Lâm Thu Đồng nghĩ vậy mà bật cười, cảm thấy bản thân như vậy có chút run sợ.



"Thu Đồng, có chuyện vui à?"



Khang Mạc hỏi, Lâm Thu Đồng đáp.



"Dạ không."



Rất tự nhiên, tối nay Lâm Thu Đồng cũng mò tới phòng Thẩm Cảnh Nhiên, buổi tối Khang Mạc về phòng một chuyến, thấy Lâm Thu Đồng nằm dưới đất chỉ vào tài liệu trên sàn đối thoại rất nghiêm túc với Thẩm Cảnh Nhiên, cô chỉ nói một tiếng đã quấy rầy, lấy đồ rồi rời đi.



"Cô ấy đi rồi."



Thẩm Cảnh Nhiên nhìn ra cửa nói, Lâm Thu Đồng nằm một cục ở đó đỏ mặt.



"Em không phải vì chị ấy vào mới thỉnh giáo chị công việc."



Lâm Thu Đồng căm ghét bản thân phải mượn cớ, lúc cô ở với Thẩm Cảnh Nhiên cơ bản không hề muốn nói chuyện công việc có được không! Nhưng cô phải mượn cớ, rồi phải kiên trì liên tục, trời mới biết, Khang Mạc mà còn ngốc ở đó một hồi cô không biết phải nói gì tiếp theo.



"Nhắc đến mới nói, em muốn làm thư ký của chị đến vậy?"



Thẩm Cảnh Nhiên rất kinh ngạc trước thái độ học tập các phòng bang chuyển biến nhanh như tên lửa của Lâm Thu Đồng, có lẽ bây giờ em ấy đã không còn căm ghét mình? Thẩm Cảnh Nhiên hơi không xác định suy nghĩ, sỡ dĩ không xác định được, là vì Lâm Thu Đồng trở mặt rất nhanh.



"Vâng, em muốn được học hỏi từ chị."



Lâm Thu Đồng nói lời trái với lương tâm, còn không phải vì thông qua làm thư ký để được gần gũi hơn, bằng không người nào đó sao sẽ rời bỏ nghề nhiếp ảnh tự do chứ. Lâm Thu Đồng ngồi dậy, nhìn Thẩm Cảnh Nhiên đứng đắn, giọng cũng nghiêm túc.



"Thẩm Cảnh Nhiên, chị có từng nghĩ tới việc ly hôn với Quan Tư Thành không?"



"Con nít con nôi, không nên thảo luận loại vấn đề này."



Thẩm Cảnh Nhiên tránh né không trả lời.



"Tại sao a? Với lại em cũng không còn là con nít."



Lâm Thu Đồng giữ vững, xích lại gần thêm, không có được câu trả lời quyết không buông.



"Người trẻ, tư tưởng phải luôn tích cực."



Thẩm Cảnh Nhiên điểm ngón tay lên trán Lâm Thu Đồng, lấy ra tư thái trưởng bối, Lâm Thu Đồng bất mãn hất đầu, há miệng định cắn ngón tay Thẩm Cảnh Nhiên, chọc Thẩm Cảnh Nhiên bật cười một phen. Lâm Thu Đồng bất mãn hừ lạnh, nói.



"Nếu chị không muốn trả lời vấn đề này, vậy dứt khoát nói thẳng đi, tại sao chị muốn gả cho Quan Tư Thành vậy?"



"Chậc, trễ vậy rồi à, chị đi tắm đây, em xem tài liệu cho xong đi nhé."



Thẩm Cảnh Nhiên sờ đầu Lâm Thu Đồng như sờ sủng vật, xoay người tiến vào phòng tắm. Lâm Thu Đồng ngồi tại chỗ nhìn theo, rõ ràng Thẩm Cảnh Nhiên né tránh, có phải, chị ấy sớm đã biết*? Rốt cuộc, hôn nhân của Thẩm Cảnh Nhiên với Quan Tư Thành không bình thường đến mức nào? (*biết chuyện Quan Tư Thành nuôi vợ bé)



"Đốt lửa trại?"



Thẩm Cảnh Nhiên lặp lại, xoay người nhìn Lâm Thu Đồng đang đứng sau lưng, Lâm Thu Đồng đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, trong mắt còn viết rõ hai chữ từ chối, xem ra Lâm Thu Đồng không muốn đi. Khang Mạc thấy lãnh đạo còn do dự, đang nhìn một màn mặc đồ này, vội vàng giải thích.



"Tổng giám đốc, không tiện không cần đi cũng được, tôi sẽ quay về chịu phạt."



"Chịu phạt gì vậy?"



Thẩm Cảnh Nhiên hỏi, Khang Mạc cúi đầu, có chút xấu hổ.



"Hình phạt dành cho người thua là phải để người thắng cuộc hôn..."



Há! Kích thích vậy á! Lâm Thu Đồng liền tiến đến cạnh cửa, nghiêm nghị nói.



"Tổng giám đốc, chuyến đi này chị cũng chưa ra ngoài chơi lần nào, hay là chúng ta cùng đi ha?"



Thẩm Cảnh Nhiên nhìn Lâm Thu Đồng nghiêm túc đứng đắn, lẽ nào vừa rồi cô đã hiểu nhầm ý em ấy?



Thẩm Cảnh Nhiên quay vào thay bộ đồ khác, Khang Mạc nói cụ thể vị trí đoàn người cho Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng đợi trong phòng kích động không thôi, ai da da! Trò chơi này quá tuyệt vời! Chỉ cần người thắng là cô, người thua là Thẩm Cảnh Nhiên, như vậy cô liền có thể quang minh chính đại ăn đậu hủ Thẩm Cảnh Nhiên rồi? Keke? Phải ăn thế nào đây nhỉ? Lâm Thu Đồng trù tính đại kế.



Đợi đến khi sắp tới chỗ đốt lửa trại, Thẩm Cảnh Nhiên mới phát hiện mình mặc hơi phong phanh, bờ biển gió lại lớn, Thẩm Cảnh Nhiên bất giác kéo cao cổ áo, nhưng gió biển vẫn chui được vào trong. Thẩm Cảnh Nhiên không tự chủ nhíu mày, đang suy nghĩ có nên quay về lấy thêm áo, thì thân người lại đột nhiên được khoác thêm một lớp, Thẩm Cảnh Nhiên vừa quay đầu, Lâm Thu Đồng đã ngược đầu nhìn bầu trời đầy sao. Thẩm Cảnh Nhiên nói cảm ơn, ánh mắt cũng ngẩng theo, ở đây có thể thấy được sao trời, khiến người ta không khỏi sinh ra ảo giác, như thể mình đang lạc vào một nơi thơ mộng.



Lúc Thẩm Cảnh Nhiên tới nơi, tiếng la hoan hô của đám nhân viên vang dội rất xa, một đống người lập tức tràn lên, vị trí xung quanh Thẩm Cảnh Nhiên lập tức bị chiếm hết. Tay trái Lâm Thu Đồng đẩy đẩy, tay phải kéo kéo, tách ra được lối đi giữa đám người, cuối cùng cũng ngồi được bên cạnh Thẩm Cảnh Nhiên. Trò chơi này không dễ chút nào, nhìn chung là dạng nhìn hình đoán chữ, phải đoán được bốn từ, nội dung là ấn tượng của mình về đối phương. Quy tắc trừng phạt thì vô cùng biến thái, người thua phải để người thắng cuộc hôn, còn hôn ở đâu cũng đã được quy định, nụ hôn sẽ bắt đầu từ trán, đến hàng mi, qua gò má, tới cằm, cuối cùng là miệng, một lượt năm lần. Nếu một đường thành công, liền có thể từ trán hôn thẳng tiến đến môi, nhưng nếu nửa đường thất bại phải chuyển lượt cho đội chơi tiếp theo, và chờ đợi lượt khác, lượt đi bắt đầu từ trán và phải đi đúng thứ tự. Nếu trong quá trình chơi gian lận hoặc vi phạm quy tắc, sẽ bị phạt tiền, số tiền tùy theo mức độ vi phạm.



Lâm Thu Đồng vừa nghe luật chơi cùng hình phạt, đơn giản biến thái khiến người ta phải hưng phấn, trò chơi được tạo nên chẳng phải để giúp cô ư! Lâm Thu Đồng hưng phấn đến quên cả mọi người ở đây, nắm lấy tay Thẩm Cảnh Nhiên nói.



"Thẩm Cảnh Nhiên, chúng ta chung đội đi!"



Lâm Thu Đồng vừa dứt lời, Khang Mạc liền nói.



"Nếu tổng giám đốc với Thu Đồng đã tới, vậy chúng ta bốc thăm bắt lại đội chơi."



Lâm Thu Đồng vừa nghe thấy liền hoảng hồn, NÀ NÍ! Vậy chẳng phải cô có thể sẽ bị bắt cặp với người khác? Đây chưa phải điểm trọng yếu, trọng yếu là Thẩm Cảnh Nhiên cơ, thằng nào con nào dám hôn Thẩm Cảnh Nhiên, cô tuyệt đối sẽ cho đầu nó ra củ chuối.



Thẩm Cảnh Nhiên cũng không tỏ thái độ từ chối, Lâm Thu Đồng gấp gáp nắm tay Thẩm Cảnh Nhiên bỗng dùng sức, lúc này Thẩm Cảnh Nhiên mới quay đầu nhìn Lâm Thu Đồng, bộ dạng thật sự rất gấp gáp.



"Khang Mạc, tôi sẽ chung đội với Thu Đồng."



Thẩm Cảnh Nhiên vừa dứt lời, đám người liền truyền tới tiếng thở dài thất vọng, Lâm Thu Đồng lập tức trừng mắt một vòng, muốn xem thử rốt cuộc là ai lại muốn tự tìm đường chết như thế. Thẩm Cảnh Nhiên đứng dậy, nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn đám người, ung dung nói.



"Thời gian cũng không còn sớm, việc phân đội lại chỉ làm mất thêm thời gian, chơi một lượt xong tất cả hãy giải tán."



Tổng giám đốc cũng đã nói vậy, còn ai dám dị nghị, trong lòng Lâm Thu Đồng giơ ngón cái, Thẩm Cảnh Nhiên quá chất quá ngầu! Thẩm Cảnh Nhiên với Lâm Thu Đồng đội mới tham gia, cho nên bắt đầu luôn từ các cô, còn ai chơi trước, thì oẳn tù xì quyết định, Lâm Thu Đồng thắng. Quyền quyết định ở Lâm Thu Đồng, cô rất có khí thế tiểu nhân đắc chí, nói.



"Em sẽ miêu tả, chị đoán nhé."



Còn phần ăn đậu hũ, Lâm Thu Đồng đương nhiên là muốn ăn của Thẩm Cảnh Nhiên rồi.



Thẩm Cảnh Nhiên cười cười, nói.



"Được."



Nhân cơ hội này có thể biết được Lâm Thu Đồng có ấn tượng ra sao về mình, cũng được lắm, chỉ là hôn thôi mà! Nụ cười Thẩm Cảnh Nhiên càng trở nên ý vị sâu sâu sâu sâu không thấy đáy. (chít Bé công rồi hí hí)



***



Híc, mấy bạn ko biết mình đã tốn hết cả buổi chiều để tìm cách up được chương này lên nó vất vả khổ sở kinh khủng hoảng loạn chấn động tinh thần thế nào âu *khóc một dòng sông*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện