Chử Đồng Tử tuy là đàn ông nhưng cũng có lúc ngại ngùng đỏ mặt. Còn cô gái trước mặt lại nhìn hắn chằm chằm không e dè. Lại còn trong lúc Chử Đồng Tử ăn mặc lôi thôi, áo hở ngực, vòm ngực bóng loáng rắn chắc phơi ra ngoài. Hắn hừ lạnh mặc áo lại, cho rằng cô gái không biết xấu hổ, uổng cho gương mặt non nớt có vài phần ngây thơ. Lúc này Tiên Dung mới giật mình.

- Anh sao lại ở đây? Mọi người đều ra tiếp đón Hùng Vương mà.

- Tôi ở đây vì đang tắm dở. Vậy tại sao cô cũng ở đây? - Tiên Dung bị hỏi ấp úng nửa ngày.

- Tôi cũng... muốn tắm. - Tuyệt đối không ngờ có người tắm ở đây.

- Ồ? Nhìn cô ăn mặc sang trọng, hẳn phải nhà giàu quyền quý, sao lại ra sông tắm? Chử Đồng Tử nghi ngờ cô gái này cũng được Hồng Liên sai đến làm gì hắn. Chử Đồng Tử không nói hai lời liền rời đi, chắc hẳn việc tắm rửa ngày hôm nay của hắn sẽ được bẩm báo lại với Hồng Liên. Rồi viện cớ trách phạt, gọi hắn đến phủ, gặp mặt, uống trà, làm ra những chuyện mờ ám, xấu hổ. Chử Đồng Tử dù sao cũng từng bị hạ tình dược nên có kinh nghiệm phong phú.

Tên nông dân kia hoàn toàn hiểu lầm nàng. Tiên Dung nàng tuy là con gái của Hùng Vương đời thứ ba nhưng từ nhỏ chỉ cùng các anh trai nghịch ngợm, thường xuyên trốn ra khỏi cung, ngao du khắp nơi. Trên người nàng hoàn toàn không có hơi thở của một công chúa, nàng lén lút trốn ra chiến trường, cải trang thành tướng quân. Cầm đao múa kiếm, bày binh bố trận, uống rượu ăn thịt, không gì không làm. Tính tình hào sảng lại thông minh, tốt bụng nhưng cũng âm hiểm, Tiên Dung chính là đứa con ngang bướng mà Hùng Vương cưng chiều nhất.

Tiên Dung năm nay cũng đã không còn nhỏ gì, nhưng nàng vẫn chưa có ý định lấy chồng. Nhân dịp Hùng Vương muốn đi thị sát dân chúng, nàng cũng tọc mạch đòi theo. Nhưng với một điều kiện, nàng phải ăn mặc như một vị công chúa, Tiên Dung cũng thoải mái đồng ý. Có điều giữa đường trốn đi chơi, gặp phải một người đàn ông đang tắm rửa.

Không phải nàng không biết xấu hổ, mà là ở chiến trường đã từng nhìn quá nhiều cảnh như vậy. Binh sĩ tắm chung với nhau, cởi áo ngủ chung, rồi bị thương cũng cởi trần nốt, đến cả lúc luyện tập cũng phơi lớp da của mình dưới nắng, không muốn nhìn cũng khó. Ban đầu có thấy ngại ngùng, sau rồi cũng quen. Nếu để cha biết được chuyện này, chắc nàng sẽ bị cấm túc trong cung đến suốt cuộc đời.

Hùng Vương ngoảnh qua ngoảnh lại đã đến nhà tri phủ thôn Chử Xá, lại không thấy Tiên Dung đâu. Biết nàng lại nghịch ngợm lung tung, có điều nàng đã đáp ứng không làm chuyện gì quá đáng thì nhất định sẽ làm được. Hùng Vương an tâm nhắn thị vệ, nói lát nếu công chúa có về thì mời vào trong phủ luôn.

Trong phủ tiếp đãi nồng hậu. Tri phủ và Hùng Vương bàn chuyện chính sự, ca kỹ bên dưới múa mây đàn tấu. Hồng Liên là con gái của tri phủ cũng có mặt, được Hùng Vương khen vài câu thì nở mày nở mặt. Có điều hôm nay, Hồng Liên có một kế hoạch khác. Nàng muốn Hùng Vương tứ hôn cho nàng và Chử Đồng Tử. Như vậy hắn sẽ không có lý do để từ chối được nữa.

Nóng ruột đợi một hồi lâu, rốt cuộc cũng có người dắt Chử Đồng Tử tới. Chử Đồng Tử hiển nhiên không vui, nhưng trước mặt vua thì không dám tỏ thái độ. Hùng Vương nhướng mày nhìn người thanh niên trước mặt, làn da màu đồng, gương mặt góc cạnh kiên nghị, lông mày rậm rạp, tuy nhiên trang phục bạc màu trên người làm hắn trở nên hiền lành hẳn.

Tri phủ bấy giờ đã hết cách với Hồng Liên, vì tính tình nàng mà trong thôn không ai dám tới hỏi cưới và nàng cũng không muốn ai tới hỏi mình, chỉ chung tình với tên bán cá Chử Đồng Tử này. Riết rồi ông cũng mặc kệ, nay đã hiểu rõ ý đồ của con gái, muốn Hùng Vương ra mặt đây mà. Cuối cùng, Chử Đồng Tử cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của Hồng Liên.

- Bẩm bệ hạ, Hồng Liên từ lâu đã thích chàng, nay muốn bệ hạ ban hôn cho Hồng Liên hoàn thành tâm nguyện. - Hồng Liên đã làm thì nắm chắc mười phần. Hùng Vương cũng gật đầu, dù sao con gái của một tri phủ nhỏ bé cũng không ảnh hưởng gì tới ông, ban hôn cũng được.

Hùng Vương vuốt râu cười, vừa định lên tiếng thì có thái giám bên ngoài lớn tiếng tâu "Tiên Dung công chúa đến!". Nháy mắt, ông cười ngày càng đậm. Khác với hình tượng ngày thường, Tiên Dung khoanh hai tay, vạt áo màu đỏ xuất hiện ở cửa, thu hút hoàn toàn ánh mắt của mọi người. Nàng thanh tú, đáng yêu. Tinh nghịch mà khôn ngoan, lém lỉnh mà biết điều. Làn da trắng như trứng gà bóc nổi bật dưới nền áo đỏ tươi như máu. Môi hồng nhếch lên, lướt qua Chử Đồng Tử rồi bước chân tiếp tục tiến đến bái kiến phụ vương.

- Tiên Dung công chúa thật là xinh đẹp ngời ngời, cao quý vô cùng. - Tiên Dung cúi đầu, coi như thừa nhận lời khen của tri phủ. Hùng Vương đến sức hài lòng biểu hiện ngày hôm nay của nàng.

Hồng Liên lại không thấy vậy. Chưa kể chuyện tốt của nàng bị nàng công chúa này cắt ngang, mà cha còn trước mặt bao nhiêu người khen công chúa, hoàn toàn không để đứa con gái này vào mắt. Trời sinh phụ nữ đều có tính đố kỵ, Hồng Liên cũng không ngoại lệ. Nhưng nàng không ngu đến mức biểu hiện ra ngoài. Hùng Vương còn ngồi đây.

- Bẩm bệ hạ, vậy hôn sự của Hồng Liên...

- Phụ vương, đây là con gái của tri phủ đây sao? Thật xinh đẹp.

Tiên Dung nghiêng đầu thờ ơ nhìn một cái, đôi môi vẫn khen lấy lệ một câu, dường như ẩn chứa sự châm chọc. Nói rồi, nàng phất áo, trang phục đỏ rực kia đúng thật làm nàng cực kỳ nổi bật. Tiên Dung tiến tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hùng Vương, khoan khoái tự pha trà, không kịp để người hầu động tay. Người hầu bối rối, Tiên Dung tự làm mọi thứ nhưng lại rất đẹp mắt, không hề thô lỗ chút nào. Tri phủ ra hiệu cho người hầu không cần làm gì nữa.

- Tiên Dung, vị này tên là Hồng Liên, nàng vừa xin phụ vương ban hôn cho nàng và tên Chử Đồng Tử này, con thấy thế nào? - Hồng Liên khó chịu, chuyện của nàng khi nào đến lượt một cô công chúa xen vào?

- Chử Đồng Tử sao?

Lúc bấy giờ Chử Đồng Tử mới thôi ngẩn ngơ nhìn theo nàng. Thì ra cô gái bên bờ sông đó là công chúa. Dáng vẻ lúc đó và bây giờ như hai người khác nhau, nếu không ngờ tinh ý thấy trên chân váy nàng có một mảng ướt thì hắn cũng không tin nổi. Nàng xinh đẹp, lạnh lùng, quý phái, hoàn toàn khác vẻ chật vật, bối rối, thô lỗ trong nhận định của hắn kia.

- Con biết người này. - Tiên Dung uể oải chống cằm - Ban ngày không phải tri phủ đã ban lệnh tất cả dân chúng phải ra chào đón phụ vương ư? Vậy mà con lại thấy người này lén lút tắm bên bờ sông, rõ ràng là trốn tránh trách nhiệm. Người như vậy sao có thể xứng với Hồng Liên đây?

- Ồ? Còn có chuyện này sao? - Hùng Vương cao giọng. Chử Đồng Tử biết đây là cơ hội của mình nên cúi đầu nhận tội.

- Thảo dân nhận tội, xin bệ hạ trách phạt. - Cùng lúc đó, Hồng Liên đang nghiến răng nghiến lợi.

- Bẩm công chúa, Hồng Liên không ngại. Yêu nhau yêu đến cả những lỗi lầm của chàng, dù chàng có phạm phải tội lỗi lớn cỡ nào, Hồng Liên cũng nguyện cam chịu cùng chàng. Mong bệ hạ thành toàn.

Tri phủ hoàn toàn hóa đá, không ngờ con gái ông lại say mê tên này đến như vậy, ôm trán xấu hổ. Hùng Vương thoáng cái đã cảm động tình cảm của hai người. Tội này chỉ là tội nhỏ, tắm rửa là nhu cầu thiết yếu, sao có thể ngừng lại để đi tiếp đón Hùng Vương.

- Tính ra thì tội trạng này cũng không đáng là bao, nếu là để thân hình bẩn thỉu tiếp đón phụ hoàng thì tội càng nặng hơn, đúng không? - Tiên Dung nhấc mông đứng lên, thong dong đến gần Hồng Liên và Chử Đồng Tử đang đứng cạnh nhau - Có điều, Hồng Liên, tội phỉ báng hoàng thất, làm nhục công chúa, cô xác thực muốn chịu chung hình phạt với Chử Đồng Tử chứ?

Hồng Liên nghe tới đó thì sững sờ, đưa mắt nhìn Chử Đồng Tử. Chử Đồng Tử bấy giờ chỉ cúi đầu trầm mặc, dường như là cam chịu tất cả. Không lẽ hắn thật sự làm chuyện này? Tội này lớn cỡ nào, nàng còn không biết sao? Không nghe được câu trả lời của Hồng Liên, lại thấy mắt Hùng Vương và tri phủ như muốn lòi ra, Tiên Dung thêm lời nói tiếp:

- Nếu Hồng Liên đã không biết, vậy để bản công chúa nói cho cô biết. Chỉ riêng tội phỉ báng hoàng thất đã đủ tru di tam tộc, làm nhục công chúa thì lên đến tru di cửu tộc. Hồng Liên nếu nhất định muốn cưới Chử Đồng Tử, vậy sẽ thành vợ hắn, không khỏi sẽ liên lụy đến nội ngoại nhà tri phủ đây. - Tiên Dung dừng nói, nhìn tri phủ run rẩy, chỉ muốn chạy đến bịt miệng con gái lại thì cười càng tươi, nói càng hăng - Vậy nên ta mới khuyên cô một câu, đừng lấy người này. Chắc Hồng Liên sẽ không trách ta chứ?

Nói đến đây, Tiên Dung đã đi hẳn một vòng, dừng ngay bên cạnh Chử Đồng Tử. Người khác nhìn không rõ, nhưng nàng nhìn rất rõ, Chử Đồng Tử cúi đầu, đang nở một nụ cười xảo quyệt y hệt nàng. Không đần đến mức nàng tưởng tượng. Tiên Dung công chúa nói xong thì kiêu ngạo trở về chỗ, lại uống trà.

- Tiên Dung, lời con nói là thật sao? Nếu vậy phải đem tên này về hoàng cung lăng trì xử tử, tru di cửu tộc. - Hùng Vương tuy biết con gái có võ sẽ không có chuyện gì nhưng vẫn minh mẫn khép tội hắn - Hồng Liên, cô còn muốn lấy hắn không?

Chưa đợi Hồng Liên trả lời, tri phủ đã từ trên ghế trượt thẳng xuống đất, đầu gối va chạm vang lên tiếng "bịch" rõ to, chỉ hận không thể bò đến chân của Hùng Vương:

- Xin bệ hạ thứ lỗi cho con gái thần hồ đồ, nó chỉ nhất thời mê muội tên này. Thần đã định một mối hôn sự khác cho nó rồi. Xin bệ hạ bỏ qua.

- Tri phủ, chuyện cưới hỏi là chuyện lớn, nên để chính cô ấy quyết định. - Tiên Dung chỉ sợ còn chưa đủ chuyện, thêm mắm thêm muối.

Hai mắt tri phủ như dao sắt phóng về phía Hồng Liên, ý cảnh cáo nếu nàng nói bậy bạ sẽ sai người đánh chết. Cho dù giết chết nàng cũng không muốn liên lụy đến cả gia tộc. Hồng Liên thẫn thờ ngồi bệt xuống ghế. Không ngờ kế hoạch bao lâu nay nàng ấp ủ, tình cảm này lại bị tội trạng mà công chúa nói ra phủ định tất cả.

Nàng không cam tâm, nhưng không còn cách nào khác. Tru di cửu tộc, cha chắc chắn sẽ giết nàng mất. Hồng Liên cắn môi nói:

- Hồng Liên... không muốn lấy Chử Đồng Tử nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện