Lúc Thẩm Cảnh Nhiên cầm di động Lâm Thu Đồng đi tìm cô, thì Lâm Thu Đồng đang ngửa cổ nốc ừng ực chai nước, vừa cúi đầu nhìn thấy người trước mặt, Lâm Thu Đồng xém chút phun hết ra ngoài.



"Khụ khụ! Thẩm Cảnh Nhiên! Em, em... em không phải..."



Không thể nói được câu nào nên hồn, Lâm Thu Đồng ngượng chín mặt.



"Di động."



Thẩm Cảnh Nhiên cong môi, ôn nhu mỉm cười, Lâm Thu Đồng ngốc ngốc nhận lấy điện thoại, Thẩm Cảnh Nhiên không phải đến để cười mình?



"Trở về khách sạn nghỉ ngơi xíu đi."



Thẩm Cảnh Nhiên giơ tay vuốt dọc theo lọn tóc bên tai, rồi vỗ nhẹ đầu cô nói.



"Sờ sờ tóc, hết giật mình, đây là của vừa rồi."



Thẩm Cảnh Nhiên xoay người rời đi. Lâm Thu Đồng vẫn chưa thể hồi thần, Thẩm Cảnh Nhiên, chị ấy rốt cuộc đang làm gì! Dù chỉ mới nghĩ đến cái tên chị ấy, nhưng cõi lòng Lâm Thu Đồng đã muốn tan chảy.



Lâm Thu Đồng xìu hết mấy ngày, phản ứng say máy bay quá nghiêm trọng, cô không ở cùng phòng với Thẩm Cảnh Nhiên, nghe nói là Khang Mạc người luôn ở cùng phòng với chị ấy, cũng thuận tiện chăm sóc cho cổ. Lâm Thu Đồng nằm sấp trên giường ở trong phòng, trong lòng ngưỡng mộ Khang Mạc cực, cô phải sớm trở thành thư ký của Thẩm Cảnh Nhiên mới được, như vậy Thẩm Cảnh Nhiên mới không thể tách rời cô trên mọi phương diện, các cô đều sẽ xoay quanh lẫn nhau, cùng chống đỡ xem đối phương là trung tâm, keke, từ đó mà nói, cô vào cô ấy sẽ như Trái Đất với Mặt Trăng ấy nhỉ. Vẫn còn đang choáng váng Lâm Thu Đồng nhếch môi cười, Thẩm Cảnh Nhiên quả thật ôn nhu, lúc nói chuyện, hay mọi cử chỉ, ngay cả những lúc trấn an cũng ôn nhu đòi mạng, chị ấy nhất định được làm từ nước.



Nói là ra ngoài du lịch, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn luôn bận bịu, ngay cả thời gian ra ngoài cũng rất ít, cô nhờ Khang Mạc đi mua thuốc cho Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng cơ bản không uống, có chút oán niệm, Thẩm Cảnh Nhiên sao lại không đến thăm cô.



Du lịch bảy ngày, Lâm Thu Đồng xìu hết bốn ngày, sang ngày thứ năm mới phấn chấn tinh thần ra ngoài chơi với mọi người, thế nhưng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn cơ bản không có trong đội ngũ.



"Tổng giám đốc đâu rồi ạ?"



"À, chị ấy còn trong khách sạn, xử lý chuyện công ty."



Khang Mạc bị đuổi ra ngoài, Thẩm Cảnh Nhiên nói không nhất thiết phải luôn ở cạnh cô. Lâm Thu Đồng lập tức không thể bình tĩnh, sớm biết, cô liền không ra đây.



"Haiz, biết thế, em đã đi tìm chị ấy."



Lâm Thu Đồng ngưng trọng nói.



"Có chuyện gì à?"



"Chuyện công việc thôi ạ, có nhiều vấn đề em muốn thỉnh giáo chị ấy."



"Không thì nói ra, thử xem chị có giúp được em không..."



"Dạ thôi, không muốn làm chị mất hứng, để sau em hỏi cũng được."



Lâm Thu Đồng đã lên kế hoạch, tối nay nhất định phải tranh thủ ở cùng phòng với Thẩm Cảnh Nhiên, bằng không sẽ không còn cơ hội nào, chứng say máy bay đáng chết!



Ngày cuối cùng là ngày tự do, chập tối, mọi người đề nghị ra bãi biển chơi, bọn đực rựa gào khóc trong hạnh phúc, còn mấy cô gái thì tính toán phải ăn diện thật xinh, Lâm Thu Đồng liền nhân lúc mọi người hoan hô rời đi.



Đến trước cửa phòng Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Đồng nâng tay gõ cửa, nhẹ nhàng vặn nắm cửa, cửa mở ra thật. Lâm Thu Đồng giống ăn trộm vậy dáo dác ngó nghiêng vào trong phòng, quả nhiên, bị cô đoán trúng, Thẩm Cảnh Nhiên đang nằm trên giường, ngủ say.



