"Em muốn ăn hải sản, cũng muốn ăn rice au gratin*."
Lâm Thu Đồng khá phiền não.
"Nhưng em không thể ăn hết hai phần, chị đã nói, lãng phí đồ ăn là không tốt, phải làm sao bây giờ?"
Lâm Thu Đồng thoạt nhìn phiền não thật, mày nhíu chặt, trông rất nghiêm túc, thậm chí có chút dữ tợn.
"Ừm, vậy chị sẽ ăn rice au gratin."
Một câu của Thẩm Cảnh Nhiên đã giải quyết mối phiền não của Lâm Thu Đồng, trong lòng cô nháy mắt ấm áp lan tràn, nhưng mà, bỗng nghĩ tới chân tướng nằm sau sự ôn nhu quan tâm của Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Đồng vừa thấy ngọt, cũng vừa khổ sở, nhưng cũng không nỡ buông tha. Cái gọi là độc dược tình yêu, bất quá cũng chỉ có vậy, nếu bây giờ một ly rượu độc có thể đổi lấy Thẩm Cảnh Nhiên đối xử thật lòng, mà không phải hợp tác để đạt được mục đích... Lâm Thu Đồng không chỉ uống ly rượu, mà còn sẽ xem như là uống mật đường. Mặc kệ thế nào, so với ác ý ức hiếp Thẩm Cảnh Nhiên lúc trước, cô càng thích phương thức chung sống bây giờ hơn, hơn nữa, cô sẽ đối xử Thẩm Cảnh Nhiên thật lòng, giống CC từng nói, dù là một phần trăm hy vọng cô cũng không muốn từ bỏ, dù... Thẩm Cảnh Nhiên chỉ muốn lợi dụng cô cho mục đích của chị ấy. Có thể có giá trị, có thể mang lại lợi ích cho chị ấy, cô nên mừng mới đúng, Lâm Thu Đồng tự thôi miên bản thân, một lần rồi lại một lần, cố đè nén mỗi khi nội tâm dấy lên tà niệm.
Cuối cùng, Tô Tú vẫn lựa chọn ăn món do Tô Hà chọn, bởi cô quả thực không muốn bị Tô Hà nhai đi nhai lại liên tục. Lúc ăn cơm, Tô Tú luôn lén nhìn hai người trước mặt, lời nói cử chỉ rất thân mật, như thể các cô là một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm vậy, lẽ nào Lâm Thu Đồng đã tóm được nữ thần? Tô Tú vừa nghĩ vừa lắc đầu, nội tâm xúc động Lâm Thu Đồng thật lợi hại, lúc nhìn thấy nữ thần cầm khăn giấy lau chùi bọt nước dính bên mép Lâm Thu Đồng, trái tim Tô Tú muốn tan chảy. Tô Tú bất giác liếm liếm môi, Tô Hà vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Tú cầm khăn giấy lên cũng chùi mép cho cô, cưng chiều nói.
"Tiểu Tú Tú lớn rồi mà như con nít."
Tô Hà lau sạch sẽ khóe miệng cho Tô Tú.
Thanh âm Tô Hà hấp dẫn sự chú ý của hai người đối diện, trong nháy mắt Tô Tú đỏ mặt, muốn đẩy động tác Tô Hà ra nhưng phát hiện bản thân lại như bị điểm huyệt, bị đôi mắt ôn nhu của nữ thần nhìn chăm chú, bị Tô Hà xem như bảo bối chùi tới chùi lui điểm huyệt. Chỉ là, Tô Tú cảm thấy bị thua thiệt, bởi vì, cô chú ý khi Thẩm Cảnh Nhiên chùi mép trên mặt Lâm Thu Đồng chỉ thoáng hiện lên một chút rặng mây hồng. Tô Tú vùi đầu ăn cơm, khóe miệng không che giấu được ý cười, đột nhiên cô thấy vui, Thu Đồng không hổ là The best friend của cô, các cô đều đang ở đây làm chuyện đại nghịch bất đạo.
Trời chuyển xế tà, Lâm Thu Đồng đi vệ sinh, Tô Hà cũng đi, Tô Tú hơi tỏ ra bứt rứt.
"Nữ thần, khụ khụ."
Đối mặt trước ôn nhu của Thẩm Cảnh Nhiên, Tô Tú tổng sẽ toát lên bộ dạng cô gái nhỏ.
"Hầy, vẫn gọi nữ thần, thật không biết nghe lời, không phải bảo em gọi tên chị sao?"
Thẩm Cảnh Nhiên cười nói. Tô Tú giống như được nhắc nhở vậy.
"Cảnh, Cảnh Nhiên."
Gọi xong Tô Tú liền khẩn trương không biết nói gì tiếp, dù nói gì cũng tổng cảm thấy không phải điều cô muốn nói nhất, dư quang liếc thấy tấm vé Tô Hà đặt cạnh bàn, Tô Tú liền nói.
"Cảm ơn hai người đã tặng vé cho em."
"Ha, vậy chị cũng cảm ơn em đã tặng chị vé lần trước."
Thẩm Cảnh Nhiên nói là lần tham dự triển lãm Triệu Nhã Chi, Tô Tú không rõ.
"Tặng vé gì ạ?"
"Chính là hai tấm vé tháng trước em đã đưa Lâm Thu Đồng ấy."
Thẩm Cảnh Nhiên giải thích, sợ Tô Tú không nhớ ra, bổ sung nói.
"Vé tham dự triển lãm Triệu Nhã Chi."
Ngón trỏ Tô Tú xoa xoa môi dưới, nhớ lại thật lâu cũng không thể nhớ nổi chuyện này, lẽ nào cô mau quên như vậy? Nghĩ một lúc, Tô Tú đột nhiên nhớ ra Lâm Thu Đồng từng hỏi cô nữ cường nhân thích lối ăn mặc thế nào, nữ thần là nhắc lần đó? Tô Tú lúc đó lấy Thẩm Cảnh Nhiên làm ví dụ, hoàn toàn chỉ thử dò xét trong lòng, hôm đó Lâm Thu Đồng còn rất phấn khởi xin nghỉ sớm về đi triển lãm tranh. Khó trách hồi đó ngày nào nó cũng nhắc vụ triển lãm, đứa nhỏ này lại để dành phần danh tiếng cho mình, Tô Tú cười nói.
"Phiếu không phải em tặng đâu ạ, là nó tự mua đấy."
Sau đó không đợi Thẩm Cảnh Nhiên trả lời, Tô Tú nói tiếp.
"Đồng Đồng, tuy tính tình nó ngay thẳng và quyết liệt, nhưng cũng rất biết để ý, ở mọi phương diện đều trưởng thành, nhưng vẫn có mặt rất trẻ con, tuy vậy cũng không phải là ác ý, chỉ là không biết cách biểu đạt thôi. Sống chung với nó lâu, mới biết con người nó tốt bụng, giống như mấy bạn trong công ty em đến bây giờ vẫn còn rất nhớ cậu ấy."
Tô Tú nghĩ trong lòng: Thu Đồng, tớ chỉ giúp cậu được đến đây.
"Haha..."
Thẩm Cảnh Nhiên ngoài ý muốn nở nụ cười, nói.
"Ra là vậy, cảm ơn em đã cho chị biết."
Cả hai còn đang trò chuyện, bỗng nghe phục vụ hô lên.
"Nhà vệ sinh có người đánh nhau!"
!!! Thẩm Cảnh Nhiên với Tô Tú gần như cùng đồng thời đứng dậy, lúc này, lại có tiếng hô.
"Là WC nam!"
Cả hai cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Tô Tú chú ý thần sắc Thẩm Cảnh Nhiên, đúng là có để ý Lâm Thu Đồng, nghe thấy hai tiếng đánh nhau, nét mặt nữ thần trong nháy mắt thay đổi, Lâm Thu Đồng, cậu đã tìm được rồi.
Thẩm Cảnh Nhiên với Tô Tú vừa ngồi xuống, phía sau lại truyền tới tiếng được tiếng không, tình huống là hai cô gái đang đánh nhau trước nhà vệ sinh nam. Lần này Thẩm Cảnh Nhiên không do dự, nói.
"Tô Tú, em ở đây trông đồ, chị đi qua xem."
Tô Tú nóng ruột vừa bước chân ra đành phải thu hồi.
Người đánh nhau trước nhà vệ sinh nam không phải Lâm Thu Đồng với Tô Hà thì là ai. Lúc Thẩm Cảnh Nhiên tới nơi, Tô Hà đang lôi cổ áo Lâm Thu Đồng không buông tay, Lâm Thu Đồng thì bộ dạng sắp sửa không nhịn được, sắc mặt thì âm lãnh, còn sắc mặt Tô Hà thì đỏ cay, đoán chừng đang rất tức giận. Phục vụ nói là can ngăn, nhưng phần nhiều giống xem náo nhiệt hơn, Thẩm Cảnh Nhiên bước tới, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Hà, giọng ôn tồn nói.
"Tô Hà, buông tay ra trước, có gì chúng ta về bàn rồi nói sau."
"Không cần cô quản!"
Tô Hà rất không khách khí quát Thẩm Cảnh Nhiên. Nãy giờ không nói tiếng nào Lâm Thu Đồng lập tức không vui, túm lấy sau cổ áo Tô Hà lôi lên, hung hăng nhìn xuống Tô Hà lùn hơn cô không ít nói.
"Cô thử hung hăng lần nữa xem!"
Lâm Thu Đồng là điển hình của dạng - người của tôi tôi có quyền ức hiếp, tất cả còn lại không một ai được quyền quát nạt dù chỉ một chữ, Thẩm Cảnh Nhiên là ai chứ? Là người mà cô thích, Tô Hà lại dám quát to.
Thẩm Cảnh Nhiên không biết Tô Hà căm thù cô bé là xuất phát từ đâu, cũng không hứng thú muốn biết, nói chuyện Tô Hà không được, Thẩm Cảnh Nhiên liền chuyển qua cầm tay Lâm Thu Đồng nói.
"Được rồi, Thu Đồng, thả Tô Hà ra đi."
Lâm Thu Đồng hừ một tiếng thả lỏng Tô Hà, Tô Hà vẫn không thuận theo, không buông tha vẫn nhìn Lâm Thu Đồng căm tức, không một tia sợ hãi. Lúc này Tô Tú rốt cuộc cũng tới, nhìn cả hai giằng co, cô túm lấy Tô Hà kéo ra, xin lỗi Thẩm Cảnh Nhiên với Lâm Thu Đồng.
"Xin lỗi, tiền cơm em thanh toán rồi, cả hai từ từ ăn nhé. Em với Tô Hà về trước, Đồng Đồng, tối chúng ta gọi điện."
Tô Hà cứ vậy bị Tô Tú kéo đi, Thẩm Cảnh Nhiên cũng rời nhà hàng với Lâm Thu Đồng, không ngờ, lúc đi thì vui lúc về thì kết thúc như vậy. Dọc trên đường đi, trong lòng Lâm Thu Đồng chuẩn bị câu trả lời cô đã quen thuộc rất nhiều, nếu Thẩm Cảnh Nhiên hỏi chuyện vừa rồi, nên trả lời thế nào thì trả lời thế ấy, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên lại không hỏi, Lâm Thu Đồng cũng thả lỏng hơn nhiều, càng cảm thấy quan tâm Thẩm Cảnh Nhiên hơn. Về đến nhà, Thẩm Cảnh Nhiên nói.
"Em lên nhà trước nhé, chắc ba em về rồi, thấy chúng ta cùng vào sẽ không tốt đâu."
Lâm Thu Đồng lần nữa được nhắc nhở, bây giờ quan hệ giữa các cô bất quá chỉ là hiệp ước có thời hạn, qua 3 tháng, các cô sẽ lại là người dưng nước lã. Lâm Thu Đồng nghĩ tới mà thấy khổ sở xen lẫn hỗn loạn, hỏi.
"Còn chị thì sao?"
"Chị vừa vặn có chút việc, qua công ty một chuyến, em lên trước nhé."
Thẩm Cảnh Nhiên vẫn ôn nhu như thường lệ, thấy Lâm Thu Đồng vẫn chậm chạp không chịu động đậy, cô mới nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, càng ôn nhu cưng chiều hơn nói.
"Sao mà như con nít vậy, được rồi, vào nhàà~"
Lâm Thu Đồng muốn tan chảy thành bãi nước, mọi thống khổ đều đã quên hết, kể cả phiền não, cười toe toét.
"Dạ, vậy chị nhanh lên nhé, em đợi chị về kể chuyện trước khi ngủ."
Lâm Thu Đồng không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào được bên cạnh Thẩm Cảnh Nhiên, nếu Quan Tư Thành e dè các cô thân thiết với nhau, vậy dùng thân phận mẹ con không thành vấn đề đi.
"Được, sau khi về chị sẽ sang phòng tìm em."
Thẩm Cảnh Nhiên mỉm cười trả lời, Lâm Thu Đồng xuống xe lên lầu, dọc trên đường đi, bước chân nhẹ bỗng. Dù biết đây chỉ là giấc mộng, nhưng giấc mộng quá chân thật, Thẩm Cảnh Nhiên đối xử cô, tuyệt vời hơn bất kỳ lúc nào trước giờ, quả nhiên, giá đắt đỏ thì phải kèm theo máu me, nhưng Lâm Thu Đồng đã hãm quá sâu rồi. Lâm Thu Đồng vào nhà chào Quan Tư Thành xong về phòng, con tim vẫn đang được rắc mật, cùng với những vết thương bị đâm sâu, đối với Thẩm Cảnh Nhiên...cô ngày càng không đành. Lúc Thẩm Cảnh Nhiên về nhà, Quan Tư Thành vẫn chưa ngủ, đang xem tài liệu trong phòng khách.
"Về hơi muộn đấy."
"Ừ, công ty có chút việc."
Thẩm Cảnh Nhiên cởi giày, không nghe ra bất thường nào trong lời nói của cô. Quan Tư Thành nói tiếp.
"Cảnh Nhiên, thứ sáu có buổi dạ tiệc, tham gia cùng tôi đi."
Quan Tư Thành cũng không phải nhất định buộc Thẩm Cảnh Nhiên tham gia, nhưng, hắn rất muốn thử xem, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ nghe lời không. Thẩm Cảnh Nhiên đã bước tới cửa, bước chân hơi ngừng.
"Được."
Nói xong Thẩm Cảnh Nhiên vòng lại tới bên salon, nghiêng người tới nói nhỏ bên tai Quan Tư Thành, nhắc nhở.
"Tổng giám đốc Quan, mời anh đừng quên, ba tháng sau, đưa tờ giấy ly hôn cho tôi." (để tôi còn làm thịt con gái anh nữa 8-> )
Quan Tư Thành vốn trong lòng khi nghe thấy tiếng được cảm thấy sảng khoái, nhưng khi Thẩm Cảnh Nhiên nhắc nhở lại trêu chọc tới hắn, đáy lòng hắn rất so đo, nhưng trên gương mặt vẫn nở nụ cười hòa khí. Quan Tư Thành quay đầu lại, cách đôi môi Thẩm Cảnh Nhiên rất gần, cất giọng trong trẻo lạnh lùng.
"Cô không cần phải nhắc nhở, chỉ cần làm được chuyện cô nên làm, tôi sẽ giữ đúng cam kết của tôi."
"Tổng giám đốc đâu chỉ thất hứa với tôi một lần, hy vọng lần này anh nghiêm túc."
Thẩm Cảnh Nhiên cũng không vì Quan Tư Thành dựa gần mà thối lui, bởi vì cô biết, Quan Tư Thành áp sát để thị uy, nếu cô lùi lại chính là yếu thế hơn hắn.
"Tại sao tôi phải thất hứa cô nên rõ hơn ai hết, con gái tôi không phải người cô có thể đụng vào."
Quan Tư Thành hoàn toàn rút lại nụ cười, gương mặt lạnh lùng khiến Thẩm Cảnh Nhiên thấy xa lạ, người này thật sự là sư trưởng của năm đó sao? Hay, hắn vốn chính là người nhiều mặt, mà cô mới chỉ được thấy gương mặt thánh thiện của hắn.
"Haha."
Thẩm Cảnh Nhiên cười khẽ thẳng người dậy không nói gì thêm. Lúc này, cửa phòng Lâm Thu Đồng mở ra, thấy trạng thái cả hai hình như nói chuyện đã được một lúc, Lâm Thu Đồng lên cơn ghen, giọng không mấy thiện cảm gọi.
"Thẩm Cảnh Nhiên!"
***
(*) Một món ăn của Pháp, món Việt mình hông có món này hay món tương tự, mình thấy tốt nhất để nguyên tên, nguyên liệu gồm cơm, bơ thực vật, phô mai cheddar - dạng sợi phô mai vụn hay rưới bên trên pizza nướng xong sẽ chảy thành một lớp kẹo kẹo màu vàng nâu, bột cà ri, kiểu sắp các món ăn thành từng lớp chồng lên nhau, nướng cháy lớp bên ngoài tùy theo độ ưa thích, nhưng bên trong chín ngậy béo ngon và có mùi cà ri??? Mình xin chịu, chưa có ăn món này bao giờ.