Kim Thơ ngồi buồn chán trong phòng ngủ một lúc, cô đột nhiên nhận được tin nhắn từ chị dâu cụ thể là vợ của Lê Giang Minh trên điện thoại di động của mình.
[Em dâu nhỏ, có muốn xuống chơi một lát với anh chị không? Mọi người đều ở đây cả.】
Những người mà cô ta đang nói đến chắc chắn là vợ chồng Lê Giang Bình, ngoài bọn họ ra thì trong nhà đâu còn ai nữa, nhưng muốn cô xuống nói chuyện chơi hay còn mục đích gì khác? Thực ra Kim Thơ không hiểu nhiều về những người trong nhà họ Lê, nhưng chỉ nhìn lúc họ tranh giành quyền lực và tài sản thì đã đủ biết tâm địa của họ dành cho người thân là thế nào rồi, có thể ngồi quây quần bên nhau trò chuyện bình tĩnh như một buổi họp mặt gia đình đó là điều không thể nào có. Nhưng dù sao họ cũng là người nhà của Lê Giang Lâm, họ lại muốn mời cô đi qua cho nên cô không thể từ chối được.
Kim Thơ gửi lại một tin nhắn, [Được rồi. 】
【Tầng trệt, hay để chị đón em?]
Kim Thơ, [Không, em biết đường.】
Tuy sân vườn của khu biệt thự rất rộng, nhưng cách không xa phía trước là khu nhà dành cho nghỉ dưỡng còn rộng lớn hơn, Kim Thơ tất nhiên biết chỗ đó, cô bước xuống giường mặc áo khoác và cầm theo điện thoại di động. Ngoài sân ánh đèn sáng rực rỡ, những người làm vẫn đang bận rộn thu dọn phần còn lại của bữa tiệc tối, Kim Thơ đi bộ chừng mười phút thì đến biệt thự nhỏ có ba phòng ngủ là nơi mọi người đang ở, nơi đây cũng là chỗ ở của hai anh em Lê Giang Bình và Lê Giang Minh.
Khi Kim Thơ vừa đến nơi đã thấy trong phòng khách tất cả mọi người đều đang ngồi trên ghế sofa, Kim Thơ đang định bước vào thì nghe giọng Lê Giang Minh bất mãn nói lớn, “Ba thật là thiên vị, nó chỉ là đứa con hoang ngoài giá thú, vậy mà số cổ phần được chia cho còn nhiều hơn hai anh em chúng ta, vậy sao được chứ.”
Lê Giang Bình thong thả nhấp một ngụm trà, “Từ trước đến nay ai mà không biết ba thương nó nhất chứ, nhưng cho dù không có nó thì ông già cũng không giao lại NIP cho chúng ta đâu.”
Lê Giang Minh không chịu nổi khi thua thiệt em trai, anh đứng phất dậy lớn tiếng nói: “Ông già đúng là lẩm cẩm, Giang Lâm được chia rất nhiều cổ phần, còn chúng ta chỉ được khu nghỉ dưỡng và khách sạn, những thứ của chúng ta làm sao có thể thu được nhiều tiền bằng số cổ phần của Giang Lâm cơ chứ. Mấy năm nay không phải anh hai và em cũng làm trong công ty của gia đình hay sao? Chí ít cũng phải chia cho mỗi người ít cổ phần, để Giang Lâm quản lý hết chúng ta trước sau gì cũng bị đuổi cổ ra khỏi công ty cho mà xem.”
Vợ Lê Giang Bình ngồi trên ghế cười giễu cợt: “Lần trước, không biết là ai chiếm dụng công quỹ hơn một tỷ để đánh bạc rồi thua sạch sành sanh, cuối cùng Giang Bình phải tìm cách bù vào chỗ trống mà không để ba biết. Một lần khác quan hệ mập mờ với một diễn viên mới vào nghề, kết quả là bị người ta tính kế suýt chút nữa bị tung ảnh lên mạng, nếu không nhờ anh Bình quen biết rộng, bỏ ra kha khá tiền bắt con bé kia xoá hết ảnh trong điện thoại thì giờ này sẽ thế nào nhỉ? Người có thể quản lý tốt NIP chỉ có Giang Bình mà thôi.”
Lê Giang Minh cau mày: “Ở đây không đến lượt chị lên tiếng đâu chị dâu, tôi có chiếm dụng công quỹ thì cũng là tiền của ba tôi không phải của chị.”
“Vậy chú cũng đừng lôi anh chú vào thay chú giải quyết rắc rối.”
“Anh ấy là anh tôi, giúp có một tí việc thì đã làm sao chứ? Vậy còn việc chị tiêu tiền như nước thì sao, hết đến spa rồi lại thẩm mỹ viện, trên người chị còn chỗ nào chưa đụng đến dao kéo không?”
“Đó là chuyện của tôi, anh chú không nói gì chứng tỏ anh chú rất yêu vợ, tôi chỉ làm đẹp chân chính thôi, có vợ đẹp vì thẩm mỹ còn hơn có vợ xấu xí rồi suốt ngày ra đường tìm mấy cô gái trẻ trung để lên giường.”
“Chị..” Mặt vợ Lê Giang Minh tối sầm.
Kim Thơ đứng bên ngoài muốn quay lưng rời đi thì vợ Lê Giang Minh nhìn thấy, cô ta vội vàng đứng dậy rời khỏi ghế bước ra ngoài níu tay Kim Thơ.
“Em dâu, đến rồi sao không vào đi.”
Kim Thơ đi dép lê bước vào, từ nãy đến giờ nói những lời phẫn nộ về sự phân chia tài sản không công bằng của ba mình, lúc này khi thấy Kim Thơ hai anh em có chút xấu hổ trên khuôn mặt gượng mỉm cười, không biết em dâu đã nghe được bao nhiêu, nhưng nghe rồi thì càng dễ nói chuyện hơn chứ sao.
Lê Giang Bình rót nước mời Kim Thơ, “Em uống nước đi.”
“Cảm ơn anh hai.” Kim Thơ ngồi xuống ghế.
Lê Giang Minh đi thẳng vào vấn đề, “Em dâu à, chắc em cũng đã nghe hết rồi cho nên anh và anh hai không cần phải nhiều lời quanh co làm gì cho tốn thời gian.”
“Em từ từ đã chứ, làm gì mà gắp gáp dữ vậy.” Lê Giang Bình níu tay Lê Giang Minh.
“Trước sau gì cũng nói, nói luôn đi cho rồi, đợi đến lúc ông già qua đời thì có nói được nữa không?” Lê Giang Minh đẩy tay Lê Giang Bình ra.
“Em dâu, em là con gái chủ tịch Phạm Hùng, khi về làm dâu nhà này cho dù không ít thì nhiều cũng có của hồi môn mang theo, còn WOsan dường như nghe nói là tâm huyết của ông nội em, WOsan thì anh và anh hai không hề muốn tiếp quản hay động đến nó, chỉ là em có thể nói với Giang Lâm nhường lại cổ phần của NIP cho bọn anh quản lý, anh em chung nhà cùng nhau phát triển như vậy có hay hơn không.”
Kim Thơ sửng sốt một chút, nhưng nhận ra cái mình vừa nghe là lời nói ra từ miệng anh trai của Lê Giang Lâm, lúc này cô rất bình tỉnh chỉ thong thả mỉm cười, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhướng lên, “Em nghĩ các anh nên nói chuyện này với Giang Lâm.”
“Cái anh muốn nói là cổ phần của ba chia cho em, phần của Giang Lâm xem như cũng là phần của em rồi, nên ba không cần phải chia cho em làm gì đúng không? Em có thể chuyển phần của em sang cho tụi anh vậy là được rồi.”
“Nếu là vậy …” Kim Thơ nói lấp lửng.
Ánh mắt của bốn người trong phòng chăm chú nhìn cô chờ đợi câu trả lời.
“Để em đi hỏi ba, nếu ba đồng ý em sẽ giao cổ phần của em lại co hai anh.”
Hy vọng bị dập tắt, nếu để Kim Thơ đi hỏi ông già thì càng rắc rối to, không chừng còn bị ông già chửi cho một trận đuổi ra khỏi nhà luôn không chừng.
Nói được vài câu thì Kim Thơ nhận được tin nhắn của Lê Giang Lâm gửi cho cô hỏi cô đang ở đâu. Kim Thơ cầm điện thoại của mình và trả lời.
[Đang ở bên ngoài, sẽ quay lại ngay.】
Kim Thơ cúi đầu chào mọi người nói Lê Giang Lâm đang tìm mình, cô quay người rời khỏi khu nghỉ dưỡng trong sự hậm hực của hai vợ chồng Lê Giang Minh và sự khó chịu của vợ chồng Lê Giang Bình. Tin nhắn của Lê Giang Lâm là cứu tinh của Kim Thơ, để tránh phiền phức và nở nụ cười gượng gạo thì tốt nhất là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
[Em dâu nhỏ, có muốn xuống chơi một lát với anh chị không? Mọi người đều ở đây cả.】
Những người mà cô ta đang nói đến chắc chắn là vợ chồng Lê Giang Bình, ngoài bọn họ ra thì trong nhà đâu còn ai nữa, nhưng muốn cô xuống nói chuyện chơi hay còn mục đích gì khác? Thực ra Kim Thơ không hiểu nhiều về những người trong nhà họ Lê, nhưng chỉ nhìn lúc họ tranh giành quyền lực và tài sản thì đã đủ biết tâm địa của họ dành cho người thân là thế nào rồi, có thể ngồi quây quần bên nhau trò chuyện bình tĩnh như một buổi họp mặt gia đình đó là điều không thể nào có. Nhưng dù sao họ cũng là người nhà của Lê Giang Lâm, họ lại muốn mời cô đi qua cho nên cô không thể từ chối được.
Kim Thơ gửi lại một tin nhắn, [Được rồi. 】
【Tầng trệt, hay để chị đón em?]
Kim Thơ, [Không, em biết đường.】
Tuy sân vườn của khu biệt thự rất rộng, nhưng cách không xa phía trước là khu nhà dành cho nghỉ dưỡng còn rộng lớn hơn, Kim Thơ tất nhiên biết chỗ đó, cô bước xuống giường mặc áo khoác và cầm theo điện thoại di động. Ngoài sân ánh đèn sáng rực rỡ, những người làm vẫn đang bận rộn thu dọn phần còn lại của bữa tiệc tối, Kim Thơ đi bộ chừng mười phút thì đến biệt thự nhỏ có ba phòng ngủ là nơi mọi người đang ở, nơi đây cũng là chỗ ở của hai anh em Lê Giang Bình và Lê Giang Minh.
Khi Kim Thơ vừa đến nơi đã thấy trong phòng khách tất cả mọi người đều đang ngồi trên ghế sofa, Kim Thơ đang định bước vào thì nghe giọng Lê Giang Minh bất mãn nói lớn, “Ba thật là thiên vị, nó chỉ là đứa con hoang ngoài giá thú, vậy mà số cổ phần được chia cho còn nhiều hơn hai anh em chúng ta, vậy sao được chứ.”
Lê Giang Bình thong thả nhấp một ngụm trà, “Từ trước đến nay ai mà không biết ba thương nó nhất chứ, nhưng cho dù không có nó thì ông già cũng không giao lại NIP cho chúng ta đâu.”
Lê Giang Minh không chịu nổi khi thua thiệt em trai, anh đứng phất dậy lớn tiếng nói: “Ông già đúng là lẩm cẩm, Giang Lâm được chia rất nhiều cổ phần, còn chúng ta chỉ được khu nghỉ dưỡng và khách sạn, những thứ của chúng ta làm sao có thể thu được nhiều tiền bằng số cổ phần của Giang Lâm cơ chứ. Mấy năm nay không phải anh hai và em cũng làm trong công ty của gia đình hay sao? Chí ít cũng phải chia cho mỗi người ít cổ phần, để Giang Lâm quản lý hết chúng ta trước sau gì cũng bị đuổi cổ ra khỏi công ty cho mà xem.”
Vợ Lê Giang Bình ngồi trên ghế cười giễu cợt: “Lần trước, không biết là ai chiếm dụng công quỹ hơn một tỷ để đánh bạc rồi thua sạch sành sanh, cuối cùng Giang Bình phải tìm cách bù vào chỗ trống mà không để ba biết. Một lần khác quan hệ mập mờ với một diễn viên mới vào nghề, kết quả là bị người ta tính kế suýt chút nữa bị tung ảnh lên mạng, nếu không nhờ anh Bình quen biết rộng, bỏ ra kha khá tiền bắt con bé kia xoá hết ảnh trong điện thoại thì giờ này sẽ thế nào nhỉ? Người có thể quản lý tốt NIP chỉ có Giang Bình mà thôi.”
Lê Giang Minh cau mày: “Ở đây không đến lượt chị lên tiếng đâu chị dâu, tôi có chiếm dụng công quỹ thì cũng là tiền của ba tôi không phải của chị.”
“Vậy chú cũng đừng lôi anh chú vào thay chú giải quyết rắc rối.”
“Anh ấy là anh tôi, giúp có một tí việc thì đã làm sao chứ? Vậy còn việc chị tiêu tiền như nước thì sao, hết đến spa rồi lại thẩm mỹ viện, trên người chị còn chỗ nào chưa đụng đến dao kéo không?”
“Đó là chuyện của tôi, anh chú không nói gì chứng tỏ anh chú rất yêu vợ, tôi chỉ làm đẹp chân chính thôi, có vợ đẹp vì thẩm mỹ còn hơn có vợ xấu xí rồi suốt ngày ra đường tìm mấy cô gái trẻ trung để lên giường.”
“Chị..” Mặt vợ Lê Giang Minh tối sầm.
Kim Thơ đứng bên ngoài muốn quay lưng rời đi thì vợ Lê Giang Minh nhìn thấy, cô ta vội vàng đứng dậy rời khỏi ghế bước ra ngoài níu tay Kim Thơ.
“Em dâu, đến rồi sao không vào đi.”
Kim Thơ đi dép lê bước vào, từ nãy đến giờ nói những lời phẫn nộ về sự phân chia tài sản không công bằng của ba mình, lúc này khi thấy Kim Thơ hai anh em có chút xấu hổ trên khuôn mặt gượng mỉm cười, không biết em dâu đã nghe được bao nhiêu, nhưng nghe rồi thì càng dễ nói chuyện hơn chứ sao.
Lê Giang Bình rót nước mời Kim Thơ, “Em uống nước đi.”
“Cảm ơn anh hai.” Kim Thơ ngồi xuống ghế.
Lê Giang Minh đi thẳng vào vấn đề, “Em dâu à, chắc em cũng đã nghe hết rồi cho nên anh và anh hai không cần phải nhiều lời quanh co làm gì cho tốn thời gian.”
“Em từ từ đã chứ, làm gì mà gắp gáp dữ vậy.” Lê Giang Bình níu tay Lê Giang Minh.
“Trước sau gì cũng nói, nói luôn đi cho rồi, đợi đến lúc ông già qua đời thì có nói được nữa không?” Lê Giang Minh đẩy tay Lê Giang Bình ra.
“Em dâu, em là con gái chủ tịch Phạm Hùng, khi về làm dâu nhà này cho dù không ít thì nhiều cũng có của hồi môn mang theo, còn WOsan dường như nghe nói là tâm huyết của ông nội em, WOsan thì anh và anh hai không hề muốn tiếp quản hay động đến nó, chỉ là em có thể nói với Giang Lâm nhường lại cổ phần của NIP cho bọn anh quản lý, anh em chung nhà cùng nhau phát triển như vậy có hay hơn không.”
Kim Thơ sửng sốt một chút, nhưng nhận ra cái mình vừa nghe là lời nói ra từ miệng anh trai của Lê Giang Lâm, lúc này cô rất bình tỉnh chỉ thong thả mỉm cười, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhướng lên, “Em nghĩ các anh nên nói chuyện này với Giang Lâm.”
“Cái anh muốn nói là cổ phần của ba chia cho em, phần của Giang Lâm xem như cũng là phần của em rồi, nên ba không cần phải chia cho em làm gì đúng không? Em có thể chuyển phần của em sang cho tụi anh vậy là được rồi.”
“Nếu là vậy …” Kim Thơ nói lấp lửng.
Ánh mắt của bốn người trong phòng chăm chú nhìn cô chờ đợi câu trả lời.
“Để em đi hỏi ba, nếu ba đồng ý em sẽ giao cổ phần của em lại co hai anh.”
Hy vọng bị dập tắt, nếu để Kim Thơ đi hỏi ông già thì càng rắc rối to, không chừng còn bị ông già chửi cho một trận đuổi ra khỏi nhà luôn không chừng.
Nói được vài câu thì Kim Thơ nhận được tin nhắn của Lê Giang Lâm gửi cho cô hỏi cô đang ở đâu. Kim Thơ cầm điện thoại của mình và trả lời.
[Đang ở bên ngoài, sẽ quay lại ngay.】
Kim Thơ cúi đầu chào mọi người nói Lê Giang Lâm đang tìm mình, cô quay người rời khỏi khu nghỉ dưỡng trong sự hậm hực của hai vợ chồng Lê Giang Minh và sự khó chịu của vợ chồng Lê Giang Bình. Tin nhắn của Lê Giang Lâm là cứu tinh của Kim Thơ, để tránh phiền phức và nở nụ cười gượng gạo thì tốt nhất là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Danh sách chương