Thẩm Cảnh Nhiên cắn chặt môi, Lâm Thu Đồng càng ra sức liếm, liếm một bên cổ Thẩm Cảnh Nhiên, sau đó, lại đổi bên, rất nhanh, miệng lưỡi liền ngậm lấy dành tai xinh xắn. Từng chút từng chút, Lâm Thu Đồng ra sức trêu chọc, cô thật lòng thích Thẩm Cảnh Nhiên, cho nên, giờ phút này làm loại chuyện này, cô rất miệt mài chăm chỉ, cô hy vọng Thẩm Cảnh Nhiên có thể đáp lại, dù chỉ là một tiếng khó thể ức chế nho nhỏ. Nhưng động tác giãy giụa của Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không dừng lại, từ lúc Lâm Thu Đồng bắt đầu xâm phạm, Thẩm Cảnh Nhiên đã cố dùng sức giãy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể giãy nổi động tác xâm phạm của Lâm Thu Đồng, tuy vậy Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không từ bỏ.



"Lâm Thu Đồng! Em nói đi, muốn chị phải sao, em mới để chị đạt được mục đích!"



Thẩm Cảnh Nhiên dùng toàn bộ sức lực để nói, cố sức mà đẩy, cũng chỉ đẩy được Lâm Thu Đồng xích ra một chút. Lâm Thu Đồng khi nghe thấy câu nói trên, trái tim gần như vỡ vụn, Thẩm Cảnh Nhiên đã thẳng thắng đến vậy, nói rõ muốn đạt được mục đích, cái mục đích khốn kiếp!



"Ha, Thẩm Cảnh Nhiên, em vẫn tưởng chị rất lợi hại, bây giờ xem ra cũng chỉ tới mức này."



Tại sao vậy! Thẩm Cảnh Nhiên! Lại nói những lời như vậy, để đạt được mục đích chuyện gì chị cũng làm sao? Lâm Thu Đồng vừa nghĩ tới câu nói trên, là cô liền muốn lập tức chà đạp, giày vò hành hạ Thẩm Cảnh Nhiên, để chị ấy phải hối hận vì lợi dụng cô.



"Nếu vậy, em sẽ thỏa mãn chị, em biết, chị cần giữ khoảng cách với em để đạt được mục đích, vậy thì, trong thời gian tới, chị sẽ có thứ mình muốn."



Mặt tà ác của Lâm Thu Đồng bại lộ, nếu cô thật lòng mà vẫn không được đáp lại cô sẽ không so đo, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên thổ lộ thẳng thắng như vậy, để đạt được mục đích bất chấp tất cả, khiến Lâm Thu Đồng vừa giận vừa căm hận. Thẩm Cảnh Nhiên, tôn nghiêm chị đâu rồi? Em chưa kịp chà đạp, chị đã vội dâng lên sao? Nếu vậy, em sẽ phá hỏng chị, em không có được, ai cũng đừng hòng mơ tưởng, Lâm Thu Đồng thống hận suy nghĩ.



Thẩm Cảnh Nhiên nghiêng đầu đi, hơi thở rối loạn cũng bình ổn lại, tuy vậy ngực vẫn còn phập phồng kịch liệt, nhưng hơi thở nghe vào đã bình tĩnh.



"Đặt thời hạn đi."



Tâm trạng Lâm Thu Đồng lần nữa bị dao động, thời hạn! Thẩm Cảnh Nhiên thật sự đang ra điều kiện với cô, haha, Lâm Thu Đồng thất vọng tột cùng.



"Thời hạn, để xem tâm trạng đã."



"1 tháng."



Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn thẳng vào mắt đối phương, bên trong viết rõ không cho kháng cự, không thể không nghe lời, Lâm Thu Đồng nhất thời quên phản bác. Lúc này Thẩm Cảnh Nhiên đưa tay đẩy, cô mới lấy lại tinh thần, 1 tháng? Sao mà đủ! Lâm Thu Đồng muốn cột chặt Thẩm Cảnh Nhiên bên người cả đời, cô bắt lấy tay Thẩm Cảnh Nhiên, khóe môi nở ra nụ cười bại hoại, nói.



"1 tháng quá ngắn, ít nhất phải 3 tháng, nếu chị thấy 3 tháng quá dài, vậy thì nửa năm..."



"Được, 3 tháng."



Thẩm Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn hai tay bị đối phương nắm, tay hơi đau, ngẩng đẩu lên, vẫn là gương mặt không cảm xúc, hỏi.



"Bây giờ có thể buông tay chưa?"



Yêu cầu nóng lòng thoát thân của Thẩm Cảnh Nhiên làm Lâm Thu Đồng đau nhói, dù vừa rồi cô khinh bạc Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng trong mắt cô, như thế không phải khinh bạch, cô quá thích Thẩm Cảnh Nhiên, muốn được gần gũi chị ấy, cho nên động tác cũng vô cùng ôn nhu. Nhưng Thẩm Cảnh Nhiên dường như không hiểu, nếu vậy, Lâm Thu Đồng chế trụ Thẩm Cảnh Nhiên, nói. (không, bã hiểu hết đó, hẳn là từ lần cưỡng ép trước bã đã hiểu ra tại sao Đồng cứ cố chấp mối quan hệ với bã dồi, đến mức đó mà còn hổng hiểu nữa ah *0_0*)



"Thẩm Cảnh Nhiên, nếu chị đã đồng ý, em muốn chị ngay bây giờ có thể làm được không chống đối và phải thuận theo."



Nói xong, Lâm Thu Đồng cúi đầu hôn môi lần nữa. Rõ ràng đang hôn người mình yêu, vậy mà lòng lại đau nhức muốn khóc, cô muốn đối đãi ôn nhu, nhưng thực tế bản thân lại biến thành tên khốn nạn trong mắt đối phương, Hốc mắt càng để lâu càng tích nhiều nước, cho nên, trước lúc Thẩm Cảnh Nhiên kịp đẩy cô ra, Lâm Thu Đồng bò xuống gường vào nhà vệ sinh, cô không muốn khóc trước mặt Thẩm Cảnh Nhiên.



Thẩm Cảnh Nhiên nhìn theo bóng cô mất dạng sau cửa nhà vệ sinh, ngồi dậy, sờ lên chỗ da thtị vừa bị cắn, vừa nóng vừa sưng, đáy lòng than nhẹ, haiz. Lúc Lâm Thu Đồng trở ra, Thẩm Cảnh Nhiên đã trở về phòng, Lâm Thu Đồng vô lực ngã xuống giường, cong lưng lại, khao khát cái ôm của người nọ, nhưng cô biết chỉ là hy vọng xa vời.



Cuối cùng Lâm Thu Đồng gọi cho Trần Phóng bảo hắn nhường vé lại, cô có người bạn rất thích xem triển lãm tranh, là đàn ông con trai, phải có phong độ khiêm nhường, Trần Phóng chỉ đành nhịn đau ói vé ra. Trần Phóng cũng miệng rộng thật, Quan Tư Thành sau khi biết chuyện liền gọi điện hỏi tình huống, Lâm Thu Đồng nói tấm vé đó cô cho Tô Tú. Cuối cùng Lâm Thu Đồng gọi Tô Tú thật, thêm một người cũng tốt, tránh cho Thẩm Cẩnh Nhiên chọc giận cô, cô không nhịn được lại khi dễ chị ấy. Lâm Thu Đồng thật lòng không muốn bản thân làm vậy, nhưng thái độ dửng dưng của Thẩm Cảnh Nhiên dưới cái nhìn của cô quá lạnh lùng quá vô cảm, như thể tất cả chẳng liên quan đến chị ấy, mỗi lần nghĩ vậy, Lâm Thu Đồng đều không nhịn được muốn trêu chọc cái sự dửng dưng đó của Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng sau mỗi lần vậy cô đều hối hận. Loại tâm trạng đi vào ngõ cụt này, cả đời Lâm Thu Đồng lần đầu tiên thể nghiệm, không dễ gì chịu đựng cũng không dừng lại được, vì cô rất sợ bản thân sẽ không còn liên quan gì đến đối phương.



Ngày thứ bảy cũng tới, Thẩm Cảnh Nhiên và Lâm Thu Đồng tới sớm, trước cửa rất đông người, các cô liền tìm một nơi khá yên tĩnh để chờ đợi. Quan hệ của cả hai lúc này rất quỷ dị, cho nên, trên đường tới đây một mực duy trì yên lặng, trừ phi Lâm Thu Đồng tìm đề tài. Lâm Thu Đồng rất nhớ Thẩm Cảnh Nhiên của lúc trước, dung túng như thế, cưng chiều như thế, ôn nhu như thế... Thẩm Cảnh Nhiên bây giờ, hoàn toàn giống một tảng núi băng vậy không thể tiếp cận, dù vậy Lâm Thu Đồng vẫn không nhịn được muốn gần gũi, dùng nhiệt độ cơ thể làm tan bớt băng, như vậy có phải sẽ gần với trái tim Thẩm Cảnh Nhiên hơn một chút không?



Lâm Thu Đồng ngừng suy nghĩ, tự chửi rủa bản thân: Lâm Thu Đồng, mày đừng quá hèn mọn, mày đã quên Thẩm Cảnh Nhiên từng nói gì với mày sao?



Nhưng mà, nghĩ lại, một dòng suy nghĩ khác cũng nhú lên, nói: Lâm Thu Đồng, mày ngu lắm, bây giờ mày không chạm vào chị ấy, say này còn cơ hội nữa sao? Mày chỉ có 3 tháng mà thôi...



Nghĩ tới đây, Lâm Thu Đồng đột nhiên đưa tay kéo Thẩm Cảnh Nhiên ôm vào lòng, trong nháy mắt hô hấp Thẩm Cảnh Nhiên có chút không thông. Dù người xung quanh không nhiều, nhưng vẫn sẽ có người thỉnh thoảng đi ngang chỗ này, thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Cảnh Nhiên trôi đến bên tai Lâm Thu Đồng.



"Lâm Thu Đồng, ở nơi công cộng, một vừa hai phải."



"Thẩm Cảnh Nhiên! Em không cần chị dạy bảo em!"



Lâm Thu Đồng càng siết chặt hơn, nhưng mà, có ôm chặt hơn nữa cũng vẫn có khoảng cách, bởi vì Thẩm Cảnh Nhiên sẽ không đáp lại cô. Nội tâm Thẩm Cảnh Nhiên lần nữa im lặng thở dài.



"Lâm Thu Đồng, chúng ta hãy thêm một điều kiện, chị có thể thuận theo, nhưng giới hạn chỉ khi có hai người chúng ta."



Thanh âm Thẩm Cảnh Nhiên trước sau vẫn vậy, như đang nói chuyện làm ăn. Lúc Lâm Thu Đồng định từ chối, thì di động lại reo lên, Tô Tú gọi. Lâm Thu Đồng cũng không trả lời điều kiện, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn tiếp tục nhắc nhở, nói.



"Nếu không đồng ý, em sẽ mất luôn viên kẹo cuối cùng."



Lâm Thu Đồng rất không cam tâm, dù Thẩm Cảnh Nhiên đang ở thế bất lợi, nhưng vẫn có thể bình tĩnh như cũ ra điều kiện với cô.



Lâm Thu Đồng đồng ý, không vì gì khác, chuyện mà cô đang làm có lẽ khiến Thẩm Cảnh Nhiên hận cô, có lẽ đã tổn thương Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng, cô sẽ không để mặt yếu ớt của Thẩm Cảnh Nhiên bại lộ trước bất kỳ ai, cho nên, điều kiện chỉ khi có hai người, không gian riêng tư như vậy, có thể nào được hiểu thành Thẩm Cảnh Nhiên cũng với cô... Lâm Thu Đồng lắc đầu, cắt đắt dòng suy đoán này, cười nhạo bản thân thật đáng thương, tất cả những gì Thẩm Cảnh Nhiên đối xử cô cô cũng phải đi suy đoán. Lâm Thu Đồng tuy đồng ý, nhưng cũng có điều kiện.



"Thẩm Cảnh Nhiên, chị có thể ra điều kiện với em, em cũng có điều kiện cho chị, trong vòng 3 tháng này, mối quan hệ của chúng ta sẽ là người yêu, trước mặt người ngoài em sẽ không quá đáng, hy vọng chị cũng có thể phối hợp, không phải với bộ dạng băng sơn ngàn dặm từ chối tất cả này."



Đây chính là điều kiện của Lâm Thu Đồng, cô muốn được yêu đương với Thẩm Cảnh Nhiên, tuy cô muốn rất rất là nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành dùng phương thức này.



Thẩm Cảnh Nhiên bỗng xoay người đi, đưa lưng về hướng Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng cũng không cưỡng ép cô xoay lại, cứ vậy yên lặng chờ đợi Thẩm Cảnh Nhiên ban phát. Dù chỉ là mối quan hệ tình cảm giả tạo, cô cũng hy vọng Thẩm Cảnh Nhiên chính miệng đồng ý, mà không phải do cô cưỡng ép, Lâm Thu Đồng nghĩ mình đã hèn mọn hết thuốc chữa, oán hận, nhưng càng yêu thương hơn.



Đã trôi qua bao lâu, chẳng ai biết, chỉ biết điện thoại Tô Tú đã gọi đến mấy lần, Lâm Thu Đồng cũng không nghe máy. Thẩm Cảnh Nhiên vẫn đưa lưng về phía cô, lúc di động Lâm Thu Đồng vang lên lần thứ n, Thẩm Cảnh Nhiên mới rốt cuộc mở miệng nói.



"Được, chị đồng ý điều kiện của em, nhưng xin em cũng giữ khoảng cách thích hợp với chị trước mặt Quan Tư Thành."



Hiệp ước tình yêu cứ vậy được ký kết, cả hai cùng trở lại cửa chính, nhìn thấy Tô Tú, bên cạnh có thêm Tô Hà, đây nhất định là tổ hợp bốn người kỳ quái nhất trước giờ. Tô Tú thấy Thẩm Cảnh Nhiên, nội tâm kích động không ức chế được, giống nai con kinh hoảng vậy, muốn đến gần nữ thần nhưng không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ đứng đó đỏ mặt ấp úng nói.



"Nữ thần, chào chị."



"Haha, đừng gọi nữ thần, gọi Cảnh Nhiên đi ha."



Thẩm Cảnh Nhiên ôn nhu nói, xoay người nắm tay Lâm Thu Đồng nói.



"Thu Đồng, sắp hết giờ soát vé rồi, chúng ta vào thôi."



Lâm Thu Đồng hơi không theo kịp, đây là Thẩm Cảnh Nhiên sao? Ôn nhu thể thiếp, cứ như tất cả quay lại lúc ban đầu vậy, à không, không phải ban đầu, càng ôn nhu hơn cả ban đầu, Thẩm Cảnh Nhiên cơ bản trước kia sẽ không chủ động nắm tay cô. Nhiệt độ nơi lòng bàn tay đang giao nhau, là của Thẩm Cảnh Nhiên dành cho cô, chị ấy là thật sự chủ động nắm lấy tay cô, lòng Lâm Thu Đồng run rẩy, quên cả chiếu cố bạn thân. Tô Tú theo sau, Tô Hà nói nhỏ bên tai thì ra nữ thần của em là cô ta, em lại còn đỏ mặt biết chị giận lắm không, em không thể đỏ mặt với bất kỳ ai khác ngoài chị có biết không... Tô Tú bịt tai lại đi lên trước, phiền muốn chết! Đều tại cô mềm lòng đồng ý cầu xin đi theo của Tô Hà, Tô Tú không biết Tô hà từ đâu lấy được tấm vé, suy nghĩ để bỏ không cũng phí, bây giờ nghĩ lại để phí cũng không sao, bởi vì bên tai ồn ào quá. Ngại có nữ thần bên cạnh, Tô Tú không tiện lên cơn, phải giữ lễ nết na của con gái, chứ không đã S/M Tô Hà rồi.



Dù tổ hộp bốn người kỳ quái, nhưng buổi triển lãm hôm nay tính ra cũng xem như viên mãn, Thẩm Cảnh Nhiên cứ như trở thành một người hoàn toàn khác vậy, yêu thương chăm lo Lâm Thu Đồng mọi mặt. Sau buổi triển lãm cả bốn cùng đi ăn, lúc gọi thức ăn, Tô Tú định gọi món gì Tô Hà ngồi bên ngăn cản hết, bảo ăn cái này không tốt ăn cái kia không được, vân vân và mây mây... Tô Tú phiền đến mức muốn bóp chết Tô Hà. So với các cô, không khí giữa Thẩm Cảnh Nhiên với Lâm Thu Đồng ấm áp hơn, hai người xem chung một thực đơn, tay Thẩm Cảnh Nhiên chỉ vào thực đơn, hỏi Lâm Thu Đồng.



"Em muốn ăn hải sản không?"



***



Khỉ thật, cái lúc muốn hết hông hết, cái lúc hông muốn hết thì hết ¡_¡.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện