Truyền thông Thu Diệp, có thể nói là tâm huyết nửa đời của Lâm Thu Diệp, ấy vậy mà hôm nay, truyền thông lại phá sản, chỉ với một cái tích tắc, tất cả bỗng như nước chảy hoa trôi, cầm tờ đơn ly dị trên tay, đứng trước tòa cao ốc bạc mang tên truyền thông Thu Diệp, cõi lòng Lâm Thu Diệp vỡ vụn thành từng mảnh. Hoàng hôn, đã buông xuống, tòa cao ốc bạc từng ánh đèn một từng được thắp sáng lên nay chỉ còn là một mảnh đen tối, như nội tâm lúc này của cô, đời người bỗng rơi vào ngõ cụt.
Ly dị, Lâm Thu Diệp chỉ còn một ít tài sản trong tay, Quan Tư Thành ngược lại đã rắp tâm từ trước chuyển toàn bộ tài sản vào khối tài sản công ty, cho nên, không thể xem là tài sản chung của vợ chồng để tiến hành chia đôi. Buồn cười ở chỗ, số nợ Lâm Thu Diệp phải mang bỗng chồng chất hơn số tài sản mà cô có.
Từ khi sinh Thu Đồng, Lâm Thu Diệp liền dành những điều kiện vật chất tốt nhất cho con gái, ngược lại không phải vì cô muốn được phụng dưỡng, mà vì cô đã lấy mạng mình để sinh tiểu sinh mệnh này. Thân thể Lâm Thu Diệp không phải rất khỏe, ban đầu sinh Thu Đồng, cô có lòng sinh thêm đứa nữa, suy nghĩ để nó bầu bạn với nhau, nhưng lúc sinh Thu Đồng lại là sinh mổ, lúc đó mất máu rất nhiều xém thì mất cả mạng. Bác sĩ phụ trách lúc đó là bằng hữu của Lâm Thu Diệp, lúc sinh Thu Đồng, hắn thậm chí đã kêu Quan Tư Thành chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, giữ mẹ hay giữ con, Quan Tư Thành ý muốn giữ mẹ, mẹ còn sống, đứa nhỏ cũng sẽ sống. Nhưng bác sĩ nói sức khỏe Lâm Thu Diệp khá yếu, nếu lần này không qua được... sợ rằng không thể giữ được thai nhi, Lâm Thu Diệp đã trạng thái nửa mê nửa tỉnh nhưng vẫn giữ vững bảo vệ đứa nhỏ.
Quan Tư Thành không cùng ý kiến với Lâm Thu Diệp, theo lý sẽ nghe theo thân nhân, nhưng thời điểm đó ý chí Lâm Thu Diệp nửa tỉnh nửa mê, liều mạng túm lấy áo bác sĩ, khóc thành lệ, khàn giọng nói.
"Mình muốn giữ đứa nhỏ! Đứa nhỏ!"
Dù là bằng hữu với nhau, nhưng loại chuyện này hắn không thể xử sự theo tình cảm, bác sĩ không biết phải nghe ai, cuối cùng Quan Tư Thành kiên quyết, nói.
"Giữ đứa nhỏ."
Đứa trẻ được sinh ra, sinh mạng Lâm Thu Diệp rất yếu, bác sĩ lau mồ hôi.
"Tư Thành, Thu Diệp tám, chín phần không trụ được rồi... cậu..."
Lâm Thu Diệp có thở ra, nhưng không thấy thở vào, Quan Tư Thành cũng không nhịn được rơi lệ, ôm Thu Đồng vừa được sinh ra tới bên cạnh Lâm Thu Diệp đang bất tỉnh nhân sự, nghẹn ngào nói.
"Thu Diệp, em nhất định phải cố lên, Thu Đồng không thể không có mẹ, em nghe thấy không?"
Lâm Thu Diệp mang thai không lâu sau xác định được là con gái, cái tên ngay trong buổi sáng cũng đã nghĩ xong.
Lâm Thu Đồng khóc oa oa bên cạnh Lâm Thu Diệp bất tỉnh nhân sự, suốt một đêm, hộ sinh thỉnh thoảng ra vào để kiểm tra tình trạng, sợ em bé sơ sinh Lâm Thu Đồng bị đói, cũng sợ em bé đột nhiên khóc lên, không ai dỗ dành. Quan Tư Thành suốt đêm, vốn nên canh giữ phòng bệnh, nhưng vì công việc nên giữa đêm liền rời đi, đến khi tờ mờ sáng thì trở về phòng bệnh.
Tình mẫu tử rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh, ai mà có thể dự liệu được, Lâm Thu Diệp hôn mê bất tỉnh bỗng sang ngày thứ hai liền tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là muốn cho con mình bú sữa. Bác sĩ cũng phải nói quá thần kỳ, chỉ biết xúc động trước tình mẫu tử vĩ đại, trong lòng Lâm Thu Diệp một mực nhớ con gái, cho nên, nếu muốn cô chết bây giờ, cô làm sao cam tâm, có làm gì cũng phải cho con bú một lần.
Thu Đồng một đêm không khóc sau khi bú sữa mẹ thì khóc thống khoái, ai bế cũng không chịu, tiểu móng vuốt rõ ràng bắt lấy không trung, nhưng mười ngón tay vẫn dùng sức níu lấy cổ áo Lâm Thu Diệp.
Lâm Thu Đồng chính là được mẹ yêu thương sâu sắc như thế, sau khi cha mẹ ly dị, bị mẹ bỏ lại. Mới đầu, Thu Đồng cho rằng mẹ chỉ đi xa, nhưng, cô bé chờ đợi các kiểu, vẫn không thấy mẹ trở về, ngày nào cũng đứng ở cửa nhìn ra, một lúc sau liền khóc. Tô Tú ở cách vách, từ cửa sổ nhìn thấy Thu Đồng lén chùi nước mắt, liền xuống lầu tìm Thu Đồng.
"Thu Đồng, cậu sao vậy?"
Tô Tú kéo áo Thu Đồng hỏi.
"Tớ không tìm thấy mẹ."
Thu Đồng nức nở ôm lấy Tô Tú khóc thành tiếng.
"Không đâu, dì yêu Thu Đồng như vậy mà, cậu vào nhà đợi được không, trời cũng tối rồi."
Tô Tú vỗ lưng Thu Đồng, cũng ôm lấy Thu Đồng.
"Tớ không muốn, trong nhà không có ai, tớ sợ bóng tối."
Thu Đồng hết sức không muốn vào nhà, bà vú Triệu tỷ phục vụ cơm nước cho Thu Đồng xong cũng về nhà, Quan Tư Thành thì bận rộn công việc gần như rất ít khi về nhà đúng giờ. Cho nên, cũng không ai biết, mỗi tối sau khi Triệu tỷ về nhà Thu Đồng liền chạy xuống lầu, khóc cho đến khi mệt mới vào lại bên trong.
Lâm Thu Diệp chỉ muốn tạo điều kiện tốt nhất cho cuộc sống của Thu Đồng, cho nên nhịn đau để con lại cho Quan Tư Thành, nhưng cô chưa từng nghĩ tới, trong thế giới của Thu Đồng, tiền không phải thứ quan trọng nhất, mẹ mới là điều không thể thiếu đối với cô bé.
Dần dà, Thu Đồng nghe nói, ba mẹ ly dị, vì ba ngoại tình, một khắc đó, Thu Đồng bắt đầu oán hận ba. Hận ý cô dành cho hắn chỉ có ngày càng sâu đậm, Quan Tư Thành cũng ngày càng ít yêu thương Lâm Thu Đồng hơn, vào một lần nọ cậu mang Lâm Lãng Ninh còn nhỏ tới nhà làm khách, Thu Đồng liền đưa ra hai quyết định: Thứ nhất, cô muốn đổi họ, muốn theo họ mẹ, thứ hai, cô muốn theo cậu ra nước ngoài sống.
Lúc đầu Quan Tư Thành cương quyết từ chối, nhưng Thu Đồng từ nhỏ đã có chủ ý, không ăn không uống, một bộ chết cũng không nghe, cuối cùng, vẫn là Quan Tư Thành thỏa hiệp.
Cậu Thu Đồng không có ý kiến trước việc ly dị của hai người họ, nhưng đáy lòng thì hướng về em gái mình. Khi đó, Quan Tư Thành cũng đang quay vòng vốn khó khăn, cho nên, hắn lập tức rút tiền ra cũng không được nhiều. Cậu Thu Đồng cũng chỉ nhận tiền một lần duy nhất, về sau liền hủy bỏ tài khoản, Quan Tư Thành chuyển tiền phát hiện tài khoản không tồn tại, người cậu bày tỏ không cần số tiền, nguyên nhân sau cùng, là vì, khi đó Lâm Thu Diệp đã bắt đầu chuyển tiền để nuôi dưỡng Lâm Thu Đồng. Đương nhiên, Quan Tư Thành không hay biết chuyện này.
Từ khi gặp được Diệp Thu Lâm Thu Diệp đông sơn tái khởi, giữa biển người mênh mông, giữa người với người mỗi một lần gặp gỡ sao có thể không phải duyên phận? Bằng không tại sao cứ cố tình cả hai luôn gặp nhau. Thượng đế công bằng, cánh cửa này đóng lại sẽ mở ra cho ngươi cánh cửa khác, ngài đã mở ra cho Lâm Thu Diệp một cánh cửa sổ, Lâm Thu Diệp cũng thành công mò mẫm tới được mép cách cửa sổ ấy, sau khi đẩy cửa ra, cô nhìn thấy, không phải ánh mặt trời, mà là quang sắc rực rỡ. (làm tưởng siêu nhiên thì ra siêu thực *chỉ chỉ xuống dưới* =)))))
Đó là ánh đèn trong quán bar xập xình, tốc độ xoay tròn khiến người ta phải chóng mặt, vốn là một quán bar vào hàng bậc nhất, nghe nói lão bản là một cô gái trẻ đẹp, vóc người hấp dẫn nhưng có cái quái gở. Đó là, quán bar từ giờ mở cửa cho tới khi đóng cửa, khách đến chơi nếu có thể uống được rượu do cô tự pha, đứng vững không ngã, cô sẽ thưởng cho số tiền lớn.
Lâm Thu Diệp tuyệt không phải nhắm tới lão bản quái gở, cô chỉ muốn mượu rượu mua say, trong cuộc đời cô chưa bao giờ trải qua chuyện thế này, từ khi gả cho Quan Tư Thành, ngay cả xã giao cô cũng chỉ uống rất ít. Lần này, lại không cần băn khoăn, cũng sẽ không có ai xen vào, Lâm Thu Diệp uống từ khi cửa mở cho tới khi đóng cửa, Lâm Thu Diệp ngàn ly không say nếm hết tất cả mọi loại rượu trong quán mới thấy có chút lâng lâng.
Một ly Hennessy thơm tho ngào ngạt đặt trước mặt Lâm Thu Diệp, cô cũng không một giây chần chờ, cầm ly lên buồn bực nốc một hơi hết ly. Trong tầm mắt mông lung, nhưng cô có thể thấy một cô gái tuấn tú xuất hiện trước mặt, đang cười nói gì đó, Lâm Thu Diệp mơ hồ nghe thấy cô ta nói.
"Cô đi theo tôi."
Cô gái đưa tay tính kéo cô đứng dậy, Lâm Thu Diệp liền phiền não hất cánh tay ra.
"Cút!"
Người nọ bỗng ôm sát lấy người cô, ghé sát bên tai nói.
"Tôi có tiền, có rất rất rất là nhiều tiền."
"Haha, cô cho tôi tiền, tôi liền theo cô."
Lâm Thu Diệp nghe thấy chữ tiền, đột nhiên nảy sinh hận ý, họa đều từ chữ này mà ra! Có phải có tiền liền có được tất cả! Không có tiền liền ngay cả nhà cũng không còn! Con gái mà cô cũng không tranh thủ được, chỉ bởi vì, cô không có tiền, cô có thể chịu đói chịu khổ, nhưng, con gái cô thì không được.
"Được, chỉ cần cô đi với tôi, tôi liền cho cô."
Cô gái dựa vào ngày càng gần, gần đến mức Lâm Thu Diệp có thể cảm nhận được hơi thở nóng hừng hực. Lâm Thu Diệp cười say mê, nói mơ hồ không rõ.
"Đưa tôi đi."
Vừa dứt lời, người liền ngã xuống, say bất tỉnh nhân sự.
Diệp Thu vẫn cảm thấy không chân thật, nữ doanh nhân xinh đẹp thường xuất hiện trên tivi và tạp chí giờ đây chán chường tới mức này ư? Người trong ngực cô nhất định đã say, bằng không, sao sẽ không chú ý hình tượng khóc thành bộ dạng chật vật như vậy, giống một người đã mất đi toàn bộ thế giới? Trong lòng Diệp Thu đột nhiên quặn thắt.