- Chuyện nhảy xuống cây đa này tính sau đi. Trời tối rồi, chúng ta phải trở về chùa nhanh nếu không sẽ bị nghi ngờ đấy.

Thánh Gióng phiền chán không muốn nhìn hai người này tranh ai chết trước, buồn bực trở về chùa. Các sư thầy đều cho rằng bọn họ thật sự là khách du lịch, leo núi ngắm cảnh nên không ai nói gì. Chỉ có trụ trì là chuẩn bị cho họ phần cơm chay mà thôi. Không nhắc đến thì thôi, vừa nghe đến cơm thì bụng ai nấy đều sôi sùng sục.

- Thức ăn ở đây không thể so sánh với Thiên cung nhưng đúng là rất ngon. - Thánh Gióng vừa ăn vừa nói. Đó là do anh ta đang đói.

- Ngày mai chúng ta dự xong lễ Phật Đảng thì dọn đồ đi, buổi tối lên núi một lần nữa. Để xem trong cái đường kia có những gì? - Trần Thạch, thật ra... anh không cần xuống với tôi đâu. - Hoài Ly thọc thọc đũa vào bát cơm.

- À, vậy ý cô là tôi xuống một mình?

- Không phải, là anh ở trên này, tôi xuống một mình.

- Đã yếu mà còn ra gió. Cô tưởng tự dưng mà Ngọc Hoàng đóng cái cổng kia lại sao? Chắc chắn phải có điều gì đó, có thể chứa rắn độc hoặc là những thứ gây chết người. Một mình cô đi vào, có khi chưa kịp nhìn xem cái cổng sâu nông bao nhiêu đã chết mất rồi.

- Ghê vậy sao?

- Tôi chẳng nói dối bao giờ.

- Vậy mai chúng ta cùng đi.

Trần Thạch nói, Hoài Ly đáp lại, lần sau càng yếu thế hơn lần trước, cuối cùng đành phải nhận lời hắn. Buổi tối, Hoài Ly lo lắng đến mất ngủ, bên ngoài vẫn còn nghe tiếng thầy sư tụng kinh. Cô xỏ dép xuống giường, bước ra ngoài chính điện. Đèn vẫn còn sáng trưng, tiếng gõ mõ đều đều, vẫn không hề gián đoạn khi có người đến.

Vị sư thầy này cô chưa từng gặp mặt, nhưng bề ngoài rất đẹp trai, đầu cạo trọc thì đáng tiếc quá. Thầy mặc pháp phục thẳng thớm, gần như mới tinh, chắc là chuẩn bị cho buổi lễ siêu độ ngày mai. Hoài Ly ngoài ý muốn cảm thấy tâm hồn thanh thản, cô kéo một miếng đệm, quỳ xuống ngay phía sau.

Cuối cùng, tiếng tụng kinh cũng dứt, Hoài Ly mở mắt.

- Cô là vị khách du lịch đó sao?

- Đúng vậy, thưa thầy. - Hoài Ly hơi nghi ngờ, sao ánh mắt vị sư thầy kia khang khác, lại thấy đã từng gặp ở đâu rồi - Khuya rồi mà thấy vẫn còn tụng kinh hả thầy?

- Tôi đang đợi cô ra đấy.

- Ý thầy là sao ạ?

Hoài Ly thấy hơi khó hiểu, tức thì sư thầy cởi phăng áo sa, quăng vào mặt cô. Hoài Ly hoảng quá, vội đứng dậy, áo cà sa rơi xuống đất, rũ rượi như tấm rèm bị kéo trượt. Sư thầy đưa bàn tay, hoàn toàn nhắm ngay chiếc cổ trắng nõn của cô. Tốc độ cực kì nhanh. Đến khi Hoài Ly sực nhận ra hành động kì quặc của thầy thì bàn tay đã gần sát đến cổ.

Choang... chân đèn cầy vẫn còn sáp nến chảy dài chưa kịp đóng vẩy quăng đến, suýt nữa làm bỏng chân của thầy. Sư thầy kịp thời dừng bước, thu chân tay lại. Hoài Ly ngưng không kịp thở, đưa mắt nhìn sang, Trần Thạch trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình bình thản bước tới.

- Chử Đồng Tử, anh làm gì ở đây?

- Haha, là để dụ anh ra đấy Đại tướng quân.

Người gọi là Chử Đồng Tử cười vô cùng vui vẻ. Lúc bấy giờ, Hoài Ly mới để ý đến quần áo anh ta mặc có chút khác thường. Áo sơ mi trắng, quần tây, còn có kính đen gắn trên đầu. Dáng người cao ráo như người mẫu, Chử Đồng Tử này là siêu sao à?

- Ăn mặc như vậy, xuất hiện trong chùa, đóng giả thầy chùa tụng kinh, đánh lén thiếu nữ, tội nghiệt hơi nhiều đấy. - Trần Thạch nghiêm mặt, không thú vị gì với trò đùa này.

- Tôi chỉ muốn xem anh có thật sự yêu thương vợ mình không hay thôi. - Hoài Ly giật giật khóe miệng, ban đầu là "đánh lén thiếu nữ", sau đó là "yêu thương vợ mình". Bọn họ không hề coi trọng sự có mặt của cô ở đây.

- Xin hỏi vị Chử Đồng Tử này là ai?

- Xin chào, cô là Hoài Ly đúng không? Tôi là Chử Đồng Tử, mọi người hay gọi tôi là Nhất Dạ Trạch.

- Là ai?

Chử Đồng Tử thoáng chốc đóng băng, nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô khẳng định là không nói láo. Hắn đờ đẫn thả tay xuống, chua xót trong lòng. Sống đến bây giờ còn có người không biết hắn. Trần Thạch thở dài, Hoài Ly này chẳng biết chuyện gì cả.

- Không sao, cứ biết tôi gọi là Chử Đồng Tử là được rồi. - Hoài Ly không quan tâm gật đầu, trái tim Chử Đồng Tử lại nhỏ máu - Ngày mai tôi cũng đến dự lễ Phật Đảng, đi cho vui thôi. Không làm phiền hai người nữa, tôi đi ngủ trước đây.

Chử Đồng Tử vỗ vai Trần Thạch rời đi. Anh ta không phải nên xin lỗi vì vừa rồi có ý muốn bóp cổ cô sao? Đi ngang qua Hoài Ly, Chử Đồng Tử dừng lại, gương mặt đẹp đẽ tinh nghịch nghiêng sang một bên, cố ý kề sát tai cô nói:

- Lúc ở Thủy cung, cô dũng cảm lắm.

Nhớ ra rồi. Cô từng loáng thoáng nhìn thấy Chử Đồng Tử xuất hiện ở đó, nhưng không để ý lắm. Hoài Ly nhìn Trần Thạch, thấy hắn vẫn điềm nhiên không có chuyện gì. Bị nhìn đến mức chăm chú, Trần Thạch không tự nhiên gắt lên:

- Trời tối rồi không lo ngủ, ra đây nghe kinh làm gì?

- Anh cũng có khác gì tôi đâu? - Hắn nghẹn họng.

- Buổi chiều trở về tôi nhìn thấy Chử Đồng Tử, biết anh ta xuất hiện là không có gì tốt đẹp nên đợi đến tối. Nghe bên phòng cô lục đục, tiếng mở cửa rồi đi ra ngoài nên tôi đi theo. Không ngờ Chử Đồng Tử làm trò thật.

- Nhưng anh ta đẹp trai lắm, chắc không có ý xấu đâu. - Hoài Ly không cho là đúng. Trần Thạch ẩn chứa tia tức giận, hắn cứu người còn không được cảm ơn lấy một tiếng.

- Theo cô, chẳng lẽ tên nào đẹp trai cũng không có ý xấu? - Trần Thạch không hiểu sao mình lại đột nhiên cao giọng hẳn lên.

- Đúng. Giống như anh vậy.

Hoài Ly ngây ngô, hoàn toàn không biết mình mới vừa nịnh nọt người nào đó. Trần Thạch đang định xách dép nổi điên, liền ỉu xìu như bún. Khóe môi run rẩy nín cười đắc ý, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ cao ngạo.

- Thật sao?

- Thật đấy.

- Tốt. Ngủ sớm đi.

Sáng hôm sau, Hoài Ly mang toàn bộ sự việc tối qua ra kể cho Thánh Gióng, kể cả việc mình chẳng biết anh ta là ai. Thánh Gióng hoàn toàn thất vọng về cô quỷ sứ này. Hôm nay sau khi ăn sáng xong thì bọn họ xuống đồng bằng đi tham quan một vòng, đều là những thứ đã hiểu rõ. Lúc trở về thì con đường mòn lên chùa đã không có chỗ chen chân. Bọn họ đành bất lực xếp hàng. Trong lúc này, để giảm bớt buồn chán thì Thánh Gióng kể thêm vài câu chuyện xưa cho Hoài Ly.

Dân gian đều dùng cụm từ "Tứ bất tử" làm tên gọi chung của bốn vị thánh bất tử trong tín ngưỡng Việt Nam, đó là Tản Viên Sơn Thần, Phù Đổng Thiên Vương, Chử Đồng Tử và Liễu Hạnh công chúa. Hoài Ly đã được gặp hai trong số những người này, đó là Phù Đổng Thiên Vương yêu truyện ngôn tình và Liễu Hạnh công chúa công bằng, nghiêm minh.

Nhà Chử Đồng Tử nghèo khó, cha mẹ chết sớm, còn lại một mình hắn sống trong căn nhà tranh rách nát. Chử Đồng Tử kiếm sống bằng cách ban đêm câu cá, ban ngày ra chợ bán cá. Tuy bề ngoài tuấn tú mạnh mẽ, có rất nhiều cô gái trong thôn thầm mến nhưng vì gia cảnh nghèo, không có tiền rước dâu nên các bà mối mãi vẫn không tìm tới cửa.

Chử Đồng Tử không vì vậy mà buồn chán, ngày sống qua ngày. Lúc này, trong thôn có một người con gái xinh đẹp tên gọi là Hồng Liên, là con gái của quan phủ của thôn Chử Xá. Hồng Liên tuy xinh gái nhưng tính nết kiêu ngạo, đối xử với người hầu như ăn xin nên ai nấy đều thấy nàng đều tránh xa. Tuy vậy, Hồng Liên lại nhìn trúng chàng trai nghèo Chử Đồng Tử.

Mọi người khuyên rằng, Hồng Liên đã quá tuổi lấy chồng, nhà quan phủ thì nhiều tiền, nếu Chử Đồng Tử chịu cưới Hồng Liên thì một bước lên mây, sau này không cần phải chịu những ngày khổ cực nữa. Chử Đồng Tử nghe vậy thì chỉ cười cười, tiếp tục nghề bán cá của mình.

Hồng Liên thấy Chử Đồng Tử làm giá không để ý tới mình thì tức giận vô cùng, liên tục gây khó dễ cho Chử Đồng Tử. Nhưng nhiều lần như vậy, Chử Đồng Tử chỉ im lặng cho qua. Trong suy nghĩ của hắn, Hồng Liên chỉ như một đứa nhỏ đang phẫn nộ vì không giành được đồ chơi. Hồng Liên càng ép càng quá đáng, ngay cả con sông bắt qua thôn Chử Xá, nơi mọi người đều giặt đồ, tắm rửa cũng không cho Chử Đồng Tử dùng chung, ai bao che thì bị đánh tới chết.

Chử Đồng Tử không có nước tắm, không thể giặt đồ, khổ sở vô cùng. Đến mức phải nhờ một người bạn giặt đồ giúp, tắm rửa đều phải lựa lúc đêm khuya thanh vắng không có bóng người để tắm, bị nhiễm lạnh đến mấy lần.

Cuộc sống bọn họ tưởng chừng cứ mỗi ngày trôi qua như vậy, nhưng đùng cái có thánh chỉ đến, thông báo là vua Hùng sắp đến đây thị sát dân chúng. Mọi người ai nấy đều hoảng hốt, vội vàng xếp thành hàng, theo ý của quan phủ nghênh đón. Hồng Liên là con gái của ông ta cũng không ngoại lệ. Trong lúc tất cả mọi người đều tất bật thì đối với Chử Đồng Tử, đây lại là cơ hội tốt để tắm rửa.

Dù sao hắn chỉ là một dân đen, không ai để ý. Chử Đồng Tử lén lút mang quần áo ra đầu sông tắm, cực kỳ thoải mái nằm hưởng thụ. Ước chừng thời gian đoàn quân của vua Hùng đi qua thì trở về nhà. Hắn còn loáng thoáng nghe tiếng tiếng chiêng trống và tiếng ngực dồn dập.

Bỗng từ bụi rặm đằng sau vang lên tiếng sột soạt, Chử Đồng Tử nhạy cảm nghe được, vội vớ lấy quần áo mặc vào. Ai ngờ chỉ vừa mặc xong cái quần dài, áo chưa kịp gài thì từ trong bụi lăn ra một cô gái, quần áo rực rỡ nhưng lại hết sức chật vật. Hé mắt nhìn thấy người, cô gái vội vàng đứng dậy, chỉnh trang đầu tóc, quan sát người nọ từ trên xuống dưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện