở thành đại gia, mặc trang phục trắng thêu hoa lụa. Bộ đồ mặc trên người không rẻ đâu. Hơn nữa hắn đã trắng trẻo lên không ít, mập mạp lên nữa. Sinh sống rất tốt.
Lại nói, đống hàng hóa phía sau đều là của hắn. Chử Đồng Tử chính là một phú ông. Bấy giờ nàng mới vỡ lẽ, lúc trước trong kinh thành mới nổi lên một thương gia tuấn tú, tài giỏi, được phụ nữ khắp nơi ái mộ, nhưng mãi không chịu cưới vợ, chỉ lo làm ăn. Tiên Dung vốn không để ý lắm, bây giờ mới ghép nối sự thật với nhau. Khóe miệng nàng không khỏi cong lên vì tự hào.
Nhìn xem, chỉ là một người nàng vô tình cứu giúp cũng là một người tài. Nhưng sau đó nàng vội nén tâm tình lại, bởi vì lâm tặc đã bức ép bọn họ giao hàng hóa ra. Chử Đồng Tử thấy chết không sợ, cực kì trào phúng nói:
- Giết ta đi. Giết rồi đống hàng hóa này cũng không thuộc về các người, mà các người cũng sẽ xuống đất nằm nhanh thôi. - Hắn cam đoan giống như biết chắc người của mình sẽ giết chết họ.
- Câm miệng! Vậy để ta làm xem, coi mày huênh hoang được chừng nào.
- Tử tiên sinh!
Lão quản gia kinh sợ kêu một tiếng, nhưng không kịp nữa rồi. Đao kia đã hạ xuống. Người làm và thị vệ sững sờ. Bọn họ tuy rằng được Chử Đồng Tử huấn luyện khắc nghiệt, trong mọi tình huống không được vì hắn mà bị uy hiếp mà nhún nhường, nhưng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nhìn chủ nhân chết. Trước giờ Chử Đồng Tử đều khôn ngoan, chưa gặp nguy hiểm bao giờ.
Nay biên giới gặp nguy hiểm, lâm tặc cũng thiếu đói, điên cuồng cướp bóc, ngay cả Chử Đồng Tử chọn thời điểm đêm khuya để chuyển hàng cũng bị vây bắt. Mấy năm nay, bọn họ đến chợ buôn bán, rồi có tiền mở cửa hàng, sau này lại đi các tỉnh thành xung quanh để buôn bán, tiền vào như nước. Bọn họ đã cùng Chử Đồng Tử đồng hành, theo khách buôn đi khắp ngược xuôi.
Tên lâm tặc ngơ ngác, không biết tại sao đường đao của mình hạ mãi không xuống, hóa ra là bị một thanh kiếm khác chặn lại. Đột nhiên xuất hiện một người đội mũ, không nhìn rõ mặt, hắn tức giận. Tiên Dung hơi ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc như hổ đói, hất mạnh tay, tên lâm tặc lảo đảo. Nàng lấy đà xoay ngược chuôi kiếm, thúc mạnh vào ngực hắn. Lâm tặc đau đớn nhíu mày, chuôi kiếm này chắc làm bằng đá quý, nếu không sao lại cứng như vậy.
- Có bản lĩnh bắt nạt người của ta, anh giỏi lắm Lý Binh.
- Tại sao công chúa lại giúp tôi? - Chử Đồng Tử không nhịn được hỏi. Bọn họ đã cùng nhau ngồi trên chiếc kiệu này lâu lắm rồi.
- Sai. Ta không giúp anh, anh đúng thật là phạm phải tội phỉ báng hoàng thất, làm nhục công chúa. Nhưng suy xét cho cùng thì cũng không lớn lắm, bản công chúa tốt bụng sẽ không tính. Chút nữa đoàn xe dừng lại để nghỉ ngơi, anh tranh thủ trốn đi.
- Làm sao cô biết tôi bị Hồng Liên ép cưới? - Huống hồ bọn họ vừa chính thức gặp nhau không lâu. Công chúa chẳng phải nên đứng về phía tri phủ hay sao? - Còn gì nữa? Nhìn cái là biết. - Tiên Dung hờ hững mở mắt. Mắt hai người chạm nhau, nhưng nàng hoàn toàn tỏ vẻ nhàm chán, làm Chử Đồng Tử thật sự nghĩ nàng tới chỉ để gây chuyện - Thông minh như ta, sao không nhìn ra trò xiếc của Hồng Liên? Dù cho để anh cưới ả đàn bà giàu có kia, ta cũng thấy tội nghiệp cho anh. Đáng tiếc thay, cô ta cũng đâu thật sự yêu thích anh. Nếu cô ta nghe xong còn dứt khoát muốn cưới, lúc đó ta cũng sẽ không làm khó nữa.
Suy nghĩ như vậy, thật sự là của một công chúa ngày ngày được nuôi dưỡng như thiên nga trong hoàng cung hay sao? Chử Đồng Tử không cho là vậy.
