Chiến sự kết thúc nhanh hơn mọi người nghĩ. Căn bản là sau khi Trần Thạch thấy con mèo cưng nhà mình bị thương thì giận cá chém thớt, vác đao lên kia, đánh một trận sống chết với yêu quái. Cuối cùng chưa đến mười đao đã chém chết. Còn lại vài con yêu tinh nhỏ nhỏ như cọng cỏ, Trần Thạch đánh chưa đã còn đánh tiếp.

Mọi người dưới này lắc đầu, người đàn ông nghiện mèo rồi. Liễu Thuỷ thấy vậy còn sợ hơn. Bà là con gái của Ngọc Hoàng, đã không ít lần gặp qua hắn. Ngày trước hắn còn cùng Ngọc Tiên công chúa bên nhau vui vẻ. Từ khi Ngọc Tiên bị phạt vào lãnh cung thì Trần Thạch không có biểu hiện gì. Có vài người còn ngấm ngầm làm mối cho con gái mình. Không biết nhìn thấy cảnh này, mấy người kia có phát hoảng không. Mấy cô gái xinh đẹp cũng không bằng con mèo đang nằm trên giường kia.

Cả Thủy cung cũng chỉ có Tô Lịch là bình tĩnh, vì vậy hắn quan tâm chăm sóc cho Bình An. Bình An trầm ổn nằm đắp chăn trên giường lớn, nhìn vô cùng buồn cười. Long Đỗ sắc thuốc và lấy thuốc cao bôi lên vết thương Bình An mỗi ngày. Còn Tô Lịch chỉ ngồi bên cạnh, hết chải lông lại vuốt móng cho mèo nhỏ. Thấy cũng thích thích, bắt đầu muốn nuôi mèo.

Đương nhiên Trần Thạch muốn đưa Bình An trở về trên kia hơn. Nhưng nếu về hắn sẽ phải báo cáo, bận rộn không có thời gian coi sóc Bình An. Có khi nó lại bị hãm hại một lần nữa. Hắn quyết định ở lại Thủy cung mấy ngày. Vua Thủy Tề tiếp đón khách quý mà như giữ một quả bom trong tay.

- Đại tướng quân thật có lòng với con mèo kia. Con mèo kia cũng rất dũng cảm, bất chấp từ Thiên Đình lao xuống đây, chắc là đi bằng hồ Thiên Tinh. Mất mạng như chơi. - Chính Nhất Dạ Trạch vương cũng ngưỡng mộ tình cảm giữa bọn họ.

- Chén trà kia là có độc, ta đã bắt người hầu kia lại rồi, sắp tới sẽ giao cho Đại tướng quân xử lý. Thật sự vô cùng xin lỗi. - Vua Thủy Tề cúi người, là ông quản người không nghiêm.

- Cũng là do ta, người này cũng nằm trong số những người ta đào tạo ra. - Liễu Thuỷ công chúa buồn rười rượi.

- Thôi, chuyện qua rồi. Đại tướng quân ở dưới này vui vẻ cùng mèo con nhé. Chúng tôi đi trước đây. - Tô Lịch nín cười vỗ vai hắn. Trần Thạch mím môi không trả lời.

Tiễn đoàn khách kia xong, Trần Thạch lại quay về phòng. Bình An nằm ở phòng của hắn. Nó đã nằm đây hai ngày rồi, cũng nên tỉnh rồi chứ? Nghĩ đến đó, Trần Thạch mệt mỏi kéo chăn nằm cùng. Nhiệt độ dưới biển luôn thấp hơn bên ngoài, Trần Thạch cơ thể tràn đầy sức nhiệt ôm mèo nhỏ vào lòng, sưởi ấm cho nó, cũng mong nó mau chóng tỉnh lại.

Bình An trong mơ màng tỉnh giấc, cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng bên má. Nó ngẩn ngơ, suýt nữa thì đưa móng cào loạn. Gương mặt phóng to của Trần Thạch bên cạnh đang ngủ say. Nó nhìn thấy đây là dưới Thiên cung, Trần Thạch còn sống, chắc là mọi chuyện ổn rồi. Ấy vậy mà nó còn không chết, đúng là ý trời.

Răng nanh mèo khẽ nhô lên đắc ý. Ông trời cũng không thắng nổi nó. Đôi mắt to tròn mở lớn, nước mắt ươn ướt chảy dài. Tuy là không chết nhưng nó cũng thấy được giây phút bản thân sắp chết, sợ hãi vô cùng.

Cảm nhận được cảm xúc mềm mại ngọ nguậy trong lòng, Trần Thạch lập tức tỉnh. Mắt người và mắt mèo nhìn nhau, Trần Thạch nhếch môi cười, ôm càng chặt.

- Chúng ta về phủ thôi.

Cả hai không từ mà biệt, chỉ dặn thị vệ báo lại cho vua Thủy Tề một tiếng rồi rời đi. Bình An tuy đã khỏe nhưng cần phải uống thuốc bổ nhiều. Vì vậy hắn đưa Bình An đến chỗ của Lương Chi. Lương Chi lại than thở con mèo này quá yếu ớt, cho một lúc rất nhiều thuốc. Bình An chán ghét cứ kêu mãi, đòi đi, lại bị Trần Thạch bế lại.

- Các người trông coi Bình An cái kiểu gì thế hả? - Trần Thạch hung dữ đập bàn, bàn đá liền gãy làm đôi. Người hầu thì khóc lóc thút thít, thị vệ thì cúi đầu nín lặng.

Đúng lúc này, Thánh Gióng vừa đi vào, gặp ai đó tức giận. Mặt mày nhăn nhó:

- Có chuyện gì làm anh tức giận thế kia? - Còn chuyện gì nữa, mấy ngày nay anh đi đâu? - Trần Thạch liếc mắt, bảo bọn người kia đi xuống, đồng thời làm phép cho cái bàn trở lại ban đầu.

- Tôi đi điều tra chuyện Ngọc Tiên rời khỏi lãnh cung, chưa có tiến triển gì. Mấy ngày nay lại mất ngủ nữa. - Nói rồi, Thánh Gióng xoa xoa hai vành mắt - Biển Đông sao rồi? Anh vừa về đã la mắng người hầu, chẳng có phong độ.

- Nếu ta không mắng họ, chắc bây giờ người anh đang nói chuyện cùng là một cái xác chết.

- Hả? Có chuyện gì? - Trần Thạch ngắn gọn kể lại mọi chuyện, Thánh Gióng trợn mắt, lại nhìn Bình An đang nằm bên cạnh - Ngay cả con mèo bên cạnh anh cũng thật khủng bố.

- Phải có nguyên nhân nó mới làm vậy. Động vật cũng giống như con người, có yêu có ghét. Chắc có người làm chuyện ác với nó.

- Đúng là quá ác. Tên nào có tâm lý biến thái vậy? Đi hành hạ một con mèo. - Thánh Gióng rùng mình, không tiếp tục nói nữa.

- Hoài Ly dạo này sao rồi?

- Hừ, rất đỡ. Tôi bận việc cũng tốt, cô ta đến gặp cũng không gặp được. Yên tâm đi.

- Yên tâm? Tôi vốn định chờ một thời gian, nhưng cô ta được một nước lại một nước lấn tới. Chuyện Ngọc Tiên anh không cần điều tra nữa, ngày mai cùng ta đi vạch trần người đàn bà kia.

Nghĩ tới cô ta giả mạo Hoài Ly được một khoảng thời gian rồi làm biết bao nhiêu chuyện, khiến Trần Thạch không thể chịu nổi. Dù cô ta có là Ngọc Tiên hay không, hình phạt sắp tới không thể đơn giản như vậy. Thánh Gióng nuốt nước bọt, sau này phải tôn trọng Bình An mới được.

Trần Thạch đưa Bình An ra ngoài dạo mát. Mấy ngày nay vì dưỡng thương mà cũng vì chiến sự nên bọn họ cứ trú mình trong phủ. Bây giờ thời tiết đã đến giữa hè, mát mẻ, trời trong xanh. Tuy ở trên Thiên Đình thì đi đâu cũng thấy mây phủ đầy. Bình An khỏe mạnh, kiêu hãnh bước trên đường. Dù nó chỉ là một con mèo nhỏ nhưng uy danh lừng lẫy, bên cạnh lại còn được Trần Thạch bảo vệ, ai cũng không dám động.

- Ông nói nhỏ thôi, tai vách mạch rừng.

- Rừng cái con khỉ khô, tôi nói không đúng à? Trần Thạch cố ý làm chậm chiến sự. Hắn biết Ngọc Hoàng trên này lòng nóng như lửa đốt, dân chúng lầm than còn cố tình kéo dài. Lại nghe nói vì con mèo gì đó nữa. - Người áo xanh phẫn nộ. Lời đồn đúng là lan xa, có điều càng lan càng xa.

- Con mèo đó nghe nói ăn trộm đồ, được Trần Thạch nhặt được, không sạch sẽ cho lắm. Tôi nghi ngờ là yêu quái đến mê hoặc hắn. - Người áo đỏ không nén được suy đoán.

- Trần Thạch tính ra không phải có dòng máu rồng tiên. Trên Thiên Đình kiểu người như vậy nhiều lắm, chẳng qua năm xưa Ngọc Hoàng muốn công bằng cho cả người trần nên mới miễn cưỡng cho hắn cái chức vụ. Sau này cũng đâu có tuyển thêm ai. Hắn cho mình là ngon, kiêu căng ngạo mạn, muốn chém ai là chém, muốn đánh ai là đánh...

Bọn họ càng nói càng quá đáng, vẻ mặt Trần Thạch càng khó coi. Hắn nghe quen rồi, cũng chịu đựng lâu rồi. Giờ có nghe mấy lời khó nghe hơn nữa cũng chỉ có vậy. Những ngày đầu còn cố cãi bướng, sau thì lười, hắn muốn dùng thực lực để chứng minh hơn. Nghĩ vậy, Trần Thạch nhếch môi. Bỗng thấy nhột nhột dưới ống quần, hắn mềm mại nhìn Bình An cọ cọ.

- Đang an ủi ta sao? - Trần Trạch cúi xuống bế Bình An lên. Bình An là mèo cái, nhẹ nhàng yểu điệu, vậy mà lúc này hướng miệng điểm nhẹ giữa mi tâm hắn. Trần Thạch giật mình, còn tưởng là vô tình thôi, nghĩ kĩ thì cô Bình An này đang sợ hắn buồn. Hắn bật cười, cả hai cùng trở về phủ.

Hoài Ly được thông báo có mặt trên Thiên Đình, Trần Thạch có chuyện quan trọng cần thông báo. Đoán chừng là về chuyện bố mẹ mình, Hoài Ly vui vẻ đến nơi, tới phủ thì người hầu thông báo cô đến thẳng Thiên cung. Hoài Ly hơi nghi ngờ nhưng cũng làm theo. Vừa đến nơi thì quả nhiên là Trần Thạch ra đón.

- Trần Thạch, nhất thiết phải vào đó sao? - Hoài Ly hơi e ngại kéo hắn.

- Không sao, chuyện của bố mẹ cô liên quan đến những người trong đó, chúng ta phải vào trong, ba mặt một lời. - Trần Thạch vẫn bình thản đáp, lờ đi dáng vẻ hoang mang kia - Đi thôi!

Hoài Ly bước vào, ngại ngùng nhìn thoáng qua các vị thần tiên, bọn họ cũng đang quan sát cô. Ngọc Hoàng mệt mỏi tựa vào ghế. Buổi họp vừa mới kết thúc, Trần Thạch liền có chuyện quan trọng cần báo. Trần Thạch ra hiệu cho Thánh Gióng, sau đó hỏi Hoài Ly:

- Hoài Ly, cô có biết Thập Đại Diêm Vương lần lượt có tên gọi là gì không?

- Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này? - Hoài Ly ngạc nhiên, hai mắt đảo dọc.

- Thân là một quỷ sứ, chuyện này hẳn là cô phải thuộc làu làu với phải. Tôi chỉ muốn được cô chỉ bảo thôi.

- Chuyện đó, anh tìm người dưới kia hỏi chuyện thì sẽ rõ ràng hơn chứ. - Hoài Ly chống chế vô cùng gượng gạo.

- Trần Thạch, rốt cuộc anh định nói chuyện gì? Đừng phí thời gian của mọi người nữa. - Ngọc Hoàng không muốn bọn họ diễn tuồng vợ chồng trên đây, công việc của ông đã quá nhiều rồi.

- Thưa Ngọc Hoàng, Trần Thạch hôm nay muốn làm rõ một chuyện. Người phụ nữ luôn nằm bên gối mình hằng đêm, rốt cuộc có phải là vợ của tôi hay không?

Nói xong, Trần Thạch mãnh liệt xoay người, giương cao mắt nhìn Hoài Ly. Hoài Ly nháy mắt sắc mặt trắng toát, run rẩy cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay.

Không thể, không có khả năng Trần Thạch sẽ nhìn ra được cái gì.

Thánh Gióng lấy một cái gương nhỏ trong áo ra, bắn thẳng đến chỗ Hoài Ly. Luồng ánh sáng như ma quỷ kia chiếu vào Hoài Ly. Cả người cô như có lửa đốt, gào thét điên cuồng, móng tay vươn dài cào rách da thịt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện