Phía biên giới lại có biến động lớn, không phải là ở vùng trời mà là thuộc phạm vi quản lý của vua Thủy Tề và Liễu Thuỷ công chúa. Yêu quái lần này chính là vật phẩm mà con người ban tặng cho thiên nhiên. Nghe nói nó làm từ một chất lỏng màu đen đặc sệt, phủ dày đặc khắp các bờ biển. Bởi vì oán niệm nên mới dần dà qua thời gian, trở thành một con yêu tinh.

Nghe nói nó là dầu mỏ. Yêu quái dù không có pháp lực lợi hại nhưng khiến tất cả sinh vật biển đều phải khiếp sợ, chỉ cần chất lỏng kia phủ kín bề mặt nước thì không khí không thể lưu thông, toàn bộ sinh vật biển đều phải chết. Vua Thủy Tề kinh hãi, không dám chọc giận nó, chỉ dám lặng lẽ đưa thư xin hỗ trợ từ Thiên Đình. Trần Thạch được giao nhiệm vụ lần này.

Đây coi như là lần ra trận lớn đầu tiên kể từ khi trở về vị trí cũ. Hắn có vẻ rất hào hứng, ngay cả toàn bộ phủ tướng quân cũng bao trùm không khí ra trận quyết liệt. Bình An không nhịn được duỗi chân, vươn móng. Trần Thạch đi rồi, Bình An được xem như là bảo vật, người hầu và thị vệ đều được dặn dò chăm sóc nó cẩn thận.

- Ta đi rồi, không chăm sóc cho em được, nhớ đừng chạy lung tung. - Trần Thạch xoa đầu Bình An. Cô mèo Bình An vẫn ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay hắn.

Bình An vốn không phải con mèo lười biếng. Trần Thạch vừa rời đi, nó liền lén lút ra khỏi phủ dạo chơi. Nói là dạo chơi, kì thật là mon men đến nhà bếp kiếm đồ ăn vặt. Ngoài ý muốn thấy Hoài Ly đang nói chuyện cùng một đầu bếp. Đầu bếp này là đầu bếp chính trong phủ, bà dì này nấu ăn ngon lắm.

Bình An rón rén nằm dài xuống đất, vô tình nghe hết cuộc nói chuyện kia. Mắt mèo mở to, đồng tử màu lam kỳ lạ, thân hình nhỏ khẽ run rẩy. Không nhịn được phát ra tiếng "meo" cực kì nhỏ. Bà đầu bếp giật thót, như bị bắt quả tang. Hai người đồng thời nhìn lại, bà liền thoải mái thở dài:

- Thì ra chỉ là con mèo, làm tôi hết hồn.

- Vậy đi, chuyện bà làm tốt lắm, con trai bà sẽ không đi đầu thai đâu. Bà có thể lúc nào cũng xuống thăm được hắn. - Hoài Ly thấy Bình An thì cười càng thêm tươi. Dặn dò thêm hai câu rồi hai người chia tay nhau tại đó.

Bình An lùi một chân nhưng đáng tiếc, dù có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng tay của Hoài Ly. Cô một phát tóm lấy con mèo nhỏ, đi thẳng ra vườn sau của phủ, nơi mà không một ai thèm tới. Vì vậy cỏ dại quanh năm cũng mọc cao qua mắt cá người. Hoài Ly thẳng tay quăng Bình An vào gốc cây. Nó phải đứng vững bằng bốn chân mới không bị va đập. Thoắt cái trừng đôi mắt mèo đáng sợ.

- Mắt đẹp đấy, đáng tiếc cô không thể nói. Phải không? Hoài Ly, hay là Bình An? - Hoài Ly nâng mắt cười tuyệt đẹp. Dù nói thế nào, Bình An cũng không thể đáp lại nửa chữ, chỉ dùng thái độ thù ghét để đối mặt - Không ngờ cô giỏi đấy, vào được phủ tướng quân, trở thành thú cưng của Trần Thạch. Còn làm anh ấy tránh xa tôi, hại tôi muốn khử cô cũng không có cơ hội. Nhưng mà, đây chẳng phải là cơ hội rất tốt hay sao? Nói nửa chừng, Hoài Ly ngửa đầu cười như điên. Cô ngồi xổm xuống, làm bộ tao nhã:

- Số cô đến đây là tận rồi.

Nháy mắt một lưỡi dao quấn lấy cổ Bình An. Con mèo yếu ớt không chút sức phản kháng, mặc cho máu me chảy nhuộm đỏ cả một vùng cỏ. Lát sau không chịu nổi mà tắt thở.

- Cô biết không, Thái Thượng Lão Quân thật ra có thể cứu cô. Nhưng đợi đến khi có người tìm đến đây thì cô đã hồn bay phách tán rồi. Muốn cứu cũng cứu không được.

Hoài Ly đứng thẳng người, lau đi vết máu trên dao. Thật ra trò vặt vãnh này chỉ cần dùng chút phép là được, có điều cô sợ có người phát hiện ra thì phiền phức. Giết thủ công vậy mà có khi còn tốt hơn.

Bình An suy yếu không chút hơi thở, mơ hồ nhìn thấy Hoài Ly rời đi, chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo. Lúc này mới tỉnh táo mở mắt, nhanh chóng lấy móng che miệng vết thương lại, ngăn máu tiếp tục chảy. Không được, nếu chết lúc này, chính là bỏ mặc cả cái chết của Trần Thạch. Dù cô xác định mình trước sau sẽ chết với cơ thể này, nhưng còn Trần Thạch?

Còn nước còn tát. Trần Thạch còn sống có thể điều tra cái chết của cô, nếu tốt hơn còn có cái chết của bố mẹ cô nữa. Vì vậy, trước khi chết, cô phải cứu lấy Trần Thạch. Trước tiên cần phải tìm ra hắn, nhưng Trần Thạch đang bận chiến sự ở biển Đông, Vũng Tàu. Cách đi nhanh nhất đến đó chính là...

Bên trên mặt biển là trận chiến khốc liệt giữa Thủy binh, Thiên binh và con yêu quái kia. Bên dưới lại im lặng đến đáng sợ. Vùng biển sớm đã bị ô nhiễm không thể thở, tình trạng báo động, hàng loạt sinh vật đang chết dần. Vì vậy Thủy Tề đã cho người mở phòng khí ra, khởi động máy thông khí, tạm thời có thể ổn định. Nhưng không phải biện pháp lâu dài.

Vua Thủy Tề, còn có Liễu Thuỷ công chúa, Tô Lịch, Long Đỗ, Nhất Dạ Trạch vương. Không khí căng thẳng. Trần Thạch đứng trên, chính giữa là trận diễn biến phức tạp trên kia. Bọn họ đang dùng thiết bị mô phỏng địa hình tân tiến nhất. Từng động tác nhỏ đều được tái hiện. Liễu Thuỷ công chúa lo lắng đến toát mồ hôi, cơm không ăn nước không uống. Đến bây giờ đã mệt nhoài.

Vua Thủy Tề thấy vậy thì lo lắng:

- Bà làm sao vậy? Mệt thì nghỉ đi.

- Không được. Chuyện này liên quan đến tính mạng của tất cả sinh vật, sao tôi có thể nghỉ ngơi?

- Người tới, lấy cho ta bình nước. Mọi người chắc cũng mệt rồi, ngồi xuống uống miếng nước giải khát đi.

Không ai phản đối, Tô Lịch là người thoải mái ngồi xuống đầu tiên. So với những vị này, hắn vẫn chỉ là một vị thần nho nhỏ. Nhưng biển Đông là vùng biển lớn nhất cả nước, nếu có chuyện gì cũng gây thiệt hại đến cái sông nhỏ bé của hắn. Nên Tô Lịch mới có mặt ở đây. Có Tô Lịch, hẳn không thể thiếu Long Đỗ.

Người hầu rót trà. Động tác chậm rãi nhưng tao nhã, không uổng là người được Liễu Thuỷ đào tạo. Trần Thạch thoáng thả lỏng bả vai, đưa tay nâng chén trà uống.

- Trận này tuy khó đánh, nhưng chắc không làm khó được Đại tướng quân. - Nhất Dạ Trạch bình tĩnh mỉm cười, ngửi trà - Chẳng qua sự kiện lần này lớn, nên mọi người đều phải gánh một phần trách nhiệm.

- Nhất Dạ Trạch vương bận rộn công việc mà vẫn bớt thời gian đến đây, thật là khiến Thủy Tề kính phục. - Vua Thủy Tề thỏa mãn lên tiếng. Một mình ông chống đỡ thì sẽ có chút chật vật.

- Bẩm bệ hạ, Đại vương, tướng quân, bên ngoài có biến. Thị vệ bắt được một con mèo từ đâu xông tới, cho rằng là mèo tinh đến gây rối nội bộ. - Vua Thủy Tề ngạc nhiên. Mèo đáng lẽ không nên ở dưới nước mới đúng. Vì vậy ông tò mò, cho người mang con mèo lạ kia vào.

Thị vệ tuy là đều là người thô lỗ nhưng vẫn dịu dàng ôm nó trong vòng tay, đồng thời ngăn mọi đường trốn thoát của nó. Trần Thạch vốn không quan tâm đến con mèo thất lạc nào đó dưới Thủy cung. Nhưng nghe thị vệ nhắc, hắn lại nhớ tới Bình An của mình ở phủ tướng quân. Chắc giờ này Bình An đang nằm phơi nắng, có người hầu quạt mát. Nghĩ vậy, hắn khẽ mỉm cười. Chắc chắn nó sẽ hưởng thụ kiểu như vậy.

Ai ngờ vừa nhìn thấy Trần Thạch, con mèo vốn nằm bất động như sắp chết lại vồ xuống, hai ba bước nhảy đã nhảy lên người Trần Thạch, hất đổ chén trà. Đồng thời chân mềm nhũn mà nằm bệt dưới đất, bị xây xát không ít. Trần Thạch ngạc nhiên, những người còn lại kinh hãi. Phản ứng đầu tiên chính là tội nghiệp cho con mèo, không xúc phạm ai lại xúc phạm Đại tướng quân.

Trần Thạch lấy lại tinh thần, nhìn con mèo nằm dưới đất, nhanh chóng bế nó lên. Sao Bình An lại ở dưới này? Toàn thân vết thương chi chít, máu chảy đầm đìa. Nhìn còn tệ hơn lần trước hắn gặp ở phòng trà. Trần Thạch đau lòng gọi bác sĩ đến xem cho nó. Chỉ tội cho vị bác sĩ già, trước giờ chỉ chữa trị cho người, có khám cho mèo bao giờ đâu. Vì vậy liền bị Trần Thạch quát:

- Làm gì mà tay chân luống cuống? Mới khám bệnh lần đầu sao? Có tin ta chém chết ông? - Vua Thủy Tề e ngại kéo Trần Thạch.

- Đại tướng quân, ông ta cũng không phải bác sĩ thú y. Trái lại, con mèo nhỏ này lại làm anh bận tâm vậy? Chẳng lẽ anh biết nó?

- Biết? Nó là mèo mà ta nuôi trong phủ. Trước khi đi còn dặn người hầu chăm sóc kĩ lưỡng. Không ngờ ta mới đi được một tuần đã thấy nó trong hình dạng này. Ông nói xem ta có tức giận hay không? - Nếu để hắn bắt được người gây ra chuyện này, hắn nhất định đâm cho đến chết.

- Này, con mèo là thú cưng của anh? - Không chỉ riêng vua Thủy Tề, mọi người ai cũng câm nín. Dường như chuyện một tên đàn ông độc thân nuôi một con mèo cái rất kì quặc - Con mèo chắc bị thương ngoài da thôi, chắc là chữa trị được.

- Con mèo này xác thực là bị thương ngoài da. Nhưng vết thương đã từ ba, bốn ngày trước, lại không chữa trị mà chạy nhảy khắp nơi. Còn từ Thiên Đình xuống thì đúng là muốn chết rồi. Chữa thì chữa được, nhưng không biết khi nào thì tỉnh lại. - Bác sĩ này coi như bình tĩnh, thông báo rành mạch.

Trần Thạch hai mắt đã nhiễm đỏ. Con mèo không chút đe dọa kia lại bị hành hạ đến vậy, rốt cuộc là ai độc ác đến thế? Hắn nghĩ đến người phụ nữ tự nhận là Hoài Ly kia, da đầu tê rần lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện