Thẩm Cảnh Nhiên ngừng không chiến tranh lạnh nữa, như vầy mới là Lâm Thu Đồng thật sự đi, hướng cô, không biết dùng lời lẽ ôn nhu bao giờ, cô đã quen với một Lâm Thu Đồng như thế.
"Ừm, em thấy vui vẻ là được, mà nhớ giúp tôi cảm ơn người bạn kia của em nhé."
Ơn ơn ơn! Cuộc đời của Thẩm Cảnh Nhiên, đào đâu ra lắm ơn nghĩa thế! Lâm Thu Đồng nghẹn chết. Lâm Thu Đồng có lòng muốn đối xử tử tế, nhưng chưa được vài hôm đã lại trở quẻ, nguyên nhân chính là buổi chụp ảnh tại tập đoàn Cảnh Trí. Đứng trơ mắt nhìn Quan Tư Thành với Thẩm Cảnh Nhiên ân ân ái ái các loại, xém chút Lâm Thu Đồng đã quẳng cái máy chụp ảnh ưa thích nhất của mình, nhất là trước ống kính Quan Tư Thành với Thẩm Cảnh Nhiên lại còn đang vờ hôn nhau... Đôi mắt tinh tường của Lâm Thu Đồng trợn lên nhìn cảnh này, còn tay cầm máy ảnh thì không có động tác, Tô Tú vừa từ ngoài quay lại đứng một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
"Đồng Đồng! Đồng Đồng! Mau chụp đi!"
Chụp chụp cái đầu cậu chứ chụp! Lâm Thu Đồng làm mặt lạnh, giọng cứng rắn nhắc nhở.
"Ống kính này không thích hợp!"
Thật ra, Thẩm Cảnh Nhiên với Quan Tư Thành chỉ đang giả vờ thôi. Nhưng Quan Tư Thành ngược lại muốn hôn thật, Thẩm Cảnh Nhiên sao sẽ đồng ý, hắn rõ điểm này hơn ai hết, hắn ôm eo Thẩm Cảnh Nhiên tốt tính nói.
"Ừm, vậy con nói, phải làm sao?"
Người chụp là Lâm Thu Đồng, đương nhiên Quan Tư Thành sẽ nói chuyện tương đối dễ chịu, đổi lại người khác, hắn đã khiến đối phương một đi không trở lại.
"Vậy tạm nghỉ ngơi một xíu ha."
Tô Tú vội vàng kêu ngừng, tạm ngưng chụp ảnh, thân thể Thẩm Cảnh Nhiên bài xích né qua một bên, Quan Tư Thành tính nắm tay cô liền rơi vào khoảng không, đành âm thầm rũ xuống, Lâm Thu Đồng chú ý thấy chi tiết này, trong lòng thoải mái hơn không ít. Tô Tú bận rộn dâng nước cho nữ thần của mình, đắp thêm áo choàng cho cô.
"Nữ thần... Á quên, tổng... tổng giám đốc Thẩm, chị uống nước nhé."
Đối mặt trước nữ thần của mình, Tô Tú hồi hộp rất nhiều, mà cứ hễ quá hồi hộp, là cô lại gọi nhầm. Giọng Tô Tú khiến Thẩm Cảnh Nhiên thấy rất quen thuộc, hơn nữa cách xưng hô nọ, Thẩm Cảnh Nhiên nhạy bén nắm bắt được, đây không phải cô bé đêm hôm đó đã gọi điện Lâm Thu Đồng hay sao? Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Cảnh Nhiên nở một nụ cười, hướng Tô Tú có chút áy náy.
"Đêm hôm đó cảm ơn em nhé."
"Ah, dạ... dạ không có gì đâu ạ..."
Tô Tú rất muốn bóp chết mình, lúc nhìn thấy gương mặt ngọc ngà dịu dàng của nữ thần, là chân cô lại mềm nhũn, hô hấp cũng gấp gáp.
"Tổng giám đốc, chị nghỉ ngơi một lát nhé, để em đi thông suốt Đồng Đồng."
Chân mềm nhũn của Tô Tú chạy đi, khuôn mặt nhỏ nhắn thì đỏ bừng, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thấy dáng vẻ cô gái nhỏ này, khóe môi liền nở nụ cười rất thản nhiên. Tô Tú nắm lấy tay Lâm Thu Đồng dắt qua một bên nói nhỏ, Quan Tư Thành rời khỏi đám người tiến lại bên cạnh Thẩm Cảnh Nhiên. Lần tuyên truyền cho tòa chung cư mới làm rất tốt, không ít người đã đặt cọc chọn mua, nghe nói hôm nay hai vị tổng giám đốc sẽ đích thân ra trận, nên đã cùng đến xem.
"Cảnh Nhiên, hôm nay có rất nhiều người đến xem, chúng ta phải hoàn thành tốt buổi hôm nay đó."
Gương mặt Quan Tư Thành chứa đựng tình yêu ấm áp, ánh mắt thì phơi phới gió xuân, chỉ là, giọng nói lại trầm thấp không dễ nghe chút nào. Biểu tình khó dễ của Thẩm Cảnh Nhiên cũng vừa mức, khóe miệng lộ ra độ cong, nhẹ giọng cười nói.
"Quan tổng, tôi thì không sao, lời này anh nên dành để nói với con gái anh đi."
Thẩm Cảnh Nhiên không phải không để ý thấy sắc mặt ngày càng khó coi của Lâm Thu Đồng, cô cũng không suy nghĩ vì sao, vì bản thân cô cũng đang trong tâm trạng không khá hơn là bao. Dựa trên góc nhìn công việc, Thẩm Cảnh Nhiên tận lực dán chặt tầm mắt vào ống kính, cô ít nhiều cũng thấy mừng, nhờ có tính khí quấy nháo của Lâm Thu Đồng, cô mới không đến nỗi phải giữ lâu tư thế mập mờ với Quan Tư Thành.
Trong mắt Quan Tư Thành thì Thẩm Cảnh Nhiên ngày càng khác thường, mới đầu Quan Tư Thành còn có thể tự an ủi, tại hắn tự hiểu lầm với không chu đáo kỹ lưỡng mới để Thẩm Cảnh Nhiên có mặt trái tâm tư, nhưng dựa theo thái độ hời hợt rõ ràng của cô, Quan Tư Thành mới thật sự ý thức được, Thẩm Cảnh Nhiên là nghiêm túc, cô đang chuẩn bị để độc lập khỏi hắn. Chuyện này khiến hắn rất không cam tâm, trước tới nay hắn chưa từng là người để người ta khống chế, hiệp ước còn lại hai năm, hắn không muốn kết thúc trước thời hạn, Thẩm Cảnh Nhiên có rục rịch chuẩn bị hơn thế cũng sẽ thành công cốc, mà Thẩm Cảnh Nhiên càng như vậy, hắn sẽ càng đối nghịch bắt Thẩm Cảnh Nhiên phải thuận theo.
"Chủ đề cuối cùng, là dạ hương, cần chụp ở trên giường, hy vọng chúng ta có thể làm thật ăn ý với nhau."
Giọng điệu Quan Tư Thành để lộ ý tứ không thể không tuân theo, dưới nhiều ánh nhìn dõi theo nóng bỏng, hắn mỉm cười châm trà cho Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên nhìn ly trà, nghe hắn nói, đột nhiên sinh ra cảm giác chán ghét, ánh mắt bỗng bay tới chỗ Tô Tú và Lâm Thu Đồng đang đứng cách đó không xa. Đứng chung với thân hình nhỏ nhắn của Tô Tú, dáng người Lâm Thu Đồng bỗng trông thật thẳng tắp cao lớn, rất giống bóng dáng của một cậu trai, thân thể thì tựa vào tường, tay thì nắm thành quyền, chân mày từ đầu đến cuối cứ vặn vẹo...
Giờ phút này Thẩm Cảnh Nhiên mới tỉ mỉ quan sát biểu tình của Lâm Thu Đồng, à à, đứa nhỏ so với cô, hình như càng không tình nguyện, mà tại sao cô bé lại ghét buổi chụp ảnh này thế nhỉ? Quả là một đứa bé trời sinh không được tự nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên suy đoán Lâm Thu Đồng hoàn toàn vì do giận dỗi cô nên mới vậy.
Màn chụp sau cùng, Lâm Thu Đồng yêu cầu dời chủ đề dạ hương vào trong phòng, chỉ người chụp và người mẫu ở lại, lý do chính đáng là do đèn trong phòng sẽ giúp tạo thêm cảm giác, nhưng lý do thực tế lại là: Cảnh Thẩm Cảnh Nhiên trên giường, cô không muốn ai nhìn thấy hết. Nói cách khác, Lâm Thu Đồng muốn đạp bằng hết tất cả mọi thứ văng xuống giường ngoại trừ Thẩm Cảnh Nhiên. Lần chụp cuối cùng này, Lâm Thu Đồng đè nén tâm tư tích tụ ngày càng nhiều của mình trước ống kính, cắn môi oán hận suy nghĩ, tối nay không say không về!
Điệu nhạc êm ái du dương, ánh đèn thì đỏ mờ, thiết kế thì ấm áp... mới đầu, động tác Quan Tư Thành đều không tính quá phận, Lâm Thu Đồng cũng nhẫn nại tốt lắm, thật vất vả chịu đựng cuối cùng cũng có được một bộ ảnh tương đối, cô cúi đầu điều chỉnh tiêu cự ống kính. Lúc này, Quan Tư Thành lại bỗng nhiên ôm chầm lấy Thẩm Cảnh Nhiên, cũng khẽ nói vào tai cô.
"Cảnh Nhiên, động tác sau cùng, hợp tác chút đi."
Thẩm Cảnh Nhiên nằm nghiêng khẽ cảm nhận thấy Quan Tư Thành đẩy cô một chút, tỏ ý cô cứ nghiêng như vậy, thuận tiện cho hắn ôm. Nội tâm Thẩm Cảnh Nhiên rất mâu thuẫn, cô chưa bao giờ nằm chung với Quan Tư Thành trên một chiếc giường, hôm nay đã là ranh giới cuối cùng, để Quan Tư Thành ôm từ sau như thế, loại động tác này cô không làm được, liền đang nằm im ở tư thế đó, cô lạnh giọng nói.
"Quan tổng, biết chừng mực lại!"
Hôm nay Quan Tư Thành cũng giận lắm, với hắn cũng nghĩ muốn tạo tiếng tăm cho con gái, nên một lần nữa dễ dàng tha thứ Thẩm Cảnh Nhiên không thuận theo, nhưng mắt thấy vừa mềm lòng chào hỏi nhẹ nhàng, mà Thẩm Cảnh Nhiên lại không thèm cho hắn mặt mũi. Quan Tư Thành có chút nổi giận, hơi dùng sức ép buộc Thẩm Cảnh Nhiên vào tư thế nằm nghiêng, hắn chính là không để ý Thẩm Cảnh Nhiên cự tuyệt cùng giãy giụa tiếp tục ôm lấy cô từ sau lưng. Thẩm Cảnh Nhiên tuyệt không phải người nhẫn nhục chịu đựng, cô nguyện ý thì sao cũng được, mà đã không nguyện ý, thì ai cũng đừng hòng cưỡng ép cô.
"Quan Tư Thành, anh quá đáng rồi đấy."
Giọng đè thấp của Thẩm Cảnh Nhiên bỗng nhiên tăng cao, dẫn tới Lâm Thu Đồng một mực cúi đầu táy máy máy ảnh, điều chỉnh tiêu cự ống kính chú ý thấy. Lâm Thu Đồng vừa ngẩng đầu, thì cảnh tượng Thẩm Cảnh Nhiên giãy giụa liền ập vào mắt, còn Quan Tư Thành thì ỷ vào sức lực cùng khí thế của một người đàn ông to lớn khống chế cưỡng ép Thẩm Cảnh Nhiên, hỏa khí Lâm Thu Đồng lập tức dâng cao muốn thủng luôn tầng khí quyển, quẳng máy chụp hình sang ghế salon bên cạnh, nghiêm nghị rống lên.
"Quan Tư Thành!"
Đừng nói là dọa Quan Tư Thành hết hồn, ngay cả Thẩm Cảnh Nhiên cũng giật mình theo, Quan Tư Thành theo bản năng liền buông Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên nhân cơ hội đứng lên, sửa sang lại váy áo của mình, dù tâm trạng đã hỏng bét, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn giữ vững thái độ làm việc hỏi thăm.
"Nhiếp ảnh Lâm, buổi chụp ảnh hôm nay đủ dùng chưa vậy?"
"Đủ rồi, Thẩm Cảnh Nhiên, chị về trước đi."
Lâm Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi nói, Thẩm Cảnh Nhiên sãi bước nhanh ra ngoài, lưu lại Lâm Thu Đồng và Quan Tư Thành. Quan Tư Thành trấn định bình thường ngồi dậy, vì tránh vừa rồi lúng túng, nói lảng sang chuyện khác.
"Đồng Đồng, lần này có tiếng tăm, về sau sẽ rất bận rộn, nhớ phải giữ gìn sức khỏe."
Lâm Thu Đồng siết chặt nắm đấm tay, nếu người này không phải cha cô, cô nhất định đã binh cho hắn gãy mũi. Nếu không phải Tô Tú năn nỉ, Lâm Thu Đồng đã hủy hết mấy bức ảnh rồi, nhưng, đây là công việc, Lâm Thu Đồng ít nhiều cũng ý thức được mục đích Quan Tư Thành đích thân ra trận, buồn bực khiến cô cả ngày không ăn được hột cơm nào, cả người hơi nhẹ bỗng.
Ba ngày sau buổi chụp ảnh, Lâm Thu Đồng về nhà đều không thấy Thẩm Cảnh Nhiên, Quan Tư Thành thì giống như sao cũng được, không hỏi không rằng gì đến Thẩm Cảnh Nhiên, chỉ có Lâm Thu Đồng là gấp đến mức như ngồi trên đống lửa, cho nên lồng ngực cũng sắp nghẹn ứ, nhớ Thẩm Cảnh Nhiên rất nhiều, Lâm Thu Đồng lại rúc vào chăn.
Lâm Thu Đồng chịu đựng đến tối, không chịu được nữa, cô nhắn tin cho Thẩm Cảnh Nhiên.
Thẩm Cảnh Nhiên, chị đang ở đâu vậy?
Lâm Thu Đồng rất muốn hỏi tại sao cô không về nhà? Vừa gửi xong, cơn đói cũng làm Lâm Thu Đồng mệt lã trực tiếp đi ngủ. Ngủ dậy, chuyện đầu tiên làm chính là mở di động lên, vẫn chưa hồi đáp, aaa! Lâm Thu Đồng nóng nảy, ngồi phắt dậy, đầu lại hơi choáng váng ngã phịch xuống giường. Không được! Phải ăn cơm, sau đó tới trước cửa tập đoàn Cảnh Trí chặn đường Thẩm Cảnh Nhiên. Lâm Thu Đồng muốn đối tốt với Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng, người ta lại không thèm để ý tới cô. Lâm Thu Đồng càng nghĩ càng bực bội, giờ lại không giống lúc xưa chút nào, lúc trước cô đối nghịch Thẩm Cảnh Nhiên mọi nơi mọi lúc, Thẩm Cảnh Nhiên ngược lại lại luôn đặt cô trong lòng, bây giờ cô ngoan rồi, đãi ngộ lại tụt dốc thảm thương!
Chặn đường Thẩm Cảnh Nhiên, đương nhiên không phải để quýnh lộn, Lâm Thu Đồng chặn hết mấy ngày, Thẩm Cảnh Nhiên ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Điện thoại thì không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời, Thẩm Cảnh Nhiên giống như đã bốc hơi khỏi Trái Đất vậy, hết cách Lâm Thu Đồng đành phải hỏi thăm Quan Tư Thành, cô tình nguyện sẽ đi khắp thế giới để tìm cổ, nhưng tìm mãi cũng không có kết quả, giữa lúc đang buồn bực không vui, Trần Thiết lại xuất hiện trước mặt, quay cửa kính xe xuống dò xét gọi.
"Đồng Đồng?"
Lâm Thu Đồng quay đầu lại, Trần Thiết dừng xe, cười nói.
"Đúng là cậu rồi! Mình còn sợ đã nhận lầm, hôm nay cậu vẫn ngầu thật nha! Hahaha."
Lâm Thu Đồng nghẹn nơi ngực, haha cái đầu cậu, mặt không biến sắc nói.
"Có việc gì à?"
"Ngược lại là không có gì, có muốn cùng đi ăn không?"
Trần Thiết muốn hẹn Lâm Thu Đồng đã mấy lần, nhưng ngay cả mặt cũng không được thấy. Lâm Thu Đồng vốn định cự tuyệt, bỗng như nhớ ra điều gì.
"Cậu làm việc ở đâu vậy?"
"Mình hả, mình đang làm ở tập đoàn Cảnh Trí á."
Trần Thiết không chút đề phòng, Lâm Thu Đồng thay đổi suy nghĩ, đồng ý bữa cơm này, Trần Thiết mừng khôn xiết.
Đề tài trong bữa cơm, luôn là Thần Thiết hồi tưởng lại thời còn nhỏ, đương nhiên với hắn quan trọng nhất chính là Lâm Thu Đồng đang dần có hảo cảm, tiếp theo sẽ đi bước kế tiếp. Nhưng trọng điểm của Lâm Thu Đồng lại luôn không hề đặt trên người Trần Thiết.
"Tổng giám đốc của mấy cậu gần đây hình như công việc bừa bộn lắm hả."
"A? À... tổng giám đốc gần đây đang đi công tác."
Giọng Trần Thiết rất bình thường, Lâm Thu Đồng nhướng mi.
"Đi đâu?"
"Đi vài chỗ lận, bây giờ chắc đang ở Mỹ."
Trần Thiết trả lời xong, ngẩng đầu buồn bực nói.
"Cậu để ý Thẩm tổng thật nhỉ."
Quay đầu lại nghĩ, nếu Lâm Thu Đồng cũng có thể để ý hắn như vậy, cảm giác cũng không tồi đâu.
"Thẩm tổng là mẹ kế của tôi, tôi để ý có gì không đúng sao?"
Lần đầu tiên Lâm Thu Đồng công khai thừa nhận, Thẩm Cảnh Nhiên là mẹ ghẻ của cô, Trần Thiết giống như được nhắc nhở.
"A, đúng rồi ha..."
Cũng không thể trách Trần Thiết luôn quên mất thân phận này của Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên trẻ tuổi xinh đẹp có triển vọng, dù biết cô đã kết hôn, nhưng rất nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai vẫn ngoài sáng trong tối lấy lòng Thẩm Cảnh Nhiên, nếu không phải đã gặp Quan Tư Thành, Trần Thiết luôn có loại ảo giác Thẩm Cảnh Nhiên vẫn còn độc thân.
Cơm nước xong, cuối cùng Lâm Thu Đồng quanh co hỏi thăm sân bay và thời gian Thẩm Cảnh Nhiên về nước, lúc sắp từ biệt, Lâm Thu Đồng khó có được để lộ bộ mặt vui vẻ.
"Hôm nay cảm ơn cậu."
Trần Thiết thụ sủng nhược kinh, vội nói sau này năng liên lạc với nhau nhé, Lâm Thu Đồng suy nghĩ một lúc, cười cười nói, cô trước phải tiêu diệt hết toàn bộ ruồi muỗi cạnh Thẩm Cảnh Nhiên. Sâu trong lòng, Lâm Thu Đồng suy nghĩ, nào là biết người biết ta trăm trận trăm thắng gì đó, cô mới không thừa nhận, thật ra những ngày qua không có tin tức gì của Thẩm Cảnh Nhiên, gan mật của cô sắp không xong.
Ăn cơm với Trần Thiết, cũng để Lâm Thu Đồng hiểu thêm, Thẩm Cảnh Nhiên chính là cố ý không trả lời tin nhắn với không nghe điện thoại của cô, cô có muốn cũng không có lý do nào thêm để tự lừa gạt bản thân. Đứa bé khóc thì sẽ có sữa uống, à không, là có đường mật để ăn, Lâm Thu Đồng mới đầu không hiểu đạo lý này, nhưng từ sau khi gặp Thẩm Cảnh Nhiên, cô xem như đã hiểu, cô càng khôn khéo, Thẩm Cảnh Nhiên dường như càng không để cô trong lòng. Đã vậy, Thẩm Cảnh Nhiên, chị đừng trách tôi không khách khí, tôi chính là do ông trời phái tới để hành xác chị, để chị phải ăn khổ toàn tập, tôi cho chị này thì làm lơ này thì không để ý, cho chị tâm tĩnh như nước ha... Lâm Thu Đồng mượn xe Tô Tú lái ra đường cao tốc, trong lòng phẫn hận suy nghĩ.
Tôi chính là muốn dày vò chị, quấy nhiễu để chị phải tâm loạn như ma!
Tâm Thẩm Cảnh Nhiên sẽ loạn như ma hay không không biết, nhưng tâm Lâm Thu Đồng, thì đã vào cảnh giới tẩu hỏa nhập ma rồi đấy.
---- ---- ----
Trong người đang không khỏe, có lỗi chính tả các bạn bỏ quá nhé, có thời gian mình sẽ rà lại lỗi liền.