- Nhà cửa, tài sản của tôi đều ở Chử Xá. Cho dù công chúa có thả tôi đi, tôi cũng phải quay về. Lúc đó Hồng Liên chắc chắn sẽ gây khó dễ cho tôi, cũng sẽ biết kế của cô. Mà tri phủ có lẽ sẽ lôi tôi ra diệt trừ hậu họa.
- Anh định trở về đó thật à? - Tiên Dung lười biếng chống cằm, vô tình kéo gần khoảng cách hai người.
Trong chiếc kiệu nhỏ bé, không gian hạn chế, nàng lại không quan tâm lễ tiết, làm Chử Đồng Tử có phần lúng túng. Đôi mắt nàng tuy đơn thuần nhưng hắn luôn có cảm giác bị nhìn thấu, không dám coi thường như lúc ban đầu.
- Trong người tôi cũng không có tiền.
- Ta cho anh một ít.
- Tiền rồi cũng sẽ tiêu hết, huống chi là tiền của hoàng thất, nếu lộ ra ngoài sẽ bị bắt đấy.
- Vậy cuối cùng anh muốn thế nào?
- Về kinh thành, thả tôi về đó.
Tiên Dung cuối cùng nghe được mục đích của Chử Đồng Tử, đôi mày liễu nhướng cao. Không thể ngờ với đầu óc của một tên nông dân lại nghĩ được đến mức này. Hay nói đúng hơn, từ nãy đến giờ hắn đã nghĩ đến tương lai của bản thân, tính toán từng bước một, muốn lợi dụng nàng xây dựng cơ nghiệp ở kinh thành. Nàng không khỏi đánh giá hắn bằng con mắt khác.
- Anh nợ ta một ân tình, sau này có việc ta sẽ đến đòi lại.
- Cứ tự nhiên.
Ngoài mong đợi, sự nghiệp làm ăn của Chử Đồng Tử càng ngày càng phát tài. Hắn dựa vào tài buôn bán lúc trước, mở một cửa hàng bán vải lụa, rồi son phấn, trang sức. Chỉ bằng thời gian hai năm, Chử Đồng Tử đã sở hữu một loạt các cửa hàng lớn nhỏ, thế lực trong thành cũng lớn hơn. Bấy giờ, ai mà dám nói hắn từng là một tên bán cá bị ép hôn.
Có điều, Chử Đồng Tử làm ăn phát đạt nhưng tình hình ở biên giới không ổn lắm. Đích thân Tiên Dung chinh chiến nên rõ hơn bao giờ hết. Hùng Vương vì lo lắng, không có tâm tình để ý đến nàng, đến bây giờ nàng đã trốn được đến biên giới tròn một tháng. Lúc này, quân địch nham hiểm bao vây bọn họ, tin tức không thể truyền ra ngoài đến kinh thành. Triều đình gần như ngồi trên đống lửa.
Anh trai nàng, đảm nhiệm chức thống lĩnh tướng quân biên giới, thấy tình hình không ổn liền bảo nàng tức tốc chạy về. Võ công nàng tốt, lại khôn ngoan, nhất định phải mở một con đường về kinh thành, báo với Hùng Vương tăng thêm lương thực và viện binh. Tiên Dung biết, chính anh trai nàng cũng không nắm chắc quân địch sẽ tấn công lúc nào, quân ta chưa chắc chiến thắng. Dặn nàng về, ngoài mặt là giao nhiệm vụ quan trọng, bên trong thực ra đang bảo vệ nàng.
- Anh trai, em gái nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Trước khi đi, Tiên Dung đã bỏ mặc ánh mắt sững sờ của binh lính, quàng tay ôm lấy anh trai mình. Có ai biết được, đây có phải là cái ôm cuối cùng hay không.
Khuya đó, Tiên Dung một mình mặc trang phục đen, khoác áo choàng bên ngoài, trùm mũ kín, chỉ lộ ra mái tóc dài đến eo. Nàng ngồi trên ngựa, hai mắt sáng rực như sao, kiều diễm biết bao. Trách nhiệm đè nặng trên vai, không lưu luyến thêm bao lâu nữa, Tiên Dung mạnh mẽ quất roi vào mông ngựa. Con ngựa hí dài, phóng như tên bắn.
Băng qua khu rừng rậm rạp, tiếng vó ngựa vang dội như tiếng trống, càng trở nên rõ ràng hơn trong không gian tĩnh mịch này. Tuy bị màn đêm che phủ nhưng đôi mắt nàng như ngọn đuốc chiếu sáng từng ngõ ngách. Bỗng nghe thấy âm thanh khác lạ, Tiên Dung vội ghìm ngựa lại. Có tiếng xe ngựa kéo ròng rọc, rất nhiều xe, đều đặn hiên ngang. Bên cạnh đó còn có tiếng cây sột soạt.
Tiên Dung liền nhanh chóng rời xa, bởi vì nàng phát hiện tiếng sột soạt kia hướng càng ngày càng gần đoàn xe ngựa. Muốn đánh muốn giết tự bọn họ xử lý, không cần ảnh hưởng đến nàng. Tiên Dung vừa định chậm chạp đợi thời cơ rời đi thì một tiếng quát vang lên:
- Có lâm tặc! Bảo vệ hàng hóa, bảo vệ Tử tiên sinh.
Hóa ra là lâm tặc. Đúng là xui xẻo, bọn họ vận chuyển hàng hóa ngay trong đêm mà còn gặp lâm tặc. Chắc lượng hàng hóa kia lớn và xa xỉ lắm. Tiếng đao kiếm vang lên, Tiên Dung im lặng nằm sát lưng ngựa quan sát. Bọn họ đều nháo nhào thành một đám, chỉ riêng chiếc kiệu đơn sơ kia là bất động. Ông chủ của bọn họ là một lão già chân tay yếu ớt chăng?
Tiên Dung mắt thấy có người đến gần kiệu, không lên tiếng được. Nàng không thể nhắc nhở bọn họ. Người bên trong ngoài ý muốn không bị giết mà trở thành con tin. Có lẽ bọn lâm tặc biết rõ thế lực hai bên cân bằng, chỉ có cách này mới cướp được hàng hóa. Nàng lại không ngờ ông chủ già cõi kia lại là Chử Đồng Tử mình cứu ở Chử Xá.
Dù bị bắt, bị đao kề cổ nhưng Chử Đồng Tử vẫn chỉ mỉm cười, tựa như không có chuyện gì vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn. Tiên Dung đúng thật là nhìn không ra. Kẻ bán cá khôn ngoan năm nào lại trở thành đại gia, mặc trang phục trắng thêu hoa lụa. Bộ đồ mặc trên người không rẻ đâu. Hơn nữa hắn đã trắng trẻo lên không ít, mập mạp lên nữa. Sinh sống rất tốt.
Lại nói, đống hàng hóa phía sau đều là của hắn. Chử Đồng Tử chính là một phú ông. Bấy giờ nàng mới vỡ lẽ, lúc trước trong kinh thành mới nổi lên một thương gia tuấn tú, tài giỏi, được phụ nữ khắp nơi ái mộ, nhưng mãi không chịu cưới vợ, chỉ lo làm ăn. Tiên Dung vốn không để ý lắm, bây giờ mới ghép nối sự thật với nhau. Khóe miệng nàng không khỏi cong lên vì tự hào.
Nhìn xem, chỉ là một người nàng vô tình cứu giúp cũng là một người tài. Nhưng sau đó nàng vội nén tâm tình lại, bởi vì lâm tặc đã bức ép bọn họ giao hàng hóa ra. Chử Đồng Tử thấy chết không sợ, cực kì trào phúng nói:
- Giết ta đi. Giết rồi đống hàng hóa này cũng không thuộc về các người, mà các người cũng sẽ xuống đất nằm nhanh thôi. - Hắn cam đoan giống như biết chắc người của mình sẽ giết chết họ.
- Câm miệng! Vậy để ta làm xem, coi mày huênh hoang được chừng nào.
- Tử tiên sinh!
Lão quản gia kinh sợ kêu một tiếng, nhưng không kịp nữa rồi. Đao kia đã hạ xuống. Người làm và thị vệ sững sờ. Bọn họ tuy rằng được Chử Đồng Tử huấn luyện khắc nghiệt, trong mọi tình huống không được vì hắn mà bị uy hiếp mà nhún nhường, nhưng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nhìn chủ nhân chết. Trước giờ Chử Đồng Tử đều khôn ngoan, chưa gặp nguy hiểm bao giờ.
Nay biên giới gặp nguy hiểm, lâm tặc cũng thiếu đói, điên cuồng cướp bóc, ngay cả Chử Đồng Tử chọn thời điểm đêm khuya để chuyển hàng cũng bị vây bắt. Mấy năm nay, bọn họ đến chợ buôn bán, rồi có tiền mở cửa hàng, sau này lại đi các tỉnh thành xung quanh để buôn bán, tiền vào như nước. Bọn họ đã cùng Chử Đồng Tử đồng hành, theo khách buôn đi khắp ngược xuôi.
Tên lâm tặc ngơ ngác, không biết tại sao đường đao của mình hạ mãi không xuống, hóa ra là bị một thanh kiếm khác chặn lại. Đột nhiên xuất hiện một người đội mũ, không nhìn rõ mặt, hắn tức giận. Tiên Dung hơi ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc như hổ đói, hất mạnh tay, tên lâm tặc lảo đảo. Nàng lấy đà xoay ngược chuôi kiếm, thúc mạnh vào ngực hắn. Lâm tặc đau đớn nhíu mày, chuôi kiếm này chắc làm bằng đá quý, nếu không sao lại cứng như vậy.
- Có bản lĩnh bắt nạt người của ta, anh giỏi lắm Lý Binh.
Danh sách chương