Nhìn thoáng qua sấp tài liệu thật dày trên tay cô, Lâm Thu Đồng quả thật cảm thấy Thẩm Cảnh Nhiên không phải tới đây chơi, nếu phải gấp rút xử lý như thế sao không ở lại công ty cho rồi! Hơn cả oán hận chính là càng đau lòng. Lâm Thu Đồng đi tới đắp chăn động tác rất nhẹ nhàng, định xoay người rời đi nhưng đôi chân cứ như bị đóng đinh xuống đất... lại ngắm thêm một lúc, thêm một lúc nữa thôi, hình như đã mấy ngày liền không gặp Thẩm Cảnh Nhiên.



Thẩm Cảnh Nhiên thật sự đã 30 ư? Tại sao da dẻ vẫn đẹp thế nhỉ? Còn mềm mịn bóng loáng hơn cả tròng trắng trứng gà, ngón tay Lâm Thu Đồng nhẹ nhàng chọt chọt gương mặt Thẩm Cảnh Nhiên, ui, cảm giác thiệt dễ chịu, thiệt muốn sờ thêm chút nữa. Ngón tay Lâm Thu Đồng nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, mềm mịn thật sự, nếu hôn lên nhất định sẽ có cảm xúc rất tốt. Lâm Thu Đồng nghĩ xong cũng liền tiến gần tới, cách chị ấy ngày càng gần, cả người liền trở nên hồi hộp, đáy lòng như đang gõ trống trận, càng gõ càng mạnh. Thoáng cái sắp chạm vào, thì Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên mở mắt, khóe môi Lâm Thu Đồng co giật, giống như bị điện giật mà bất động vậy, tiêu tùng, bị phát hiện rồi!



Thẩm Cảnh Nhiên cũng không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không nói tiếng nào, đôi con ngươi sáng ngời thoáng qua một tia mỏi mệt cùng với bị quấy rầy mà không vui. Lâm Thu Đồng lật đật đứng dậy, gương mặt thoáng chốc như trái cà chua chín, cúi đầu cũng không nói tiếng nào. Hôn trộm và quấy rối giấc ngủ người khác, chưa từng có ai đi cáo trạng tội này cả, cũng chưa từng có người nào mở mắt ra thấy có người áp sát mình như vậy mà không hỏi tại sao... (cặp đôi này tán tỉnh nhau thiệt thần kỳ)



"Em đến tìm chị có việc gì không?"



Cuối cùng vẫn là Thẩm Cảnh Nhiên mở miệng trước, cô trở mình nằm nghiêng, thân thể dính liền với tấm chăn muốn ngủ tiếp. Lúc này Lâm Thu Đồng cúi đầu giải thích.



"Em, em định qua xem xem chị thế nào!"



Chuyện hoang đường gì thế này, Lâm Thu Đồng muốn đấm chết bản thân, trong đầu cô vừa nghĩ nếu Thẩm Cảnh Nhiên chất vấn, cô nên trả lời thế nào, nhưng hồi nào tới giờ Thẩm Cảnh Nhiên cũng chưa từng y theo đúng tình huống mà lẽ dĩ nhiên nên xảy ra như thế, đáng ghét thật!



Thẩm Cảnh Nhiên ngược lại bật cười.



"Haha, chị nên hỏi em câu đó mới đúng, em thế nào rồi? Chị nghe Khang Mạc nói mấy ngày qua em vẫn luôn không ra ngoài."



Thẩm Cảnh Nhiên nói một hơi thật dài, trong lòng Lâm Thu Đồng lặng lẽ đếm, Thẩm Cảnh Nhiên lại có thể nói liền với cô một câu dài như thế, hơn nữa còn tràn đầy quan tâm, quá thỏa mãn.



"Em còn hơi chóng mặt xíu."



Lâm Thu Đồng vừa nói thân thể vừa lắc lư, định mượn đề tài phát huy nào ngờ Thẩm Cảnh Nhiên cười khẽ.



"Còn chóng mặt nên định nhân lúc chị đang ngủ hôn trộm chị?"



"Á? A! Dạ không, không phải vậy đâu! Em, em..."



Lâm Thu Đồng hoàn toàn luống cuống tay chân, câu trả lời vừa chuẩn bị xong cũng quên sạch sành sanh.



"Em, chẳng qua, nhớ tới mẹ nên..."



Lâm Thu Đồng đỏ mặt nhìn qua rất ủy khuất rất vô tội, giọng cũng dần thấp đi, bởi vì bị nói trúng tim đen. Thẩm Cảnh Nhiên hơi ngoài ý muốn, em ấy giọng hạ xuống đầu cúi thấp, nhìn qua khiến người ta thấy đau lòng, Thẩm Cảnh Nhiên ngồi dậy nhẹ giọng nói.



"Xin lỗi nha, vừa rồi là trêu em thôi, cũng biết em không phải muốn hôn trộm chị."



Thật ra, em chính là muốn hôn trộm chị nha, Thẩm Cảnh Nhiên. Lâm Thu Đồng nói lên như vậy trong lòng, nhưng sao mà có thể nói ra miệng được. Lâm Thu Đồng nhanh chóng xoay người tính ra ngoài, ánh mắt Thẩm Cảnh Nhiên dõi theo cô, lẽ nào vừa rồi đã nặng lời? Thẩm Cảnh Nhiên cảm thấy quan hệ giữa các cô cũng chưa đến mức có thể đùa giỡn như vậy... Lâm Thu Đồng lúc tới cửa đột nhiên quay đầu, cúi đầu, hai tay nắm chặt, lớn tiếng hỏi.



"Thẩm Cảnh Nhiên, buổi tối em muốn tìm chị bàn chuyện công việc một xíu, được không?"



"Được chứ..."



"Cảm ơn! Em ra ngoài nha!"



Chậc, muốn bàn công việc cũng không đến nỗi phải nghiêm trang như vậy đi... Thẩm Cảnh Nhiên xoa trán, đứa nhỏ này cứ thấy là lạ? Chắc là nhớ mẹ thật, thỉnh thoảng Thẩm Cảnh Nhiên cũng đều nghĩ tới người mẹ đã quá cố của mình, có điều phần lớn thời gian cô đều tận lực né tránh thương nhớ.



Buổi tối, Khang Mạc tắm rửa xong ngồi kể những chuyện thú vị bên ngoài với Thẩm Cảnh Nhiên, đang kể đến lúc vui vẻ, Thẩm Cảnh Nhiên cũng cười lên, thì lúc này, Lâm Thu Đồng gõ cửa cất cao giọng hỏi.



"Tổng giám đốc, em vào được không ạ?"



Động tác lau khô tóc của Khang Mạc dừng lại, cũng tới giờ đi ngủ rồi, Lâm Thu Đồng còn tới làm gì nhỉ? Thẩm Cảnh Nhiên tự mình ra mở cửa, đứa nhỏ này, định bàn chuyện công việc thâu đêm luôn à? Trên tay cầm cả một xấp tài liệu là chuyện gì xảy ra a... vừa nhìn qua đã muốn đau đầu.



"Thư ký Khang, xin lỗi nha, tối nay có thể phiền chị qua phòng em ngủ không? Em có thể nói chuyện với tổng giám đốc rất khuya."



Lâm Thu Đồng hiển lộ dáng vẻ mặt dày nghiêm túc chăm chỉ của mình, đầu tiên Khang Mạc nhìn ý Thẩm Cảnh Nhiên qua sắc mặt, Thẩm Cảnh Nhiên cười nói.



"Khang Mạc, cô qua đó cũng được, tránh cho buổi tối làm phiền đến cô."



Nói là bàn công việc, lúc Thẩm Cảnh Nhiên tắm rửa xong xuôi bước ra, Lâm Thu Đồng đã nằm ngủ sấp trên giường mất, haha, đứa nhỏ này hùng tâm tráng khí cho lắm, đồng hồ gõ cái là lăn đùng ra ngủ. Bỏ đi, ngủ thôi, Thẩm Cảnh Nhiên cũng đã mệt mỏi cả ngày. Ngủ đến nửa đêm Lâm Thu Đồng choàng tỉnh ảo não muốn chết, tại sao lại ngủ gục mất, ngày hôm sau phải đối mặt Thẩm Cảnh Nhiên thế nào a!



"Thu Đồng, hôm qua bàn công việc với Thẩm Cảnh Nhiên thuận lợi không?"



Trên bàn ăn sáng, Khang Mạc đột nhiên hỏi Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng đang vui mừng sáng sớm thức dậy Thẩm Cảnh Nhiên cũng không nhắc chuyện tối qua, thì Khang Mạc bà chị này lại muốn làm cho chuyện loạn thêm!



"Không khuya lắm."



Thẩm Cảnh Nhiên đứng một bên ung dung trả lời.



"Tôi ăn xong rồi, cả hai từ từ ăn."



Thẩm Cảnh Nhiên đứng dậy rời khỏi phòng ăn, Khang Mạc nói gì tiếp theo Lâm Thu Đồng hoàn toàn không nghe thấy, đáy lòng cô chỉ vang lên duy nhất âm thanh của Thẩm Cảnh Nhiên, chị ấy luôn nghĩ cho cô, có phải đã yêu cô rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện