Thẩm Cảnh Nhiên nằm bên dưới, nhàn nhạt nhìn Lâm Thu Đồng, không hề hoảng hốt. Người cũng đã áp đảo, nhưng tiếp theo cô lại không biết phải làm gì, vốn tưởng Thẩm Cảnh Nhiên giãy giụa cự tuyệt cô sẽ thả tay, hoặc đỏ mặt xấu hổ cô sẽ trêu ghẹo, nhưng bây giờ, Thẩm Cảnh Nhiên không đỏ mặt cũng không thở dốc, vô cùng không lo lắng, hai con ngươi một bộ quét qua quét lại người đang nằm trên. Bộ dạng đang xem tuồng của Thẩm Cảnh Nhiên làm Lâm Thu Đồng xấu hổ hết sức, hơi thở bình ổn, vậy thì dứt khoát càn rỡ, một tay nắm cằm Thẩm Cảnh Nhiên hơi nâng lên, thân người cũng áp sát, nhưng không hôn, chỉ giáp tới rất gần rồi dừng lại, mập mờ nói.



"Thẩm Cảnh Nhiên, chị thích em không?"



Làm sao lại hỏi vấn đề này! Lâm Thu Đồng cơ bản không định nói thế, nhưng vừa thấy bộ dạng tùy thời cũng có thể dễ dàng ứng phó mình của Thẩm Cảnh Nhiên, chẳng phải nói rõ chị ấy cơ bản chưa từng động tâm... lỡ Thẩm Cảnh Nhiên trả lời phủ định phải làm sao...



Gần nhau tới mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau, Lâm Thu Đồng cố ý nín thở, còn Thẩm Cảnh Nhiên chậm rãi mà êm ái, nói rõ tâm trạng cô lúc này rất bình tĩnh. Bốn mắt nhìn nhau, dù Lâm Thu Đồng muốn trốn tránh cũng bức bách bản thân phải đối mặt, muốn trong mắt Thẩm Cảnh Nhiên có hình ảnh của mình, muốn thấy cô ấy vì lời mình nói mà dao động, nhưng, Thẩm Cảnh Nhiên chỉ nhìn cô không chớp mắt, không nói lời nào, khóe môi ngược lại giơ lên độ cong. Bầu không khí rõ ràng rất yên tĩnh, nhưng lại khiến Lâm Thu Đồng cảm thấy như mình sắp nổ tung, Thẩm Cảnh Nhiên cơ bản không thích cô sao? Suy nghĩ này đã xuất hiện vô số lần, giờ phút này lại càng mãnh liệt, nỗi chua xót từ tim lan tràn tới mọi ngóc nghách trong cơ thể. Thẩm Cảnh Nhiên nâng người giơ tay ôm lấy cổ cô, một bộ định hôn, Lâm Thu Đồng lại quay đầu đi, giận dỗi nói.



"Thẩm Cảnh Nhiên! Chị đừng lần nào cũng vậy!"



Lâm Thu Đồng rất thích hôn, nhất là được Thẩm Cảnh Nhiên hôn, nhưng nụ hôn bây giờ lại không minh bạch, huống hồ lần nào cũng chỉ hôn cô sắp nghẹn chết.



Thẩm Cảnh Nhiên nằm xuống, cũng thay đổi vị trí tay, rơi vào bả vai Lâm Thu Đồng đẩy nhẹ, nói.



"Ngồi dậy."



Thanh âm lạnh đi, Lâm Thu Đồng nhận thấy rõ rệt, ánh mắt dời về, quả nhiên, trên mặt Thẩm Cảnh Nhiên, là biểu cảm lạnh lùng hời hợt cô không muốn thấy nhất. Lâm Thu Đồng nhất thời căm tức, tại sao Thẩm Cảnh Nhiên có thể như vậy? Thích hay không thích, khó nói khỏi miệng vậy ư? Lâm Thu Đồng vẫn bất động, Thẩm Cảnh Nhiên tự ngồi dậy, thân thể Lâm Thu Đồng theo bản năng nghiêng tới trước, tư thế vẫn mập mờ ám muội, Thẩm Cảnh Nhiên ngẩng đầu, hít một hơi, nói.



"Tối nay không nghe chuyện nữa?"



"Không muốn nghe! Chị biết rõ em muốn nghe chị kể chuyện chỉ là mượn cớ!"



Lúc này Lâm Thu Đồng rất muốn vò đã mẻ lại sứt.



"Chị đã hiểu, mà mỗi đêm vẫn tới, lúc trước còn hôn em, bây giờ hỏi chị có thích em không, tại sao không thể trả lời!"



Tâm trạng Lâm Thu Đồng bắt đầu kích động, hai tay bắt lấy bả vai Thẩm Cảnh Nhiên, lay lay vài cái, hét to.



"Nói ra lời thật lòng khó khăn vậy sao? Tại sao mỗi lần chị đều vòng vo, nói thẳng không được sao? Em ghét nhất vòng vo!"



Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Cảnh Nhiên lộ ra nụ cười không rõ ý, khóe môi giơ lên độ cong rất hài hước, chậm rãi đặt câu nghi vấn.



"Em đối với chị, cũng chưa từng vòng vo quanh co?"



Kết quả của việc Lâm Thu Đồng nhiều lần bày tỏ, cùng nhiều lần hồi tưởng lại thời gian đầu các cô quen biết, Thẩm Cảnh Nhiên nhận ra có lẽ Lâm Thu Đồng từ sớm đã có loại tâm tư này với cô, chỉ là phương thức biểu đạt hơi khó để người ta hiểu được thâm ý bên trong. Lâm Thu Đồng sững sốt, hai cánh tay rũ xuống, đầu cũng cúi thấp, trề môi đáp.



"Cũng đúng."



Hai chữ này, chính là công nhận, nhưng Lâm Thu Đồng có ủy khuất của mình, nếu từ đầu cô để chị ấy nhìn thấu tâm ý, chị ấy cơ bản sẽ không để ý tới cô, cơ mà, bây giờ cũng khác gì đâu? Không hề để ý tới, toàn là cô để ý Thẩm Cảnh Nhiên. Theo đuổi lâu như vậy, vẫn bị động, ai động tâm trước người đó thua, lời này đúng cmn lắm luôn. Ai cũng muốn làm người chiến thắng, nhưng trong tình yêu, phải luôn có một người nhận thua trước, bằng không sẽ để lỡ nhau.



Lâm Thu Đồng ảm đạm u ám chấn thương tâm lý, Thẩm Cảnh Nhiên đều thu vào mắt, chỉ là không trấn an thôi, mà co giật hai chân tê rần vì bị ngồi lên, mềm nhũn nói.



"Được rồi, chị cũng chưa từng nói ghét em không phải sao?"



Dù sao cũng phải bồi thường cho viên đường, Lâm Thu Đồng vẫn không thỏa mãn.



"Không được, thích, hay không thích, dù sao vẫn phải có một đáp án."



Dường như hiểu thấu thâm ý sau động tác của Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Đồng ngồi sang một bên xoa chân cho Thẩm Cảnh Nhiên, bất mãn lèm bèm.



"Em nguyện ý vì chị ruồng bỏ thế giới, chị thích em một chút thì mất cọng lông nào sao?"



Nói xong chữ cuối cùng, giọng điệu hoàn toàn không cam tâm.



Không cần phải nói, bây giờ mà công khai tuyên bố thích Lâm Thu Đồng, phỏng chừng Quan Tư Thành thật sẽ giết chết cô, Thẩm Cảnh Nhiên buồn cười vì suy nghĩ này. Nghe thấy tiếng cười của Thẩm Cảnh Nhiên, tất cả tâm trạng mờ mịt phiền não nãy giờ của Lâm Thu Đồng liền mờ nhạt nếu không muốn nói là biến mất, Thẩm Cảnh Nhiên vui vẻ mới quan trọng nhất, Lâm Thu Đồng thở dài nói.



"Thôi được, không ép chị nữa, tương lai có một ngày, chị không kềm chế được mà nói thành lời, chắc lúc đó em chết vì hạnh phúc mất."



Thẩm Cảnh Nhiên như cũ không nói lời nào, đôi mắt khôi phục ôn nhu ban đầu, trong lòng thầm nghĩ: Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của em kìa. Có điều, trời sinh cô yêu thích. Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, Quan Tư Thành nói.



"Cảnh Nhiên, tôi có chút chuyện muốn nói với cô."



Lâm Thu Đồng bất mãn trừng cánh cửa, ngăn Thẩm Cảnh Nhiên định đứng dậy, gần như phát tiết cắn lên cổ Thẩm Cảnh Nhiên. Lâm Thu Đồng cắm phập hằm răng lên, sau đó đầu lưỡi gây án, liếm liếm cổ Thẩm Cảnh Nhiên, không nỡ để Thẩm Cảnh Nhiên ra ngoài, lại càng không nguyện Thẩm Cảnh Nhiên ra ngoài là vì Quan Tư Thành, cho nên nụ hôn này cô rất dùng sức mút máp. Lâm Thu Đồng lo, da thịt Thẩm Cảnh Nhiên trắng muốt, chỉ một xíu cũng sẽ ửng đỏ rất rõ, muốn mạnh bạo hôn nhưng không dám quá sức, loại mâu thuẫn này đồng thời hành hạ Lâm Thu Đồng. Thẩm Cảnh Nhiên ôm lấy hai vai Lâm Thu Đồng để cô bé càng gần mình hơn, dường như hiểu được tâm trạng khổ não của bé, mới vuốt đầu thở nhẹ nói.



"Ha~ tặng chị quả ô mai đi."



Lâm Thu Đồng nghe mà giật hết cả mình.



Thanh âm Thẩm Cảnh Nhiên quyến rũ yêu dị, câu dẫn khiến tâm can cô ngứa ngáy, vốn rất cố sức thu liễm, nhưng nghe thấy lời mời gọi sắc tình như vậy, Lâm Thu Đồng liền hung hăng cắn cái phập. Thẩm Cảnh Nhiên vì đau kêu thành tiếng, nhưng nghe vào tai Lâm Thu Đồng lại như tiếng rên, cắn xong đau lòng liếm lên chỗ bị sưng đỏ. Thẩm Cảnh Nhiên quay đầu, hơi thở dốc nói.



"Ngoan, chị phải ra ngoài."



Lâm Thu Đồng lập tức ôn thuận như chú cừu nhỏ được thuần hóa, nhìn Thẩm Cảnh Nhiên bước tới cửa quyến luyến không thôi nói.



"Em nhớ chị."



Thẩm Cảnh Nhiên thản nhiên cười, ôn nhu nói.



"Vậy em có thể tới tìm chị nga."



Nói xong, thân người cũng biến mất sau cánh cửa.



Hở? Là sao! Lẽ nào!!!



Cả hai đều hiểu, Quan Tư Thành chẳng qua mượn cớ để thám thính tình hình, Thẩm Cảnh Nhiên ra ngoài, áo ngủ cũng cố ý không cài cúc che dấu hôn. Quan Tư Thành vốn ôm tâm tình bắt kẻ gian mò tới, chỉ ngay dấu trên cổ Thẩm Cảnh Nhiên hỏi.



"Cô ở đây là chuyện gì xảy ra?"



"Bị cắn."



Thẩm Cảnh Nhiên thản nhiên nói, Quan Tư Thành lập tức cả kinh thét lên.



"Ai cắn?!"



"Mèo cắn."



"...."



Lâm Thu Đồng nấp sau cánh cửa nghe lén bật cười. Quan Tư Thành tối sầm mặt.



"Cô giỡn mặt tôi hả?"



"Tôi không có tâm trạng đùa giỡn với anh, trễ vậy còn chưa ngủ, đúng là có tinh thần,"



Thẩm Cảnh Nhiên nói xong cũng về phòng ngủ.



Nửa đêm, căn nhà được màn đêm bao phủ, cực kỳ yên tĩnh. Lâm Thu Đồng chân trần rời phòng ngủ, đẩy cánh cửa phòng Thẩm Cảnh Nhiên, quả nhiên không khóa! Ố ồ! Lâm Thu Đồng xém chút hưng phấn nhảy cẫng lên tại chỗ, đây là mẫu chuyện chỉ có thể phát sinh vào lúc nửa đêm. Lâm Thu Đồng kích động xém rơi lệ, cô nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, Thẩm Cảnh Nhiên lại để cửa cho cô, mưhhahaha! Rốt cuộc cũng có thể tiến thêm một bước! Lần nào hôn cô cũng muốn tiến sâu hơn, nhưng không có lần nào là làm được. Nghĩ tới đây, tay Lâm Thu Đồng liền run lên, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong bị màn đêm bao trùm không thấy được năm ngón, kể cả người đang nằm trên giường cũng rất mờ mờ ảo ảo.



Lâm Thu Đồng bò lên giường Thẩm Cảnh Nhiên, đúng, là bò lên, cô ở cạnh quan sát Thẩm Cảnh Nhiên ngủ hết nửa buổi, phát hiện toàn thân mình đều hưng phấn, Thẩm Cảnh Nhiên đang ngủ. Chỉ là, được ngủ chung một giường thật sướng biết bao, cho nên, Lâm Thu Đồng rón rén bò tới chỗ an vị. Nằm bên cạnh người mình yêu, còn được cho phép vào phòng ngủ thế này, Lâm Thu Đồng có sao cũng không ngủ được, hay là ôm Thẩm Cảnh Nhiên ngủ nhỉ... Lâm Thu Đồng không chỉ một lần tưởng tượng chuyện này. Cô do dự một hồi, mới gom hết dũng khí ôm Thẩm Cảnh Nhiên, sợ làm chị ấy tỉnh giấc, cô thả nhẹ động tác, không khác gì tên trộm đang làm chuyện gian.



Rốt cuộc cũng ôm vào lòng, Lâm Thu Đồng cảm thấy như mình còn đang mơ, cảm xúc ôn nhuyễn trong lòng thật sự là Thẩm Cảnh Nhiên sao? AAA! Muốn hét lên thật to quá! Thẩm Cảnh Nhiên cũng không có động tác gì quá lớn, chỉ co giật thân người, tư thế có hơi không được thoải mái. Phải nói thuộc tính của con người là lòng tham vô đáy, lên giường, ôm người, liền bắt đầu muốn làm bước tiếp theo, Lâm Thu Đồng rất muốn hun Thẩm Cảnh Nhiên (><). Trong bóng tối, Lâm Thu Đồng có thể nhìn thấy dành tai ẩn hiện dưới làn tóc của Thẩm Cảnh Nhiên, mơ hồ, càng tăng thêm mỹ cảm, hun một cái chắc hổng sao đâu hen, cô rón rén nhẹ nhàng đặt xuống đó nụ hôn. Miệng Lâm Thu Đồng áp sát tới, còn chưa kịp hôn lên, đã nghe thấy âm thanh lười biếng làm cho rùng mình.



"Không ngủ yên chị đạp xuống giường ngay liền và luôn."



Tỉnh rồi.... Ưh, Lâm Thu Đồng thoải mái lanh lẹ hôn một cái lên tai Thẩm Cảnh Nhiên, thấp giọng nói.



"Ngủ ngon, cảm ơn chị."



Điều chỉnh động tác ôm cứng ngắc người trong ngực, Thẩm Cảnh Nhiên nằm nghiêng, cánh tay thả ở eo đặt trước ngực, làm cho tư thế ôm của Lâm Thu Đồng càng thoải mái.



Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thu Đồng cảm thấy mới chỉ ngủ được một chút, đã bị ai đó véo lỗ tai, Lâm Thu Đồng mở mắt, bộ dạng mờ mịt, cũng chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Thẩm Cảnh Nhiên lại véo véo thêm một cái, đẩy Lâm Thu Đồng, thấp giọng.



"Trời sắp sáng rồi, về phòng rồi ngủ tiếp."



"Hưm, không muốn."



Lâm Thu Đồng càng ôm chặc người bên cạnh, ý thức được là Thẩm Cảnh Nhiên cũng không tỉnh lại, vừa lèm bèm vừa hôn lên trán Thẩm Cảnh Nhiên nói.



"Chị an tâm ngủ đi, em sẽ bảo vệ cho chị."



Nói cái gì thế này... Thẩm Cảnh Nhiên chắc chắn vừa nhìn thấy Lâm Thu Đồng mở mắt, tại sao vẫn chưa tỉnh.



"Trước khi Quan Tư Thành thức dậy, em phải trở về phòng, ngoan."



Thẩm Cảnh Nhiên cho rằng Lâm Thu Đồng đang đùa giỡn ỷ lại, nhưng hình như Lâm Thu Đồng không giống đã nghe thấy lời cô, vẫn tiếp tục thấp giọng.



"Nếu Quan Tư Thành dám tổn thương chị, em sẽ không tha cho ổng."



"...."



Thẩm Cảnh Nhiên bỗng chốc yên lặng, lại nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô bé, ôm cô rất chặt khiến cô thấy hơi nóng, đứa nhỏ này, cơ bản không có tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện