Meo...

Trần Thạch dừng chân, cúi đầu, chỉ thấy một con mèo đen nhỏ bằng bàn tay, đang run rẩy cọ cọ vào chân hắn. Dường như vừa trải qua một trận hoảng sợ, con mèo này lạc ở đâu vậy? Trần Thạch khuỵu một chân, nâng con mèo lên gối. Vuốt nhẹ bộ lông mềm mại đen tuyền kia, mèo con vô cùng hưởng thụ sự vuốt ve này, hai mắt long lanh ngấn nước. Trần Thạch phát hiện dưới cổ nó còn có một chiếc lá bốn cánh lông trắng.

Con mèo này thật đặc biệt. Thoáng chốc, đáy mắt hắn không còn lạnh lẽo nữa. Trần Thạch ôm nó vào lòng, trở về phủ tướng quân. Thánh Gióng và Hoài Ly đã sớm chờ trước cổng, thấy hắn trở về, Hoài Ly méo máo ôm chầm lấy. Thánh Gióng há hốc, cho dù bọn họ là vợ chồng giả cũng không nên diễn quá thật chứ? Hay cô bé này đã thật sự thích Trần Thạch? Trần Thạch tuy không quen động chạm thân mật nhưng cũng không khó chịu ra mặt, đưa một tay còn lại kéo Hoài Ly ra, giữ khoảng cách. Hoài Ly thất thểu quan sát, thấy hắn không sao mới bình ổn tâm tình. Nhìn xuống lại thấy hắn ôm một con mèo.

- Anh không sao thì tốt rồi. Con mèo này, ở đâu ra vậy?

- Không ngờ anh cũng thích động vật nhỏ à? - Thánh Gióng lại thích thú châm chọc. Tưởng tượng một tên cao to bặm trợn ôm một con mèo cái nhỏ trong tay, cảm giác thật kỳ quặc.

- Nhặt được. Thấy thích thì nuôi. Cũng nên cho nó một cái tên. Hay là... Bình An? - Trần Thạch cười cười vuốt lông nó.

- Bình An, công nhận anh đặt tên dở tệ. Thôi, thích nuôi mèo nuôi chó gì thì tùy. Tôi về ngủ đây. Đi coi một buổi ca nhạc cũng mất hứng. - Thánh Gióng bực bội trở về phủ.

- Cô cũng nên về nhà của mình đi. - Trần Thạch sải bước vào phủ, Hoài Ly nhanh chóng đi theo.

- Em ở nhà quá nhiều ngày, hàng xóm sẽ dị nghị. Họ toàn hỏi em tại sao không sống chung với chồng, khiến em rất khó xử.

- Nói rằng tôi ở trên đây có việc bận, tìm đại một lý do là được rồi.

- Anh cũng biết Địa Mẫu rất thương em, lo lắng này nọ, thường hay thăm hỏi. Đến lúc mọi chuyện phát giác thì...

- Vậy cô muốn thế nào? - Trần Thạch đang đi đột nhiên quay phắt lại, may mà Hoài Ly dừng kịp nếu không sẽ đụng phải hắn - Chúng ta chỉ là vợ chồng giả, nếu phát hiện ra người chịu tội nặng sẽ là cô, bởi vì tôi là Đại tướng quân. Tội lừa dối Ngọc Hoàng, lừa dối Địa Mẫu, lừa dối Thiên quân, cho dù có một tay che trời cũng không tránh khỏi. Hay là, cô muốn chúng ta cưới thật? Khuyên cô một câu, tôi không thích người khác vượt quá phận, cũng đừng động tay chân với tôi.

Nói đến mức này, Trần Thạch đã quá nhân nhượng rồi. Hoài Ly ỉu xìu cúi đầu:

- Xin lỗi. Chỉ là anh sửa nhà cho tôi, tôi cứ tưởng chúng ta đã trở nên thân thiết hơn. Làm anh hiểu lầm rồi, sau này tôi sẽ sửa chữa.

- Rất tốt. Chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi không muốn có xích mích. Bây giờ tôi muốn cho Bình An ăn, còn tắm rửa cho nó. Cô về trước đi. Tôi sai người điều tra chuyện bố mẹ cô, nếu có tin tức sẽ thông báo.

Trần Thạch cứ thế từ biệt Hoài Ly tại đây. Chuyện này nhanh chóng được đồn đại khắp nơi. Rằng vợ chồng Trần Thạch và Hoài Ly mới cưới đã gây chuyện, quan hệ không tốt. Có người còn thấy Trần Thạch đuổi vợ mình xuống Địa Phủ. Sau đó lan ra nhiều tin nhảm nhí hơn, nào là Trần Thạch thân phận cao quý sao lại cưới một quỷ sứ nhỏ bé, hoặc là phàm là người dưới Địa Phủ thì luôn bị người khác xem thường. Từ đó suýt dấy lên một cuốn tranh cãi giữa Thiên Đình và Địa Phủ.

Trần Thạch thì không mấy quan tâm, hắn chỉ sai người ra ngoài điều tra và trấn giữ biên giới. Thậm chí còn có hơi rảnh rỗi. Ngày trước Trần Thạch bị phong ấn, tên Lưu Bằng là một kẻ vô dụng nên lũ quỷ thường hoành hành. Bây giờ nghe hơi Trần Thạch quay lại đã chạy không còn thấy bóng.

Trần Thạch thoải mái ngồi dưới bóng mát cây hòe, đút cánh hoa hồng sấy cho Bình An ăn. Bình An vui vẻ vẫy đuôi, dù không phải chó, nhưng cũng biểu hiện là mình rất vui vẻ. Cho mèo ăn cánh hoa hồng, Trần Thạch thật đúng là xa xỉ. Thiên Đình bây giờ đã bước sang mùa hè, thời tiết nóng bức, ai cũng nóng nực bực bội, Thánh Gióng cũng không ngoại lệ, hắn bừng bừng nửa giận xông vào phủ. Thấy một người một người thư thả hưởng thụ, lại không khỏi điên tiết:

- Trần Thạch, lăn ra đây cho ông. Anh làm gì con người ta thì mặc kệ, nhưng cũng phải lựa lời dịu dàng nói đi chứ. Đừng khiến Hoài Ly mãi quấn lấy tôi hỏi dò. Tôi mệt. Không còn sức đâu.

- Rót trà đá cho Thiên Vương uống đi. - Người hầu bên cạnh nghe lệnh lập tức lấy một cốc đá, đổ nước trà vào. Thánh Gióng không khách sáo, uống hết hai ly - Đừng tưởng uống trà thì có thể cho qua chuyện, mau giải quyết vợ anh đi.

- Cô ta không phải vợ tôi. - Trần Thạch chỉnh lại lời nói. Tuy rằng hắn đã sống đến từng tuổi này nhưng vẫn rất cổ hủ, không thể có sự hiểu lầm nghiêm trọng như vậy.

- Cứ cách hai, ba ngày, Hoài Ly lại tìm tôi hỏi anh có nhắc gì đến cô ta không? Tôi nói không, cô ta không tin, tôi nói có, cô ta lại hỏi anh nói cái gì. Nói dối lại tiếp tục nói dối, não tôi cũng không phải dùng cho những chuyện vô bổ này. Có lần trực tiếp muốn kêu người gác, hễ cứ thấy cô ta thì bảo tôi đi vắng. Kết quả cô ta đợi nửa ngày như một đứa ngốc. Tóm lại, thấy cô ta tôi liền đau đầu. Trần Thạch, đến bao giờ anh mới tha cho tôi? Tôi không muốn diễn nữa đâu, cực lắm.

- Mới chỉ có hai tuần mà chịu không nổi rồi à? - Trần Thạch nhếch môi cười, nụ cười thâm thúy - Hè rồi, có nhiều trái cây ăn lắm. Anh thường đi cùng với Ngọc Hoàng, mang về một ít cho Bình An ăn. Dạo này nó thiếu nước, cơ thể phát nhiệt.

- Giờ phút này mà anh còn lo cho con mèo đó. Mà thấy nó dạo này mập lên không ít thì phải. Lúc trước nó bị thương khá nặng, phải mang đến bà Lương Chi, xin loại thuốc tốt mới chữa hết được. Theo tôi thấy con mèo này tự nhiên xuất hiện, không phải yêu tinh yêu quái gì chứ? - Thánh Gióng liên tục nhìn chằm chằm Bình An như muốn móc não nó ra xem, Bình An hơi sợ rụt cổ.

- Đúng vậy, bị đánh rất đáng thương. - Nói rồi, Trần Thạch lại không kiềm được buồn bã - Nhớ mang trái cây về.

- Biết rồi. Còn anh, mau giải quyết vợ của mình đi. Ai biết cô ta là ai chứ? Nghe anh nói cô ta không phải Hoài Ly, tôi cũng hết hồn. Thời gian dạo này kiểm chứng mới biết, Hoài Ly quên rất nhiều chuyện. Nhìn như biến thành một người khác vậy, cũng không khác Hằng Nga trước kia là bao đâu.

- Quên vì cô ta vốn chẳng biết gì. - Trần Thạch chống cằm - Đợi thêm chút nữa đi.

- Nếu cô này là giả, vậy Hoài Ly thật ở đâu? Có phải gặp nguy hiểm gì rồi không?

Trần Thạch rũ mắt, không trả lời. Hắn lại vươn tay vuốt lông mèo. Bình An đã thiếp ngủ rồi. Thánh Gióng cứng đờ khóe miệng:

- Con mèo này ăn ngủ tốt thật.

- Bên phía lãnh cung sao rồi?

- Ngọc Tiên công chúa mất tích rồi. Ả Ngọc Tiên này đúng là lắm trò, Ngọc Hoàng vừa an tịnh được một lúc liền phiền lòng vì cô ta. Vì vậy bây giờ trong Thiên cung rất hạn chế nói việc này, âm thầm điều tra, âm thầm giải quyết thôi.

- Chỉ sợ lúc giải quyết Ngọc Hoàng lại nương tay.

- Trần Thạch, Hoài Ly giả mạo, Ngọc Tiên công chúa biến mất. Đây có phải trùng hợp quá không? Có khi nào...

- Pháp lực Ngọc Tiên không cao để có thể che mắt tất cả mọi người, kể cả tôi, anh và Ngọc Hoàng được. Như vậy, người làm phép cho cô ta hẳn phải rất cao cường. Tôi muốn dụ ra người này. Nếu không phải cảm thấy kỳ lạ, vả lại... - Vả lại nếu không nhờ phần hồn phách còn trong người hắn này, hắn cũng sẽ không minh mẫn mất - Tóm lại đừng manh động.

- Hoài Ly thật đáng thương. Chuyện gì cũng xảy ra dồn dập, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi. Nếu đúng thật Ngọc Tiên chính là Hoài Ly giả mạo, vậy hẳn là phải lành ít dữ nhiều. - Thánh Gióng nhỏ giọng. Dựa vào mối quan hệ ba người họ, Ngọc Tiên công chúa hẳn phải hận Hoài Ly rất nhiều.

Trần Thạch biết, Hoài Ly trước giờ chưa hề nở một nụ cười nào. Bởi vì chuyện bố mẹ luôn canh cánh trong lòng, cô không có một giấc ngủ ngon, một bữa cơm ngon nào. Vậy mà chỉ trong một ngày, Hoài Ly giả kia có thể dùng bộ mặt của cô cười cười nói nói như không có chuyện gì. Cô ta tưởng mình đang đi nghỉ mát sao?

Sau này Trần Thạch lại nghĩ, nếu Hoài Ly chân chính cười vui vẻ như vậy, hẳn phải rất xinh xắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện