Dù Lâm Thu Diệp đã tha Quan Tư Thành một con đường sống, nhưng Quan Tư Thành vẫn bị điều tra, vẫn bị hao tổn nguyên khí nặng nề, thứ hạng tuột xuống góc xó xỉnh chẳng ai để ý đến. Ngược lại tập đoàn Cảnh Trí, vì Thẩm Cảnh Nhiên chịu oan khuất được làm sáng tỏ, hơn nữa còn mở rộng nghiệp vụ, nên thứ hạng nâng cao hơn một bậc. Trong lúc nhất thời, tin tức truyền thông đều xoay quanh sự chuyển mình của Thẩm Cảnh Nhiên và Lâm Thu Đồng, ai bảo các cô là hai đại cổ đông của Cảnh Trí.

Vì trước kia cổ phần bị phân tán, bị người ngoài ly gián nên công ty gặp rủi ro, vì để tránh chuyện này lặp lại, Thẩm Cảnh Nhiên nắm vững lại cổ phần, với những nhân viên kỳ cựu có thâm niên, cô cấp nhiều phúc lợi cùng với nhiều tiền thưởng cuối năm hơn cho họ. Lâm Thu Đồng yêu thương phu nhân nhà mình, hận không thể giao tất cả của mình cho cô ấy, chứ đừng nói cổ phần, cả tiền lương và thẻ cũng muốn giao ra.

"Tiền lương và thẻ giao hết cho chị, em tiêu tiền thế nào?"

Thẩm Cảnh Nhiên lái xe, mắt nhìn phía trước hỏi. Lâm Thu Đồng lơ đễnh.

"Định kỳ chị phát tiền cho em là được."

"Quà phiền phức, thẻ tự mình giữ."

Thẩm Cảnh Nhiên trông nom Cảnh Trí đã đủ mệt, quả thật không muốn vì chút tiền lẻ của Lâm Thu Đồng mà phân tâm, huống hồ, người yêu của Thẩm Cảnh Nhiên cô, tiêu tiền còn bị hạn chế, vậy chức tổng giám đốc này làm cũng uổng phí quá rồi.

Lâm Thu Đồng mân mê cái miệng nhỏ, hừ nói.

"Hổng giữ, em lấy đi ăn chơi trát táng."

Thẩm Cảnh Nhiên nhướng mày, chuyển lạnh lùng hỏi.

"Em nói cái gì?"

Muốn tạo phản ư, cho em quyền lợi là tín nhiệm em, còn làm vậy, thu hết tất cả quyền lực cho biết mặt.

"Chị nói cho em biết, chị sẽ định kỳ kiểm tra sao kê của em, tiền lương hằng tháng của em bao nhiêu chị nắm hết, chức trưởng phòng trở lên nhận lương, đều phải qua tay chị phê duyệt biết chưa."

"Hắc hắc."

Lâm Thu Đồng nghe dạy dỗ, khóe miệng cười toe toét, không sợ phu nhân quản, chỉ sợ phu nhân mặc kệ không quan tâm, từ khi chính thức xác lập quan hệ, Lâm Thu Đồng không cho phép Thẩm Cảnh Nhiên tăng ca.

Thẩm Cảnh Nhiên cũng đâu phải muốn tăng ca, lúc trước ở nhà, cũng chẳng có gì mong đợi để mà về, nên ở lại công ty tăng ca cũng được, còn bây giờ, ở nhà có người bám dính lấy như keo, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không còn muốn tăng ca. Ngay cả Khang Mạc cũng cảm thấy tổng giám đốc ngày càng không còn yêu công việc, thánh cuồng công việc đi đâu mất rồi, cho nên, là vì yêu đương ư? Khang Mạc quả thật tò mò, rốt cuộc là ai đã bắt mất tâm hồn thiếu nữ của tổng giám đốc? Đánh chết cô cũng không nghĩ ra tình nhân của Thẩm Cảnh Nhiên chính là Lâm Thu Đồng.

Tài bếp núc của Lâm Thu Đồng từ khi gặp Thẩm Cảnh Nhiên đột ngột tăng mạnh, mỗi ngày đều thay đổi mánh khóe nấu nướng, khiến Thẩm Cảnh Nhiên đều trông chờ tới bữa ăn, bữa nay lên ký cũng không ít, mặt trái xoan giờ như trái dưa, nhưng hai bên quai hàm quả thật vẫn rất mượt mà, nụ cười càng sâu, lúm đồng tiền càng hiện rõ, hết sức mê người. Thẩm Cảnh Nhiên hạ lệnh Lâm Thu Đồng nấu buổi tối ít lại, bởi vì những món ăn kia đều được nấu từ đôi tay người thương, Thẩm Cảnh Nhiên dẫu có kiêu ngạo tự chủ cũng bị khiêu chiến, luôn không nhịn ăn thêm vài miếng, cuối cùng đều trở thành no căng bụng.

Lâm Thu Đồng không nghe lời, vẫn không giảm bớt, nếu đã ăn nhiều vậy thì vận động đi! Buổi tối vừa vặn cũng không có vận động nào có thể làm, vậy thì vận động trên giường vậy. Lâm Thu Đồng cố ý xúc tiến chuyện phòng the, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên không phối hợp, luôn tìm mọi loại lý do mọi cái cớ để từ chối, Thẩm Cảnh Nhiên thật sự không chịu nổi nhiệt tình của Lâm Thu Đồng, lần nào cũng làm cô thành bộ dạng bị ăn sạch sẽ, thời điểm phiêu linh thì cũng rất phiêu linh, nhưng sau đó mỏi eo đau lưng liền tù tì mấy ngày, cho nên, mỗi lần thất thủ không thể chống cự được nữa, cô đều phải trốn xuống giường.

Hôm nay, cũng không khác mọi lần, Thẩm Cảnh Nhiên bỏ trốn khỏi giường, tìm cớ trời nóng đột nhiên muốn uống rượu. Lâm Thu Đồng đang thú tính đại phát, tiểu mỹ vị trên giường bỗng không thấy đâu, cô đạp chăn phát tiết, đành theo ra ngoài. Thẩm Cảnh Nhiên đang đứng cạnh tủ lạnh, trên tay là một chai bia ướp lạnh, bây giờ đang là mùa hè nóng nực, Lâm Thu Đồng cũng tiến tới, rêu rao muốn uống.

"Em tự lấy đi."

Thẩm Cảnh Nhiên dựa vào tường, ngửa đầu ực một hớp. Lâm Thu Đồng hừ một tiếng, tay mò tới cửa tủ lạnh vừa liếc nhìn Thẩm Cảnh Nhiên đang mặc áo ngủ dây phiên bản mùa hè mát mẻ, mới nhớ tới bích đông* trên Weibo, cô mới nảy ra chủ ý.

(*tư thế kabedon nổi tiếng của Nhật Bổn)

Thẩm Cảnh Nhiên đang uống mát lạnh, Lâm Thu Đồng đột nhiên lấn người tới, hai cánh tay chống lên tường, dùng thân thể vây Thẩm Cảnh Nhiên lên tường. Phạm vi nhỏ hẹp, thân thể cả hai chỉ cách nhau vài cm, Thẩm Cảnh Nhiên không thể uống tiếp. Lâm Thu Đồng một tay chống đầu, khóe miệng cong lên, mập mờ nói.

"Em muốn uống chung với phu nhân."

Lâm Thu Đồng trước nay cảm thấy có chiều cao chẳng có gì là tốt, bây giờ từ độ cao này nhìn xuống vẻ đẹp của người trước mặt, quả thật chẳng có gì tốt đẹp hơn.

Thẩm Cảnh Nhiên khiêu khích ngẩng đầu, cắn môi, không nói tiếng nào, bia trong tay được đặt ra sau lưng, hàm ý: Chị chính là không cho em uống. Lâm Thu Đồng cũng không tức giận, cố tình thần bí nói.

"Chị biết tư thế lúc này của chúng ta có lai lịch thế nào không?"

Thẩm Cảnh Nhiên liếc nhìn cô một cái, cô làm sao biết mấy trò con nít này.

"Cái này gọi là bích đông."

"Hả?"

Thẩm Cảnh Nhiên nhướng mi hỏi.

"Vậy chị có thể làm bích đông với em không?"

"Hình như không được, hắc."

"Tại sao?"

Thẩm Cảnh nhiên cố ý trầm mặt.

"Bích đông á, phải là người cao mới làm được."

Lâm Thu Đồng nói xong giơ giơ chân ra, khoe khang chân dài của mình, thấy sắc mặt phu nhân không vui, liền nịnh nọt đề nghị.

"Phu nhân, nhưng loại bích đông khác thì chị có thể làm nha."

Thẩm Cảnh Nhiên vừa nghe thấy giọng điệu liền biết chẳng có chuyện gì tốt lành, chỉ là vẫn hùa theo Lâm Thu Đồng cẩn thận hỏi, cố làm ra vẻ đơn thuần.

"À? Em nói ra nghe thử."

"Vậy chị theo em, em sẽ chỉ cho chị!"

Lâm Thu Đồng vui vẻ dắt tay Thẩm Cảnh Nhiên về phòng ngủ, Thẩm Cảnh Nhiên cười thầm, đứa nhỏ này, đều biết tâm tư không thể rời bỏ chiếc giường, thật sự muốn tìm bất mãn đến vậy sao? Nếu đã vậy, cứ để em ấy thỏa mãn một lần, Thẩm Cảnh Nhiên thuận theo Lâm Thu Đồng về phòng.

Lâm Thu Đồng chủ động nằm lên giường, còn hướng dẫn Thẩm Cảnh Nhiên.

"Hai chân chị cưỡi lên người em, hai tay thì đặt như vầy, để hai bên đầu của em."

Lâm Thu Đồng nghiêm túc dạy dỗ Thẩm Cảnh Nhiên phải tạo tư thế thế nào, khiến Thẩm Cảnh Nhiên buồn cười nhưng lại không thể không cố nhịn, Lâm Thu Đồng vẻ mặt nghiêm túc.

"Đúng, đúng, thân thể chị nghiêng xuống."

Vừa nói còn vừa câu cổ Thẩm Cảnh Nhiên kéo xuống.

"Chị xem, đây chính là sàng đông rồi."

"Phụt."

Rốt cuộc Thẩm Cảnh Nhiên không nhịn được cười, bật cười thành tiếng. Lâm Thu Đồng đỏ mặt, cảm giác như vừa bị nhìn thấu, xấu hổ nói.

"Chị cười cái gì, em nghiêm túc chỉ chị như vậy."

"Vâng, em là lão sư tốt."

Thẩm Cảnh Nhiên nghiêng thân đặt xuống khóe môi Lâm Thu Đồng nụ hôn, ngoẹo đầu, cố ý đứng đắn nói.

"Lão sư cũng dạy xong, học sinh có thể đi ngủ."

Nói xong muốn trèo khỏi người Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng vội kéo cô lại, cuống quít kêu lên.

"Hắc, hắc, em vẫn chưa dạy xong."

"Ồ?"

"Em sẽ chỉ chị tư thế chôn đầu vào ngực."

Lâm Thu Đồng nhanh trí, Thẩm Cảnh Nhiên cong mi mắt, lần nữa không nhịn được cười.

"Tư thế này hình như chị có thể hiểu được."

"Vậy chị làm thử em xem."

Lâm Thu Đồng không chút xấu hổ, Thẩm Cảnh nhiên nằm lên người Lâm Thu Đồng, ngón tay lướt qua gò má, thân thể Lâm Thu Đồng không nhịn được run rẩy, mặt bắt đầu nóng lên. Tầm mắt Thẩm Cảnh Nhiên lần theo ngón tay dọc theo đường cong thân thể Lâm Thu Đồng trượt tới bên hông, lòng bàn tay dán lên da thịt nóng bỏng chậm rãi đẩy lên trên, liên đới đẩy đai đeo áo lên theo. Lòng bàn tay Thẩm Cảnh Nhiên sờ tới đâu da thịt nơi đó gần như bốc cháy, làm lửa tình dâng cao, khó nhịn được, hai tay bất giác choàng qua hông Thẩm Cảnh Nhiên kéo cô vào lòng, thân thể Thẩm Cảnh Nhiên vì thế dán sát. Ôm lấy Thẩm Cảnh Nhiên, say mê hôn lấy dành tai, tự lẩm bẩm.

"Phu nhân, em rất thích chị."

Vì thích, nên mới không khống chế được loại khát vọng này trong thân thể.

Thẩm Cảnh Nhiên đã khắc chế rất nhiều ngày, vì đau eo vẫn chưa khỏi, hôm nay xem như cũng hồi phục, Thẩm Cảnh Nhiên liền ngăn cản Lâm Thu Đồng, đứa nhỏ này đòi chơi các loại đông một vòng, cô không phối hợp, hài tử nhất định cáu kỉnh. Thẩm Cảnh Nhiên chủ động hôn môi Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng lại không thể áp chế được dục vọng, xoay mình nhào lên người Thẩm Cảnh Nhiên, miệng lưỡi giao thoa, khiến Thẩm Cảnh Nhiên lần nữa rơi vào vòng tuần hoàn đau eo nhức hông ác tính.

"Phu nhân, bắt đầu từ mai, em sẽ hầm canh bổ cho chị."

Lâm Thu Đồng nghe nói phu nhân đau eo, một tay ôm lấy Thẩm Cảnh Nhiên, một tay gãi cằm, lẽ nào chức năng thận phu nhân không được tốt? Canh thập toàn đại bổ, Lâm Thu Đồng phải tốn tâm tư rồi.

Mỗi ngày sau khi Thẩm Cảnh Nhiên uống xong cô đều hỏi cô ấy cảm thấy thế nào, không biết canh có tác dụng thật sự không, hay chỉ có tác dụng thôi miên, Thẩm Cảnh Nhiên uống được vài ngày, tật đau eo quả thật giảm bớt.

Sau đó, hậu quả trực tiếp, chính là Lâm Thu Đồng nói.

"Phu nhân, nếu muốn biết canh có hữu hiệu không, chúng ta lại thử nghiệm nhé."

Thẩm Cảnh Nhiên lần nữa bị Lâm Thu Đồng dây dưa tới giường, không thể không nói, đứa nhỏ này tinh lực quá thịnh, Thẩm Cảnh Nhiên ai oán.

---

Câu chuyện chính của Nhiên x Đồng đã xong. Tiếp theo Diệp x Thu lên sàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện