Trái tim Thẩm Cảnh Nhiên, chớp mắt, bỗng chốc như được dòng nước ấm bao quanh. Lần này Thẩm Cảnh Nhiên dùng sức ngắt Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng đau quá tỉnh lại, kinh hoảng bật dậy, quay đầu qua lại, hỏi.



"Sao vậy?"



"Để ba em phát hiện em ở trong phòng chị không được tốt, về phòng mình rồi ngủ tiếp."



Thẩm Cảnh Nhiên cũng ngồi dậy, mở đèn đầu giường, Lâm Thu Đồng dụi hai con mắt, suy nghĩ cũng phải, liền ngoan ngoãn bò xuống giường. Bộ dạng nghe lời lanh lợi khiến tâm Thẩm Cảnh Nhiên mềm nhũn theo, Lâm Thu Đồng dụi mắt chậm rãi đi tới cửa, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn trông theo tấm lưng cô, khóe môi nâng lên. Đến cửa, tay đã mò tới chốt, Lâm Thu Đồng lại vòng trở lại, ánh mắt vẫn lờ đờ chưa tỉnh ngủ, dường như rất mệt, cái môi trề đặt lên trán Thẩm Cảnh Nhiên một nụ hôn, làn tóc rũ xuống quét qua gò má nhồn nhột, Lâm Thu Đồng sờ sờ Thẩm Cảnh Nhiên đầu, ôn nhu nói.



"Chị cũng ngủ thêm chút nữa nhé, hưm, ngủ ngon."



Nói xong, nhân tiện tắt đèn đầu giường.



Thẩm Cảnh Nhiên một mực ngồi đó nhìn theo tới khi Lâm Thu Đồng biến mất, trái tim cũng như được đánh thức, trước giờ chưa từng nhảy lên kịch liệt như vậy. Thẩm Cảnh Nhiên không ngủ tiếp, dậy sớm liền ôm laptop vào phòng sách, cho đến khi bữa sáng được dọn lên bàn, cô mới ra ngoài. Quan Tư Thành với Lâm Thu Đồng đã ngồi trước bàn. Trước mặt Quan Tư Thành cả hai ngược lại rất quy củ, ánh mắt cũng không giao nhau, Quan Tư Thành một bên ăn cơm lặng lẽ quan sát, suy nghĩ thật may, lẽ nào hắn đã nghĩ quá nhiều.



Buổi sáng, Thẩm Cảnh Nhiên check di động, thấy tin nhắn của Lâm Thu Đồng.



Mộc Hòa: Thẩm Cảnh Nhiên, phải chăng Quan Tư Thành đã biết em thích chị? Là loại thích đó.



Thẩm Cảnh nhiên đọc xong hé môi cười, đứa nhỏ này đúng là hậu tri hậu giác*. Lâm Thu Đồng ngược lại không phải hoàn toàn không biết, cô suy đoán Quan Tư Thành chỉ biết giữa cô và Thẩm Cảnh Nhiên có chút gì thôi, nhưng chưa từng nghĩ, Quan Tư Thành nhận định chút gì đó là thích. Sáng sớm nay, Lâm Thu Đồng vừa tới phòng làm việc, Quan Tư Thành liền cho gọi cô nói chuyện, giờ làm việc trong phòng họp, Quan Tư Thành nói gần nói xa giáo dục hết nửa buổi, Lâm Thu Đồng mới trước sau nghĩ tới khả năng này. Cũng khó cho Quan Tư Thành, không thể thoải mái nói thẳng ra con không được chơi đồng tính luyến ái với Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên luôn luôn phải nói cô chẳng làm gì con gái ông ta cả, Quan Tư Thành ngoài miệng không tin, nhưng trong lòng nửa tin nửa ngờ, hơn nữa Lâm Thu Đồng cũng không có những biểu hiện của loại thích đó...



(*hậu tri hậu giác: chuyện mà ai cũng đã biết, chỉ có mình là không biết.)



Cảnh Nhiên: Haha, ngốc nghếch.



Câu trả lời sủng nịch khiến Lâm Thu Đồng đang ăn cơm trưa hạnh phúc tới sắp mềm nhũn hết cả tay chân, xụi lơ nằm trên mặt bàn, đồng nghiệp hỏi cô.



"Cười ngốc nghếch gì vậy?"



Lâm Thu Đồng lắc đầu, nhấp mím môi, tràn đầy hạnh phúc hồi đáp: Thẩm Cảnh Nhiên, em yêu chị.



Thẩm Cảnh Nhiên thấy ba chữ này, giống như khắc ghi trong lòng, Lâm Thu Đồng từng chút từng chút bám rễ sâu trong cô, để Thẩm Cảnh Nhiên cũng vô phương xem nhẹ. Từ ban đầu là hạt mầm được gieo xuống thầm lặng, cho tới bây giờ, đã nảy mầm, lúc Thẩm Cảnh Nhiên phát hiện, thì đã muộn. Tình yêu đã như thủy triều dâng, không thể cản được xông thẳng vào lý trí Thẩm Cảnh Nhiên. Nhưng, phần yêu này quá nặng nề, cũng gánh trên lưng rất nhiều thứ, hiện giờ Thẩm Cảnh Nhiên không có cách nào có thể nói thích, huống hồ là yêu.



Nếu Quan Tư Thành đã bắt đầu suy đoán, Lâm Thu Đồng càng phải nắm rõ tình hình.



Mộc Hòa: Làm sao ổng biết được nhỉ?



Tin tức gần đây rất bất lợi cho Thẩm Cảnh Nhiên, điều này đã giải thích lý do việc Thẩm Cảnh Nhiên giữ khoảng cách lúc trước, Quan Tư Thành đã bức ép chị ấy, trong lòng Lâm Thu Đồng liền dâng lên mật ngọt, bởi vì Thẩm Cảnh Nhiên vạn bất đắc dĩ mới phải chủ động rời khỏi.



Cảnh Nhiên: Còn nhớ lần đầu tiên em dẫn chị vào bar không? Bị người ta chụp hình lại.



Nhắc tới chuyện này, trong đầu Thẩm Cảnh Nhiên chợt nảy lên ý niệm, rõ ràng có người đã cho Quan Tư Thành những bức hình đó, mà người cho mình những bức hình ngoại tình của Quan Tư Thành, có thể nào là cùng một người? Thẩm Cảnh Nhiên tiến thêm một bước suy nghĩ cảm thấy quá nhiều nguy hiểm, cô với Lâm Thu Đồng lần đầu tiên tới quán bar là chuyện đã rất lâu, lẽ nào có người đã bày ra bố cục này từ rất sớm?



Nếu quả thật do người bài trí, vậy người này thật sự quá hiểm độc, đây cơ bản là muốn một lưới tóm gọn cả cô và Quan Tư Thành, cả sự nghiệp, lẫn gia đình... hủy diệt toàn bộ. Bây giờ nghĩ lại, gia đình thì đã hủy được, còn sự nghiệp, Quan Tư Thành đang cật lực hủy diệt Cảnh Trí. Thẩm Cảnh Nhiên rơi vào trầm tư rất sâu, Lâm Thu Đồng gửi tin nhắn cô cũng không hồi âm, cô bé không tính sốt ruột chờ đợi, liền trực tiếp gọi điện qua nói muốn gặp mặt bây giờ.



"Bây giờ em không làm việc, không sợ Quan Tư Thành phát hiện?"



Thẩm Cảnh Nhiên hỏi.



"Buổi chiều hắn mới rời khỏi nhà, bây giờ em qua tìm chị, chúng ta gặp ở quán cà phê trước công ty chị nhé? Nhé nhé?"



Lâm Thu Đồng vội vàng hỏi.



Lúc Thẩm Cảnh Nhiên tới quán cà phê, Lâm Thu Đồng đã gọi hai ly nước ép việt quất, chờ đợi luôn làm con người ta nóng nảy, tay phải Lâm Thu Đồng chơi đùa với tay trái, để tạm giải sầu. Lâm Thu Đồng hẹn Thẩm Cảnh Nhiên, là có mấy lời cảm thấy nói trực diện sẽ tốt hơn.



"Thẩm Cảnh Nhiên, chúng ta mở bài cả đi, chị không cần giấu giếm nữa, được không?"



Thẩm Cảnh Nhiên chẳng qua chỉ ngậm ống hút, cô bé nói tiếp.



"Bây giờ chúng ta đã chung chiến thuyền, em tin tưởng chị vô điều kiện, chị có thể cũng tín nhiệm em không?"



Thẩm Cảnh Nhiên uống nước trái cây, giải bớt cơn khát, mới chậm rãi nói.



"Chị biết em muốn nói gì, chị giữ khoảng cách với em, đích thực là vì Quan Tư Thành."



Như có một viên đá lớn vừa rơi xuống lòng Lâm Thu Đồng, cô chưa hết bất an.



"Tức là chị không chán ghét em?"



"Cũng được xem là vậy."



Câu trả lời của Thẩm Cảnh Nhiên hiển nhiên qua loa lấy lệ, Lâm Thu Đồng bất mãn nói.



"Không được, không được, không phải câu trả lời mơ hồ kiểu ấy."



"Ừa, không có ghét."



Thẩm Cảnh Nhiên buồn cười trả lời.



"Vậy những chuyện chị từng làm với em, đều là cam tâm tình nguyện, mà không phải ẩn nhẫn chịu đựng?"



Lâm Thu Đồng mong đợi hỏi, hận không thể xích tới gần bên nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh Nhiên trả lời.



"Nhìn chung là vậy."



Thẩm Cảnh Nhiên cầm thân ly.



"Đã xảy ra quá nhiều chuyện."



"Ừm? Vậy có chuyện gì, mà chị không thích, lựa chọn nhẫn nhịn ạ?"



Lâm Thu Đồng bình tâm xong liền gấp gáp hỏi.



"Chị nói ra đi, em sẽ sửa đổi."



Thẩm Cảnh Nhiên trầm mặc lần nữa, có một số việc, tốt nhất không nên nói ra, Lâm Thu Đồng mặt dày hơn bất kỳ ai mà cô từng gặp? Lâm Thu Đồng đâu chỉ vô lễ một lần. Nhắc tới cũng lạ, đổi lại người khác, cô khẳng định sớm đã đánh trả, còn Lâm Thu Đồng, cứ cố tình hết lần này đến lần khác cô đều nhẫn nhịn. Thẩm Cảnh Nhiên đổi đề tài.



"Nếu em muốn chị cũng tín nhiệm em, vậy chị sẽ nói cho em những chuyện chị đang làm."



Thẩm Cảnh Nhiên gần như kể hết những chuyện phát sinh gần đây, bao gồm cả quan hệ giữa Diệp Tu với Diệp tổng công ty A, cùng với vài hành động đột nhiên trở nên kỳ lạ của Quan Tư Thành... đương nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không gì cũng kể hết, có vài chuyện, cô cảm thấy bây giờ chưa cần thiết nói ra.



Sự chú ý của Lâm Thu Đồng bị dời đi thành công, gật đầu nói.



"Em sẽ điều tra cùng chị, em sẽ giữ bí mật."



Dù nói thêm với một người sẽ thêm một phần nhân lực, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên cũng không gửi gắm hy vọng nhiều vào Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng mới về nước chưa được bao lâu, lại còn che giấu mối quan hệ cha con với Quan Tư Thành, cho nên mạng giao thiệp của Lâm Thu Đồng gần như là con số không. Thẩm Cảnh Nhiên kể ra mọi chuyện, cũng không phải tìm kiếm giúp đỡ, có lẽ, cô chỉ cần có người để có thể tâm sự, có thể an tâm giao phó không giữ lại chút gì. Đương nhiên, chuyện này cũng minh chứng cho mối quan hệ giữa Lâm Thu Đồng với Thẩm Cảnh Nhiên đã tiến hơn một bậc, bằng không, cô đã lựa chọn giữ im lặng.



Những việc khác, có lẽ Lâm Thu Đồng thật sự không dám nói có thể giúp, dù cô muốn che gió che mưa cho Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng cũng phải xem bản thân có đủ năng lực đó không, nhưng về phần Diệp Tu và quan hệ với công ty A, Lâm Thu Đồng cảm thấy có thể thử một chút xem sao.



Quan hệ giữa Diệp Tu với Lâm Thu Đồng khá vi diệu, Lâm Thu Đồng cũng không biết Diệp Tu đã nhìn trúng điểm nào nơi cô, cách ba đến năm hôm lại nhắn tin quấy rối một lần. Mới đầu Lâm Thu Đồng không để ý, nhưng như vậy cũng không ngăn được Diệp Tu chủ động, hơn nữa Lâm Thu Đồng cũng muốn thử dò xét mối quan hệ giữa Diệp Tu với Quan Tư Thành xem sao, cho nên, số lần gặp mặt của cả hai cũng nhiều lên. Lâm Thu Đồng đồng ý hẹn gặp, Diệp Tu chủ động hẹn trước, trong mắt người ngoài, cả hai như một đôi bạn nghiêm túc vậy.



Lâm Thu Đồng ôm tâm trạng rất phức tạp đối với Diệp Tu, còn Diệp Tu thì ôm tâm tình gì đối với cô, Lâm Thu Đồng không biết, cô cũng không hứng thú muốn biết, dù sao Diệp Tu không biết quan hệ giữa cô với Quan Tư Thành là cha con là được. Có lúc Lâm Thu Đồng nghĩ lại mà bật cười, nếu Diệp Tu biết mình là con gái Quan Tư Thành, sẽ có phản ứng thế nào?



Hôm nay Diệp Tu quả thực lấy làm kinh hãi, xem tin nhắn trên di động, quả thực không dám tin vào mắt mình, Lâm Thu Đồng lại chủ động hẹn gặp cô. Khi hẹn gặp, Diệp Tu rất coi trọng ăn mặc, còn lối ăn mặc của Lâm Thu Đồng tương đối đơn giản, buộc cao mái tóc dài, mặc áo khoác dài, quần jean, phù hợp với đôi giày xẹp. Lâm Thu Đồng cũng được xem là khí chất hiếm có, kiểu tóc, lối ăn mặc, có thể tự do lựa chọn giữa ngầu và quyến rũ, phần lớn thời gian, cô đều lựa chọn ăn mặc ngầu.



"Hôm nay tâm trạng tốt như vậy, muốn mời cơm tôi."



Diệp Tu ngồi xuống nói. Lâm Thu Đồng cũng ngồi xuống.



"Ừm, chị đã mời tôi, tôi cũng phải đáp lễ chứ."



Mặc kệ Lâm Thu Đồng là thật hay giả, Diệp Tu cũng thấy vui, nhếch môi mỉm cười.



"Vậy ngày hôm nay đều giao cho tôi, được không?"



Lâm Thu Đồng ngẩn người, nói.



"Được."



Vừa vặn, cô cũng định trò chuyện sâu một chút. Trước kia dù cũng từng hẹn gặp dùng cơm, nhưng nội dung buổi trò chuyện chưa từng liên quan chuyện riêng tư nhiều, hôm nay, Lâm Thu Đồng chủ động lái sang đề tài này.



"Tôi đọc tiểu sử trên mạng về chị, hình như chị không phải người đại lục."



Diệp Tu châm trà cho Lâm Thu Đồng, thuận miệng nói.



"Đúng vậy, tôi lớn lên ở Đài Loan."



Lâm Thu Đồng thầm cảm thấy, hôm nay mở đầu cũng không tồi.



"Vậy sao chị tới đại lục vậy?"



"À, đại lục hay Đài Loan đều chẳng phải Trung Quốc à?"



Diệp Tu cười nói.



"Chúng ta đều là người một nhà a."



Ai muốn là người một nhà với chị... Lâm Thu Đồng cắn môi, trong lòng thầm mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện