Cuối cùng Lâm Thu Đồng là bị điện thoại của Tô Tú đánh thức, vừa nhấn nút nghe là bị cậu ấy mắng đồ cầm thú, không có tính người. Tối qua lúc Tô Tú về tới nơi, phát hiện cửa đã khóa, còn buồn bực tại sao Lâm Thu Đồng lại nói dối, nếu cũng tới rồi, vậy vào trong tắt đèn rồi đi về. Chỉ là vừa mở cửa xong, Tô Tú liền không về được nữa, Tô Hà say xỉn nháo nguyên đêm, bây giờ Tô Tú mới có thể giở bản lĩnh ra để mắng chửi Lâm Thu Đồng. Lâm Thu Đồng tự biết đuối lý, cũng không nói lại, câu mắng cuối cùng của Tô Tú không có vui tí nào.



"Lâm Thu Đồng! Lão nương đối đãi cậu tốt như vậy, coi tớ làm sao mà cắt tháng lương của cậu!"



Bá vương tổng tài chính là tự do phóng khoáng thế đấy!



Tút! Tô Tú cúp máy, đầu Lâm Thu Đồng vẫn chưa hết kêu vo ve, không cần đoán cũng biết Thẩm Cảnh Nhiên đã rời đi. Lại nhìn điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng không có, Thẩm Cảnh Nhiên không lương tâm đến vậy, hận hận càng nghĩ càng thấy thất vọng. Lâm Thu Đồng nằm một hồi lâu mới dậy, lúc ngồi dậy phát hiện cạnh đầu giường có tờ giấy, vẫn là hai chữ ôn hòa lễ độ! Cảm ơn!



Cảm ơn cái đầu chị! Ai cần chị cảm ơn! Muốn cảm ơn! Cũng không phải ghi hai chữ vậy là xong! Lâm Thu Đồng nhàu nát tờ giấy ném qua một góc. Lâm Thu Đồng đi làm, Tô Tú ánh mắt ai oán một mực lơ lửng rơi lên người cô, Lâm Thu Đồng chỉ muốn né tránh, Tô Tú lại thỉnh thoảng tới bên cạnh, dùng ánh mắt tố cáo cử chỉ bất nghĩa của Lâm Thu Đồng, cuối cùng, Lâm Thu Đồng cũng đầu hàng,



"Tú Tú tốt bụng, tớ sai rồi mà, nhưng bã xỉn đến thế, tớ cũng đâu thể bỏ mặt?"



"Vậy sao không cứ nói trực tiếp với tớ!"



Tô Tú oán hận chính là điểm này, cô chưa có chút chuẩn bị nào.



"Tớ nói thẳng ra cậu sẽ chịu đi à?"



Lâm Thu Đồng giọng khẳng định.



"Cậu nửa chữ cũng chưa nói làm sao biết tớ sẽ không đi?"



Tô Tú theo bản năng hỏi ngược lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đoán chừng là giận lắm.



"Bởi vì tớ đi guốc trong bụng cậu."



Lâm Thu Đồng vỗ nhẹ gương mặt Tô Tú.



"Ngoan, đừng giận nữa, sau này tớ sẽ thẳng thắn với cậu, đến lúc đó cậu không thể đổi ý nha."



"Hừ!"



Tô Tú thở hồng hộc ngồi cạnh Lâm Thu Đồng, như oán niệm nói.



"Có đôi khi cậu vô cùng hiểu tớ, nhưng cũng có lúc cậu chẳng hiểu một chút nào."



Nếu Lâm Thu Đồng sớm nói với cô, cô sẽ không bị động như thế, cũng sẽ không bị lún sâu, quả thật ghét loại cảm xúc này, không thích bị khống chế. Lâm Thu Đồng thấy Tô Tú đột nhiên cúi đầu không nói gì, cô ý thức được Tô Tú quả thật rất giận, liền xin lỗi.



"Tú Tú, lần sau tớ khẳng định sẽ nói trước cho cậu, đừng giận tớ nữa nghen."



"Bỏ đi..."



Tô Tú dùng sức đánh Lâm Thu Đồng một cái.



"Xem như là bồi thường, cậu phải ngoan ngoãn chụp ảnh thật tốt cho tớ, hạng mục của tập đoàn Cảnh Trí chúng ta phải hoàn thành."



Lâm Thu Đồng sa sầm mặt, thì ra chỉ chờ để tóm cô ở điểm này.



"Tớ sẽ cố gắng."



Lâm Thu Đồng cũng không đảm bảo. Lúc tan làm, Lâm Thu Đồng vốn định đòi công lao với Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng thay đổi suy nghĩ nhớ đến mình hôn trộm Thẩm Cảnh Nhiên, cho nên chột dạ đè nén suy nghĩ lại. Đè nén là một chuyện, khao khát được nghe thấy giọng Thẩm Cảnh Nhiên là chuyện khác, tùy tiện nói vài câu cũng được mà, sau khi Lâm Thu Đồng tan làm vẫn ngồi ở vị trí của mình, trong đầu giống như có thước phim, cô lần lượt chiếu những khung hình mình thích nhất. Làn da Thẩm Cảnh Nhiên rất mịn màng, hôn lên thấy mềm lắm, còn cả một cỗ hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng bay bay, cảm giác không giống mùi nước hoa... Lâm Thu Đồng nhắm mắt tỉ mỉ hồi tưởng, những hình ảnh được chiếu liên tục, cuối cùng là lúc cô hôn lên đôi môi kia, mà Thẩm Cảnh Nhiên cũng đáp trả lại nụ hôn đó...



"Nè!"



Đột nhiên có người vỗ vai Lâm Thu Đồng.



"Cậu đang nghĩ gì vậy? Cười hăng hái như đười ươi! Mặt còn đỏ cay..."



Tô Tú đầy vẻ kinh ngạc.



"Không có gì..."



Lâm Thu Đồng mặt không đổi sắc nói, trong lòng không khỏi như đưa đám, vừa rồi cảm xúc như thật, cảm giác ngay lúc Thẩm Cảnh Nhiên hôn cô, nếu không phải tại Tô Tú... Thẩm Cảnh Nhiên đã cắn một cái lên môi cô rồi, hài! Lâm Thu Đồng tiếc rẻ đoạn ở sau, hỏi.



"Cậu sao vẫn chưa tan làm vậy?"



"Tớ còn một bộ kế hoạch dự trù chưa xem, để xem thêm lúc nữa, ngược lại là cậu sao còn chưa về?"



Tô Tú lật dự án trong tay, cúi đầu hỏi.



Lâm Thu Đồng chưa kịp trả lời, điện thoại đã vang lên, chính là người mà cô ngày nhớ đêm mong, Thẩm Cảnh Nhiên. Lâm Thu Đồng nhanh chóng nhấn nút nghe.



"A lô!"



"Thu Đồng, không quấy rầy em chứ?"



Thẩm Cảnh Nhiên vĩnh viễn luôn có lễ với Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng mới có được một xíu cảm giác thành tựu, bây giờ lại thấy đáng ghét rồi.



"Chị có việc gì cứ nói huỵch toẹt ra đi!"



Ý Lâm Thu Đồng là chị không cần khách sáo như vậy, còn Thẩm Cảnh Nhiên nghe vào chính là: Có chuyện thì nói, bớt dài dòng!



"Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn, tôi..."



"Chị liền nói chuyện bình thường thì không thể nói hết ý được à? Làm gì phải ngắn với chả gọn? Chị ghét nói chuyện với tôi đến vậy hả?"



Giọng Lâm Thu Đồng rất gay gắt, cứ như nếu đối phương là Thẩm Cảnh Nhiên, là cô không thể trò chuyện được vậy.



Thật ra Thẩm Cảnh Nhiên thấy bất lực trước chuyện này ghê gớm, tại sao Lâm Thu Đồng lại ghét cô đến vậy, ngoại trừ làm mẹ kế ra, cô có điểm nào để Lâm Thu Đồng ghét đến vậy chứ? Ví như lúc này đây, không hiểu sao Lâm Thu Đồng lại nổi giận nữa. Thẩm Cảnh Nhiên vốn không phải người quấn quýt, nhưng Lâm Thu Đồng chán ghét làm cô không giải thích được, tới lúc này cũng sẽ thử suy nghĩ vì sao lại vậy.



"Tôi chỉ muốn nói là, cảm ơn em tối qua đã chăm sóc tôi, với lại, em có số điện thoại người bạn kia của em, thuận tiện cho tôi đi được không?"



Thẩm Cảnh Nhiên chậm rãi nói, giọng điệu không nghe ra khác thường, phiền não của Lâm Thu Đồng cũng bớt đi không ít.



"Chị lấy số điện thoại cậu ấy làm gì?"



"Tôi muốn mời em ấy bữa cơm, để đơn phương cảm ơn."



Lời này của Thẩm Cảnh Nhiên lại khiến Lâm Thu Đồng không vui, òh, Tô Tú liền được đãi ngộ như khách quý, còn cô chỉ được hai chữ cảm ơn.



"Tô Tú không cần đâu, với sao chị lại không mời tôi đi ăn?"



Lâm Thu Đồng nói như đúng rồi.



"Nếu em không ngại, thì tối nay tôi mời cả hai dùng cơm."



Thẩm Cảnh Nhiên phỏng đoán Lâm Thu Đồng không muốn cho cô số Tô Tú? Cái tên này có chút ấn tượng, à, hình như là chủ phòng làm việc Giang Nam.



"Được."



Lâm Thu Đồng trực tiếp đồng ý, để Tô Tú gặp mặt nữ thần, cậu ấy khẳng định tình nguyện.



"Cái gì! Tại sao cậu lại như vậy chứ! AAA!"



Tô Tú thật muốn nện cho Lâm Thu Đồng một trận lắm luôn, cậu ấy dựa vào cái gì tùy tiện từ chối cho nữ thần số điện thoại của cô, dựa vào cái gì tự tiện đồng ý ăn cơm chứ.



"Tối nay tớ phải xem hết chỗ kế koạch này, cơ bản không có thời gian, hức, Lâm Thu Đồng, cậu đúng là khốn kiếp, tớ càng lúc càng muốn đập cho cậu một trận!"



Lâm Thu Đồng cũng là ngoài ý muốn thôi à, không ngờ Tô Tú lại không đi được, trong lòng suy nghĩ có cần đổi lại thời gian không, nhưng hôm nay cô thật sự rất muốn gặp Thẩm Cảnh Nhiên. Nhưng Tô Tú lại không đi được, chân mày hơi nhíu của Lâm Thu Đồng giãn ra, khóe miệng lén cong lên, Tô Tú không đi được, vậy không phải trở thành thế giới của hai người rồi sao?



"Vậy sau này có cơ hội tớ sẽ kêu cậu!"



Lâm Thu Đồng tùy ý nói, Tô Tú phồng rộp hai má.



"Khốn kiếp mà! Cậu cũng phải ở lại với tớ!"



"Tối nay tớ có việc rồi."



Lâm Thu Đồng bắt đầu thu dọn đồ đạc, Tô Tú chặn bên cạnh bàn, không thuận theo không buông tha.



"Không được! Ai bảo cậu phá hỏng kinh hỉ của tớ, cơ hội gặp măt nữ thần của tớ bị cậu lãng phí thế đó."



"Được rồi được rồi, tớ sẽ bồi thường cho cậu kinh hỉ khác, cậu ở lại làm việc cho tốt, kinh hỉ bảo đảm tối nay dâng đến."



Lâm Thu Đồng đeo túi lên lưng, Tô Tú nắm lại.



"Thật chứ?"



"Thật."



"Nếu gạt tớ cậu nhất định chết với tớ!"



"Biết rồi, thôi nha, tớ về á."



Chỉ chốc lát sau, Tô Tú nghe thấy tiếng gõ cửa, oa! Nhất định là kinh hỉ của Thu Đồng rồi, người này, làm việc cũng nhanh lắm! Tô Tú hí hửng ra mở cửa. Cửa vừa mở, mỹ nhân cười lộ ra hai lúm đồng tiền liền dán ngay trước mặt, sau đó dùng tốc độ không kịp bịt tai rúc vào người cô, đôi môi Tô Hà liền dính lấy môi Tô Tú, đầu lưỡi còn không quên chiếm tiện nghi, liếm lấy môi Tô Tú.



Cả người Tô Tú như bị điện giật vậy, cứng đờ không thể nhúc nhích, nhân sinh a! Còn có thể bi thảm hơn nữa không? Tại sao phải đối xử cô như vậy? Có phải dù cho một ngàn năm sau, nụ hôn của Tô Hà vẫn sẽ có chức năng điểm huyệt cô không? Mặt mày Tô Hà vui vẻ như trăm hoa đua sắc, ngoẹo đầu hứng thú nhìn phản ứng của Tô Tú, thật sự nhìn cả đời cũng không thấy đủ. Từ lần đầu Tô Hà hôn Tô Tú, cô liền phát hiện, sau khi hôn xong, Tô Tú đều sẽ đứng bất động mất mấy giây, gương mặt đỏ bừng không thể che giấu, vừa giận cũng vừa không biết phải nói sao.



Hay cho một Lâm Thu Đồng! Dám đùa bỡn tớ! Kinh hỉ chó má của cậu đây à, Tô Tú căm hận muốn cắn lưỡi tự vẫn, có điều, trước đó, cô phải bóp chết Lâm Thu Đồng đã! Kết quả sau cùng, như kế hoạch, Tô Tú cùng Tô Hà, đồng thời biến mất sau cánh cửa phòng làm việc. Tiểu tử mang kinh hỉ thật được đặt mua tới gõ cửa, đợi một hồi cũng không thấy ai ra, đành phải xách kinh hỉ thật về lại cửa tiệm trước rồi tính sau.



Thẩm Cảnh Nhiên xem như chủ động hẹn, nên nói sẽ đến sớm, từ xa thấy Lâm Thu Đồng một mình đi tới, dòm ra sau lưng, cũng không thấy ai khác. Lâm Thu Đồng sau khi ngồi vào xe, chống lại ánh mắt tìm kiếm của Thẩm Cảnh Nhiên, rất tự nhiên nói.



"Tôi đã nói cậu ấy không cần mà."



Thẩm Cảnh Nhiên hình như ngày càng trở nên ít nói, ngoại trừ lúc ăn cơm, phần lớn thời gian còn lại, đều chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng bắt gặp đôi mắt thủy nộn của Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ cong môi nở nụ cười. Lâm Thu Đồng cũng phát giác, Thẩm Cảnh Nhiên đối đãi cô không giống trước đây nữa, ôn nhu thì vẫn ôn nhu, nhưng không để tâm vào.



"Thẩm Cảnh Nhiên."



Rốt cuộc Lâm Thu Đồng không thể nhịn được Thẩm Cảnh Nhiên cho mình ăn bơ toàn tập, rõ ràng đang ở ngay trước mắt, Thẩm Cảnh Nhiên chỉ nhẹ cười, ánh mắt nghi hoặc.



"Sao vậy?"



"Chị ghét tôi không?"



Rất lâu trước đây Lâm Thu Đồng đã muốn hỏi câu hỏi này, nhưng lại không dám, sợ Thẩm Cảnh Nhiên sẽ nói ghét thật. Lâm Thu Đồng cảm thấy quan hệ giữa cô với Thẩm Cảnh Nhiên không nên như vầy, từ khi xác định tâm tư của mình, Lâm Thu Đồng không thể đối đãi ác ý với Thẩm Cảnh Nhiên nữa, dù vô tình hay cố ý cô đều bắt đầu lưu tâm đến tình hình cuộc sống chung đụng thực tế giữa Quan Tư Thành với Thẩm Cảnh Nhiên, phát hiện được rất nhiều điều, đều nói rõ cuộc sống vợ chồng của họ không được bình thường.



"Không ghét."



Thẩm Cảnh Nhiên thành thật trả lời, cô từng có nói ghét sao.



"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"



Lâm Thu Đồng mà lại để ý cái nhìn của cô? Thẩm Cảnh Nhiên có chút ngoài ý muốn.



Lâm Thu Đồng thở phào nhẹ nhõm.



"Không có gì."



Không ghét thì được, Lâm Thu Đồng quyết định từ nay về sau sẽ đối xử tử tế với Thẩm Cảnh Nhiên hơn, không cố ý đối nghịch cổ nữa.



"Chị ăn nhiều thêm nữa đi, luôn cảm thấy chị ngày càng gầy đi đấy."



Lâm Thu Đồng ân cần nói, quả thực khiến Thẩm Cảnh Nhiên phải rùng mình, tuy thần sắc trên mặt không đổi, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi.



"Thu Đồng, em không sao chứ?"



Lâm Thu Đồng sa sầm mặt, quả nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên đã quen cô luôn vô lễ với cổ, thành thật mà nói, bổn cô nương cũng là một thanh niên đáng tin cậy có lòng tốt chứ bộ? Ai bảo chị gả cho ai không gả, cứ muốn gả cho Quan Tư Thành! Lâm Thu Đồng lại giận, nhưng cũng không nỡ nổi giận, cạn lời nói.



"Tôi không có bị gì, tôi biết nào giờ mình đã để lại ấn tượng xấu với chị, nhưng mà..."



Lâm Thu Đồng không hình dung được nên nói thế nào, sợ nói nhiều Thẩm Cảnh Nhiên sẽ nhận ra khác thường, cho nên vòng vo một hồi, lại hung hăng nói.



"Lại sao nữa đây! Tôi muốn làm gì là chuyện của tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện