Nghĩ đến cháu trai và cháu gái của mình ông Nghiêm mỉm cười hài lòng nằm xuống giường, Lê Giang Lâm giúp ông đắp chăn bông, làm xong mọi việc anh liền bước ra cửa nắm tay kéo Kim Thơ đang xấu hổ vào phòng bên cạnh. Kim Thơ cố giật bàn tay đang bị Lê Giang Lâm nắm ra nhưng không rút ra được.
“Buông tay tôi ra, Giang Lâm, ở dưới lầu có rất nhiều khách, anh mau xuống tiếp khách đi.”
Lê Giang Lâm xoay người ấn cô vào cửa sau đó nhìn cô mỉm cười: “Không vội, có chuyện còn quan trọng hơn muốn hỏi em, Bảo Bảo và Ly Ly là sao?”
Kim Thơ kéo khóe môi lúng túng giải thích, “Cái đó chỉ là bất đắc dĩ thôi, lúc nào gặp ba anh ông ấy cũng nói đến chuyện sinh con, còn hỏi tôi sau này sinh son sẽ đặt tên là gì. Để an ủi ông nên tôi nói bừa sau này nếu sinh con sẽ đặt là Bảo Bảo và Ly Ly, cái chính là để cho ông vui mà thôi, không có ý gì đâu.”
Lúc nói ra điều này với ông Nghiêm quả thật Kim Thơ rất thản nhiên vì cô cho đó chỉ là lời nói đùa mà thôi, sau khi nói xong cô cứ tưởng ông Nghiêm sẽ quên rồi, ai biết được ông vẫn còn nhớ như in và bây giờ nhắc lại điều đó với Lê Giang Lâm, hơn thế ông còn nói điều đó trước mặt toàn thể gia đình. Giờ Kim Thơ hối hận, lần sau sẽ không nói những chuyện gây khó xử như thế nữa.
“Tôi chỉ muốn làm cho ba anh vui vẻ thôi, anh đừng quá coi trọng.”
Lời nói vừa dứt liền có một bàn tay rắn chắc vòng qua thắt lưng ôm lấy cô vào lòng.
Kim Thơ sửng sốt, “Giang Lâm, anh đang làm gì vậy?”
Kim Thơ khó khăn đưa tay lên đẩy vai Lê Giang Lâm ra, anh cúi đầu nhìn cô trịnh trọng nói: “Anh có thể coi trọng những gì em đã nói được không?”
Kim Thơ kinh ngạc mở to hai mắt, cơ thể cô áp vào ngực anh, vòng tay ôm eo cô càng thêm siết chặt, đôi mắt đào hoa sâu thẳm của người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt nóng rực và rất nghiêm túc. Trong một tích tắc trong lòng Kim Thơ mơ hồ có một ý tưởng Lê Giang Lâm sẽ hôn mình. Cô cảm thấy mối quan hệ giữa Lê Giang Lâm và mình đã thay đổi một trăm tám mươi độ đến nổi nghiêng trời lệch đất mất rồi.
Đèn chùm lớn trong phòng không được bật lên, chỉ có những ngọn đèn nhỏ điểm xuyết xung quanh trần nhà được thắp sáng, màu vàng ấm áp mơ hồ, không khí lãng mạn lặng lẽ trôi qua giữa hai người. Không ai nói gì, dưới ánh đèn vàng nhạt, tai Kim Thơ từ từ đỏ lên, những ngón tay thon dài nóng bỏng của anh vuốt ve lên mi tâm của cô sau đó búng nhẹ một cái rồi tiếp tục ôm lấy nửa khuôn mặt cô, Lê Giang Lâm rũ mi mắt, khuôn mặt tuấn tú có chút ngập ngừng tiến lại gần hơn. Hơi thở sâu của người đàn ông phả vào mặt làm đôi mắt với lông mi dài chớp động, tim Kim Thơ đập nhanh hơn, ánh mắt không tự nhiên mà nghiêng đầu muốn tránh đi đôi môi đang tiến đến gần hơn của anh.
Nhưng Lê Giang Lâm không trực tiếp hôn, đôi môi ấm áp của anh lướt qua gò má cô và chạm vào cổ như một cơn gió nhẹ thổi qua, Kim Thơ rụt cổ, cô mím môi như muốn từ chối, “Không thể.”
Khuôn mặt Lê Giang Lâm hơi cứng lại, anh lặng lẽ nhìn cô trong vài giây sau đó nới lỏng tay thả cô ra, anh lùi lại một bước sau đó kéo cô ra ánh sáng và đứng thẳng người, Lê Giang Lâm quay đi, “Xuống lầu thôi.”
Thái độ thay đổi quá nhanh khiến Kim Thơ có chút không phản ứng kịp cứ như thế ngước mắt lên nhìn anh, hàng mi dày của Lê Giang Lâm rủ xuống, trong đôi mắt sâu đó có chút u sầu, tim anh thắt lại như có một bàn tay bóp nghẹn đến khó chịu không thể giải thích được, vẫn là nỗi buồn vì bị từ chối, không biết đây là lần thứ mấy rồi nhỉ? Lê Giang Lâm cười ngượng. Một người đàn ông như anh lẽ ra không bao giờ bị người khác từ chối, càng xuất sắc bao nhiêu thì càng ít bị từ chối bấy nhiêu. Nhưng có lẽ những gì anh nói vừa rồi hơi quá trực tiếp làm cô ấy bối rối chăng? Ví như cô ấy thật sự chưa có kế hoạch sinh con nên khi anh vừa mở lời thì cô ấy đã nói là không thể. Nhưng tại sao lại không thể? Hay vì cô ấy thật sự không yêu anh, không thích anh, cho nên không muốn có một gia đình thật sự với anh?
Không khí yên lặng đến khó chịu thì lúc này một người giúp việc trong gia đình đi đến mời Lê Giang Lâm và Kim Thơ xuống lầu, Lê Giang Lâm giơ tay mở cửa bước ra trước, Kim Thơ đi theo sau anh, nhìn bóng lưng lạnh lẽo của anh đột nhiên không biết vì sao Kim Thơ lại lên tiếng gọi, “Giang Lâm.”
Lê Giang Lâm dừng lại quay nhìn cô với ánh mắt ủ rũ, Kim Thơ cắn môi nói: “Anh sẽ không buồn đúng không?” Không buồn vì bị cô từ chối.
Lê Giang Lâm: “Tôi không phải là một người vô tình, nên em đoán xem?”
Kim Thơ, “...“ Tự ái sao? Nhưng tâm tình và suy nghĩ của anh thì làm sao tôi biết được, cũng không nên hỏi một cách tùy tiện như thế được.
Lê Giang Lâm mỉm cười: “Không có gì đâu, mọi người đang đợi chúng ta, đi xuống thôi.”
Anh nhìn cô sau đó đưa bàn tay về hướng Kim Thơ, cô bước tới đặt những ngón tay mảnh khảnh lên bàn tay anh. Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang. Cả hai điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt sau đó cong khóe môi nở nụ cười rạng rỡ nở giả tạo, Lê Giang Lâm khẽ nâng cằm ánh mắt trìu mến nhìn Kim Thơ, nụ cười là giả tạo nhưng ánh mắt lại không hề có chút hư tình giả ý nào.
Sau bữa ăn, khách ra về hết, Lê Giang Lâm trở lại phòng để xem ông Nghiêm, Kim Thơ trở về phòng ngủ trước và đợi anh, nhưng có thể anh sẽ ở lại phòng của ba mình để nói chuyện với với ông về tình hình sức khoẻ.
“Buông tay tôi ra, Giang Lâm, ở dưới lầu có rất nhiều khách, anh mau xuống tiếp khách đi.”
Lê Giang Lâm xoay người ấn cô vào cửa sau đó nhìn cô mỉm cười: “Không vội, có chuyện còn quan trọng hơn muốn hỏi em, Bảo Bảo và Ly Ly là sao?”
Kim Thơ kéo khóe môi lúng túng giải thích, “Cái đó chỉ là bất đắc dĩ thôi, lúc nào gặp ba anh ông ấy cũng nói đến chuyện sinh con, còn hỏi tôi sau này sinh son sẽ đặt tên là gì. Để an ủi ông nên tôi nói bừa sau này nếu sinh con sẽ đặt là Bảo Bảo và Ly Ly, cái chính là để cho ông vui mà thôi, không có ý gì đâu.”
Lúc nói ra điều này với ông Nghiêm quả thật Kim Thơ rất thản nhiên vì cô cho đó chỉ là lời nói đùa mà thôi, sau khi nói xong cô cứ tưởng ông Nghiêm sẽ quên rồi, ai biết được ông vẫn còn nhớ như in và bây giờ nhắc lại điều đó với Lê Giang Lâm, hơn thế ông còn nói điều đó trước mặt toàn thể gia đình. Giờ Kim Thơ hối hận, lần sau sẽ không nói những chuyện gây khó xử như thế nữa.
“Tôi chỉ muốn làm cho ba anh vui vẻ thôi, anh đừng quá coi trọng.”
Lời nói vừa dứt liền có một bàn tay rắn chắc vòng qua thắt lưng ôm lấy cô vào lòng.
Kim Thơ sửng sốt, “Giang Lâm, anh đang làm gì vậy?”
Kim Thơ khó khăn đưa tay lên đẩy vai Lê Giang Lâm ra, anh cúi đầu nhìn cô trịnh trọng nói: “Anh có thể coi trọng những gì em đã nói được không?”
Kim Thơ kinh ngạc mở to hai mắt, cơ thể cô áp vào ngực anh, vòng tay ôm eo cô càng thêm siết chặt, đôi mắt đào hoa sâu thẳm của người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt nóng rực và rất nghiêm túc. Trong một tích tắc trong lòng Kim Thơ mơ hồ có một ý tưởng Lê Giang Lâm sẽ hôn mình. Cô cảm thấy mối quan hệ giữa Lê Giang Lâm và mình đã thay đổi một trăm tám mươi độ đến nổi nghiêng trời lệch đất mất rồi.
Đèn chùm lớn trong phòng không được bật lên, chỉ có những ngọn đèn nhỏ điểm xuyết xung quanh trần nhà được thắp sáng, màu vàng ấm áp mơ hồ, không khí lãng mạn lặng lẽ trôi qua giữa hai người. Không ai nói gì, dưới ánh đèn vàng nhạt, tai Kim Thơ từ từ đỏ lên, những ngón tay thon dài nóng bỏng của anh vuốt ve lên mi tâm của cô sau đó búng nhẹ một cái rồi tiếp tục ôm lấy nửa khuôn mặt cô, Lê Giang Lâm rũ mi mắt, khuôn mặt tuấn tú có chút ngập ngừng tiến lại gần hơn. Hơi thở sâu của người đàn ông phả vào mặt làm đôi mắt với lông mi dài chớp động, tim Kim Thơ đập nhanh hơn, ánh mắt không tự nhiên mà nghiêng đầu muốn tránh đi đôi môi đang tiến đến gần hơn của anh.
Nhưng Lê Giang Lâm không trực tiếp hôn, đôi môi ấm áp của anh lướt qua gò má cô và chạm vào cổ như một cơn gió nhẹ thổi qua, Kim Thơ rụt cổ, cô mím môi như muốn từ chối, “Không thể.”
Khuôn mặt Lê Giang Lâm hơi cứng lại, anh lặng lẽ nhìn cô trong vài giây sau đó nới lỏng tay thả cô ra, anh lùi lại một bước sau đó kéo cô ra ánh sáng và đứng thẳng người, Lê Giang Lâm quay đi, “Xuống lầu thôi.”
Thái độ thay đổi quá nhanh khiến Kim Thơ có chút không phản ứng kịp cứ như thế ngước mắt lên nhìn anh, hàng mi dày của Lê Giang Lâm rủ xuống, trong đôi mắt sâu đó có chút u sầu, tim anh thắt lại như có một bàn tay bóp nghẹn đến khó chịu không thể giải thích được, vẫn là nỗi buồn vì bị từ chối, không biết đây là lần thứ mấy rồi nhỉ? Lê Giang Lâm cười ngượng. Một người đàn ông như anh lẽ ra không bao giờ bị người khác từ chối, càng xuất sắc bao nhiêu thì càng ít bị từ chối bấy nhiêu. Nhưng có lẽ những gì anh nói vừa rồi hơi quá trực tiếp làm cô ấy bối rối chăng? Ví như cô ấy thật sự chưa có kế hoạch sinh con nên khi anh vừa mở lời thì cô ấy đã nói là không thể. Nhưng tại sao lại không thể? Hay vì cô ấy thật sự không yêu anh, không thích anh, cho nên không muốn có một gia đình thật sự với anh?
Không khí yên lặng đến khó chịu thì lúc này một người giúp việc trong gia đình đi đến mời Lê Giang Lâm và Kim Thơ xuống lầu, Lê Giang Lâm giơ tay mở cửa bước ra trước, Kim Thơ đi theo sau anh, nhìn bóng lưng lạnh lẽo của anh đột nhiên không biết vì sao Kim Thơ lại lên tiếng gọi, “Giang Lâm.”
Lê Giang Lâm dừng lại quay nhìn cô với ánh mắt ủ rũ, Kim Thơ cắn môi nói: “Anh sẽ không buồn đúng không?” Không buồn vì bị cô từ chối.
Lê Giang Lâm: “Tôi không phải là một người vô tình, nên em đoán xem?”
Kim Thơ, “...“ Tự ái sao? Nhưng tâm tình và suy nghĩ của anh thì làm sao tôi biết được, cũng không nên hỏi một cách tùy tiện như thế được.
Lê Giang Lâm mỉm cười: “Không có gì đâu, mọi người đang đợi chúng ta, đi xuống thôi.”
Anh nhìn cô sau đó đưa bàn tay về hướng Kim Thơ, cô bước tới đặt những ngón tay mảnh khảnh lên bàn tay anh. Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang. Cả hai điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt sau đó cong khóe môi nở nụ cười rạng rỡ nở giả tạo, Lê Giang Lâm khẽ nâng cằm ánh mắt trìu mến nhìn Kim Thơ, nụ cười là giả tạo nhưng ánh mắt lại không hề có chút hư tình giả ý nào.
Sau bữa ăn, khách ra về hết, Lê Giang Lâm trở lại phòng để xem ông Nghiêm, Kim Thơ trở về phòng ngủ trước và đợi anh, nhưng có thể anh sẽ ở lại phòng của ba mình để nói chuyện với với ông về tình hình sức khoẻ.
Danh sách chương