- Sao lại là Ngọc Tiên công chúa? - Tiếng các vị thần bàn tán trong cung. Ngọc Hoàng ngồi đó, sống lưng cũng lạnh toát. Tựa như đã xa cách với con gái cả thế kỷ.

- Ngọc Tiên, sao con lại ở chỗ này? - Cô ta đáng lẽ phải ở trong lãnh cung chịu phạt. Nhưng một thời gian trước đã thoát khỏi đó, không rõ tung tích. Ngọc Hoàng dần cũng quên mất, giao cho Thánh Gióng điều tra.

- Tôi biết ngay chính là Ngọc Tiên công chúa mà. Người không lo ở trong lãnh cung chịu phạt, tới đây muốn làm vợ Đại tướng quân làm gì vậy? Một Lưu Bằng còn chưa đủ hay sao? - Thánh Gióng không cam lòng mà châm chọc vài câu. Thật là hả giận, loại đàn bà này nên cho cô ta nếm mùi sỉ nhục mới được.

Hoài Ly ngẩn ngơ sờ mặt mình, ngay cả quần áo cũng thay đổi, xác thực đã trở về hình dáng Ngọc Tiên công chúa trước kia. Ngọc Tiên mếu máo, nâng mắt nhìn Ngọc Hoàng, Trần Thạch và Thánh Gióng. Kính chiếu yêu, bọn họ dám dùng kính chiếu yêu lên người một công chúa. Nhưng ai bảo kính chiếu yêu có tác dụng hóa giải phép biến hình.

- Anh biết từ khi nào? - Ngọc Tiên buông thõng hai vai, ánh mắt cũng không còn hối tiếc nhiều lắm.

- Từ ngày đầu tiên, cô bước lên Thiên Đình. - Trần Thạch đều đều nói, ngay cả ánh mắt cũng không dừng trên người cô ta nửa giây.

- Quả nhiên tài giỏi.

Cô tính sai rồi. Trước đây, Trần Thạch yêu cô nhiều vô kể. Dù có phát hiện có điều không đúng nhưng chỉ ham mê đắm chìm trong nó, chưa bao giờ bắt bẻ điều gì. Mà Ngọc Tiên quên rằng, giờ Trần Thạch không còn yêu cô nữa. Chỉ còn một tảng đá lạnh lẽo trong trí nhớ cô mà thôi. Cô tính đến tất cả trường hợp, lại không nghĩ mình thất bại ngay từ ban đầu.

Trần Thạch biết, chắc là Thánh Gióng cũng biết. Vậy là bọn họ phối hợp diễn kịch với nhau, đùa bỡn cô. Kéo dài thời gian chắc chỉ để chờ đến thời khắc này. Mà chờ đợi, chỉ có lý do là muốn tìm Hoài Ly thật sự. Nghĩ vậy, Ngọc Tiên có chút thắng lợi mỉm cười:

- Tìm được tôi rồi, muốn bắt muốn phạt tùy các người. Nhưng mà, Trần Thạch, anh biết Hoài Ly thật sự ở đâu sao? - Ngọc Tiên, tôi nghĩ cô không rảnh đến mức tập kích con mèo bên cạnh tôi đâu nhỉ?

- Nó còn sống? - Ngọc Tiên trợn mắt - Không thể nào, tôi đã thấy nó chết rồi mà.

- Giỏi lắm, tôi nợ cũ nợ mới tính luôn một lần với cô rồi đây. Dám ra tay với thú cưng trong phủ của tôi. - Trần Thạch đặt tay ngang tầm mắt, đao sắt dần thành hình, kéo dài đến khi sượt qua sườn áo Ngọc Tiên, cô ta vì né tránh mà té ngã sõng soài, vô cùng khiếp sợ. Mảnh áo bị rách một đường.

- Trần Thạch! - Ngọc Hoàng bất bình đứng dậy - Trước mặt ta muốn làm hại công chúa, anh còn muốn sống không?

- Chẳng lẽ Ngọc Tiên công chúa tâm địa độc ác này giết hại thú cưng của tôi, tôi lại không thể trả thù? Nhìn xem, cô ta đã bị gì đâu, chỉ rách mấy mảnh vải, cùng lắm là mất mặt thôi. - Ngọc Tiên tím tái, trừng mắt nhìn hắn, cho rằng hắn giận quá hóa điên. Vốn chẳng tìm được Hoài Ly kia - Huống hồ đó còn là người vợ chân chính của tôi.

- Cái gì? Ý anh nói Bình An là Hoài Ly? - Thánh Gióng nghe đến đoạn sự thật mình không biết thì kích thích. Thì ra đó là tại sao Trần Thạch bảo vệ con mèo đó dữ vậy.

- Đúng vậy. Không biết tại sao Ngọc Tiên công chúa có thể thoát ra khỏi lãnh cung, chắc là có ai đó giúp đỡ. Lại tìm đường xuống gặp Hoài Ly, biến Hoài Ly thành một con mèo con, còn mình thì biến thành Hoài Ly, ý đồ tiếp cận tôi. Có điều tôi và Hoài Ly không hiểu nhiều thì cũng biết ít, đã nhìn ra có vấn đề. Sau đó chúng tôi đến một phòng trà nghe nhạc, tình cờ gặp được Bình An. Đơn thuần chỉ là nhận nuôi một con mèo. Cho đến lúc nhận nhiệm vụ đi Vũng Tàu diệt yêu quái, Ngọc Tiên với hình dạng Hoài Ly lẻn vào phủ tướng quân, cấu kết với đầu bếp chính trong phủ, mang theo thuốc độc cùng người hầu xuống Thủy cung, hạ độc tôi, đồng thời muốn giết chết Bình An. Tại sao lại muốn giết một con mèo vô hại? Dùng bàn chân nghĩ cũng biết con mèo đó có bằng chứng quan trọng, hay nói đúng hơn, nó chính là Hoài Ly. Ai ngờ Hoài Ly quật cường hơn người thường, liều chết còn hơi thở cuối cùng cũng lao xuống hồ Thiên Tinh để đến Thủy cung, cứu tôi một lần nữa. Sau khi về, tôi đích thân điều tra rõ ngọn ngành, quyết định mượn cái gương chiếu yêu của Liễu Hạnh công chúa.

Liễu Hạnh công chúa hiếm hoi xuất hiện ở Thiên cung, Ngọc Hoàng còn tôn trọng bà vài phần. Liễu Hạnh công chúa sau này vì đi làm việc cùng Phật tổ nên không còn tham dự vào chuyện của Thiên Đình nữa. Nếu Thánh Gióng không gian nan tìm bà, giải thích mọi chuyện bà cũng không tới đây. Không ngờ đứa em gái của bà, con gái của Ngọc Hoàng lại là người phụ nữ như vậy, càng không ngờ Ngọc Hoàng còn dung túng cô ta.

- Trần Thạch, em chỉ muốn đến gần anh hơn, nhưng anh luôn xa cách em. - Nước mắt cô lăn dài, Ngọc Tiên ngước gương mặt đau khổ - Anh còn yêu em sao? Anh chỉ suốt ngày ở bên cạnh con mèo kia. Anh và Hoài Ly căn bản không phải vợ chồng thật, hai người lừa dối Ngọc Hoàng, lừa dối Thiên cung để trà trộn vào. Có biết tội lớn thế nào không? - Ngọc Tiên hóa điên.

Lừa dối Ngọc Hoàng? Đây hẳn phải tội lớn lắm. Ai ngờ bọn họ lại giấu một bí mật lớn đến vậy. Ngọc Hoàng nhíu mày, như vậy thì mọi chuyện không còn đơn giản như ban đầu nữa. Trần Thạch một chút cũng không hoảng loạn.

- Chưa cưới, nhưng đã đính hôn. Vợ chưa cưới, hẳn cũng tính là vợ chứ? Với lại, Địa Mẫu đã hứa tổ chức hôn lễ cho chúng tôi rồi.

Hắn cũng không nói là tổ chức lại. Bởi vì có Địa Mẫu nên Ngọc Hoàng sẽ không dám làm gì bọn họ. Tính ra thì Ngọc Hoàng còn nợ Địa Mẫu nhiều lắm, không phải chỉ một cái Địa Phủ là giải quyết xong. Trần Thạch chưa muốn tìm phiền phức, liền chuyển sự chú ý đi:

- Tuy nhiên, pháp lực phải mạnh thế nào mới có thể qua mắt được mọi người, các vị thần tiên, ngay cả Ngọc Hoàng cũng không nhìn ra được. Tôi đoán, người này phải có năng lực ngang ngửa với thần Độc Cước chứ không hề thua kém.

Mọi người đồng thời nhìn về thần Độc Cước đang khép nép, im lặng nãy giờ, không nói đều đã hiểu. Độc Cước tuy không lộ diện nhưng chắc cũng liên quan đến vụ này. Ngọc Hoàng đau đầu không muốn tìm hiểu thêm, phất phất tay:

- Mang Ngọc Tiên công chúa giam về lãnh cung.

- Như vậy sao được? Ngọc Hoàng, người từ khi nào đầu óc không còn minh mẫn. Công chúa phải phạm phải tội lớn, chưa tính tội trước kia nữa, tội càng chồng tội. Trốn khỏi lãnh cung tức là kháng chỉ, giả mạo vợ của Đại tướng quân, còn cố tình muốn độc chết Đại tướng quân, giết chết vợ anh ta. Chừng đó tội cũng đủ phán cho Ngọc Tiên tội chết đến mức hồn bay phách tán rồi. - Liễu Hạnh công chúa minh bạch đứng ra nói, chỉ thấy Ngọc Tiên khóc càng dữ dội.

Đó cũng là lý do Trần Thạch muốn mời cả Liễu Hạnh công chúa đến đây. Bà ấy xưa nay làm việc quyết liệt, không tình cảm, lại được Ngọc Hoàng kính nể. Có bà ấy, Ngọc Hoàng sẽ không lạm quyền mà làm ngơ bỏ qua được. Ngọc Hoàng thấy vậy càng thêm sầu não, không nói gì nữa, để cho Liễu Hạnh công chúa định đoạt.

- Ngọc Tiên công chúa, bị đày xuống chịu bốn mươi chín kiếp khổ nạn, sau đó tiếp tục lên Thiên Đình, bị giam giữ vào lãnh cung năm mươi mốt năm. Như vậy vừa tròn một trăm. Công chúa không có ý kiến gì chứ?

Ngọc Tiên công chúa cắn môi, vô lực để thị vệ kéo đi. Bà hài lòng, theo Trần Thạch về phủ tướng quân để giải phép cho Bình An. Liễu Hạnh nhàn nhạt cười:

- Đại tướng quân không ngờ là người trọng tình nghĩa, nếu không phải ta ngăn cản, anh đã giết chết Ngọc Tiên rồi. Chắc vợ anh phải tốt lắm. - Liễu Hạnh còn tưởng bọn họ là vợ chồng thật, đâu ngờ chỉ là giả bộ thôi. Trần Thạch chỉ cười cười không nói.

- Liễu Hạnh công chúa, gặp được người tôi rất vui. - Thánh Gióng ríu rít nhảy chân sáo.

Liễu Hạnh vừa quẹo qua cổng phủ đã thấy một chú mèo đen, nhỏ bằng hai bàn tay, đang đứng dưới nắng. Gần như là chìm trong bãi cỏ. Nếu không phải nhờ màu lông chắc bà cũng không phát hiện ra. Mèo nhỏ như thấy được hoa lạ, tiến tới dùng mũi ngửi ngửi, rồi lùi ra xa. Giữa một bãi cỏ xanh rì mọc lên một bông hoa. Hoa này nó không biết.

Gần như là khẳng định, Liễu Hạnh búng tay, Bình An xoay vòng rồi dừng ở giữa mặt đất. Thấy ba người bọn họ đang nhìn mình chằm chằm, cô đứng thẳng người lại. Móng vuốt và lông không còn trên người nữa. Không phải khó chịu vì không có chỗ đi vệ sinh, không phải ăn bằng cách cúi đầu gặm nhắm nữa, cô mừng đến phát khóc.

- Thật là một cô bé xinh xắn.

- Là người cứu tôi sao? Cảm ơn rất nhiều. - Hoài Ly tuy vui nhưng vẫn khống chế nét mặt, không quá mừng rỡ, mím môi nhìn Liễu Hạnh công chúa. Cô hoàn toàn không biết người này.

- Hoài Ly, đây là Liễu Hạnh công chúa, con gái đầu của Ngọc Hoàng đấy. - Hoài Ly mở to mắt. Người này chính là cái tượng màu mè đơ cứng mà con người hay thờ cúng dưới kia? Chắc nhầm rồi, bà vừa đẹp lại thông minh.

- Liễu Hạnh công chúa, người nên đính chính lại nhan sắc của mình. Con người nặn tượng của người xấu lắm.

Liễu Hạnh công chúa cười giòn tan, nói mình có việc bận, lúc nào sẽ đến chơi rồi rời đi. Đến giờ Thánh Gióng vẫn chưa tin được con mèo Bình An kia là Hoài Ly mà mình vẫn luôn tìm kiếm. Đúng là Trái Đất tròn.

- Sao mọi người biết là tôi?

- Trần Thạch nói. Hoài Ly, cô không đến xem thật tiếc. Hôm nay trên điện, ta dùng gương chiếu yêu lột lớp da trên người Ngọc Tiên công chúa ra, cực kì sung sướng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện