Khi Kim Thơ từ bên ngoài trở về đi ngang qua phòng khách, người giúp việc mang đến cho cô hai ly sữa nói là do ông chủ bảo làm cho cô uống. Kim Thơ nhìn hai ly sữa mà không biết nên từ chối thế nào, uống sữa buổi tối rất dễ tăng cân, không thể làm gì nên cô nhận lấy chiếc khây của người giúp việc rồi nghĩ thầm, cho Lê Giang Lâm uống hết đi.
Đẩy cửa phòng ngủ, bên trong phòng im lặng. Lê Giang Lâm uể oải đang ngồi khoang tay trên ghế sofa, anh hơi ngả đầu ra sau nhắm mắt lại và có vẻ mệt mỏi. Kim Thơ trong vô thức nín thở bước đến nhẹ nhàng đặt khay sữa lên bàn, cô muốn nói nhỏ vào tai kêu anh lên giường ngủ nhưng cô sợ đánh thức anh và anh sẽ không thể ngủ tiếp được, nghĩ xong cô không nói gì cứ để anh ngủ. Cô đi đến giường ôm chiếc chăn lông nhỏ đến đắp lên người Lê Giang Lâm, ở khoảng cách rất gần cô nghiêng người nhìn khuôn mặt anh. Cách ngủ này khiến anh trông kém sắc hơn ban ngày nhưng cũng có lẽ vì mệt mỏi, cô không thể không bắt đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt Lê Giang Lâm, với hàng lông mày đầy đặn, sống mũi cao và đôi môi mím chặt không thể che giấu được sự uể oải và mệt mỏi. Kim Thơ bất chợt đưa tay lên và vẽ một nụ cười trên môi Lê Giang Lâm, trái tim có chút ngứa ngáy và ngộn nhạo khó tả. Cô ngước mắt lên liếc nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của người đang ngủ, anh đang ngủ rất sâu nên chỉ cần chạm nhẹ vào cũng không thể thức dậy được. Trong đầu nghĩ như vậy, ngón trỏ của Kim Thơ không tự chủ được mà duỗi ra. Ngay khi đầu ngón tay chạm vào đôi môi xinh đẹp mềm mại và ấm áp của Lê Giang Lâm anh đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng chăm chăm vào mắt cô.
Bàn tay Kim Thơ run lên, cô ngây người một lúc, chưa kịp nhớ ra ngón tay vẫn còn đang sờ môi người kia, cô lúng túng kéo khóe môi dưới gượng cười, vừa định rút tay về thì cằm anh đã hơi hạ xuống và môi anh ngậm lấy đầu ngón tay cô.
Không khí như bị đông cứng lại. Đầu ngón tay quấn lấy khoang miệng ấm áp, tim cô đập rộn ràng, Lê Giang Lâm nhướng mi, gương mặt nghiêm nghị không chút cảm xúc nhưng đầu lưỡi lướt nhẹ qua đầu ngón tay khiến cả người cô rùng mình một cái. Đáy mắt của người đàn ông hơi nhướng lên, đôi môi mỏng khẽ nhếch trong mắt dần hiện lên ý cười, Kim Thơ vội vàng rút ngón tay ra xoay người muốn bỏ chạy.
Lê Giang Lâm duỗi cánh tay dài ra nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, và rồi trên đùi anh có thêm một người ngồi vào đó là cô vợ bướng bỉnh của mình.
“Tại sao lại muốn chạy?” Lê Giang Lâm áp môi mình vào mặt cô, giọng nói trầm thấp có chút lười biếng.
Dựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của anh Kim Thơ có thể cảm nhận được tần suất đập của lồng ngực dưới cơ bắp căng cứng của anh, cô chuyển động hai vai và vô ý mặt mình chạm và mặt anh, cô cảm nhận được mặt Lê Giang Lâm đang rất nóng.
“Để tôi đứng dậy.”
Lê Giang Lâm lại ấn lòng bàn tay to lớn lên eo cô sau đó nhéo nhéo, hơi thở nóng rực của anh thả vào cổ cô.
“Đừng nhúc nhích.”
Ánh đèn trên trần nhà chiếu vào mặt hai người, Kim Thơ cảm thấy dưới thân có một thứ cứng ngắc khẽ ngẩng đầu lên, cảm giác như sắp nghẹn thở, cô sợ quá không dám cử động nữa, cô cúi đầu, trầm giọng nói:
“Tôi thấy anh đã ngủ cho nên đắp chăn cho anh thôi, không có ý gì hết.”
“Vậy còn sờ môi?”
Kim Thơ nghẹn ngào nói vội: “Không không có.”
Lê Giang Lâm bình tĩnh, “Giờ anh bị em đánh thức rồi, phải làm sao đây?”
Kim Thơ, “...”
Những lời này thật sự là kích động suy nghĩ quá nhiều, Kim Thơ nhướng mi lên nhìn anh, vẻ mặt Lê Giang Lâm vẫn như thường lệ nhưng không biết trong lời nói của anh có gì đó rất đỗi nghiêm túc. Đôi môi Kim Thơ vì căng thẳng mà bắt đầu run lên, thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, trong trường hợp này nếu Lê Giang Lâm động thủ chắc chắn Kim Thơ sẽ không thể phản kháng lại được, vì ngay lúc này cả người cô đã mềm nhũn tựa vào người anh mà không còn một chút sức lực nào.
“Lúc nãy tôi thấy hình như có dính gì đó trên môi của anh, tôi chỉ muốn lau giúp anh.” Kim Thơ cố nói lời vô nghĩa để biện minh cho hành động lúc nãy của mình.
“Có sao?”
“Có, có, dường như là thứ gì đó.” Kim Thơ tìm cớ, một chút tự tin từ lồng ngực nổi lên, “Buổi tối sau khi ăn xong anh không lau miệng sao?”
Lê Giang Lâm, “… “
Kim Thơ biết rằng Lê Giang Lâm rất thích sạch sẽ, và sau khi ăn xong không thể không lau miệng, nhưng cô không thể tìm ra lý do chính đáng nào để giải thích tại sao mình lại chạm tay vào môi anh khi anh đang ngủ.
Lê Giang Lâm không hề có ý buông tha cô ra sau khi miễn cưỡng nghe được lời giải thích đó, cái thứ đang đụng vào cô nằm giữa hai chân anh cũng không có dấu hiệu nguôi ngoai, lưng Kim Thơ đổ mồ hôi nhễ nhại, bàn tay Lê Giang Lâm thậm chí còn muốn luồng vào áo của cô, vòng eo mảnh khảnh đang bị vuốt ve lên xuống, lòng bàn tay ôm lấy eo cô không ngừng xoa bóp trên làn da trắng mịn của thiếu nữ, chốc chốc bàn tay anh còn dùng một chút lực khiến cho người đang bị ôm trái tim đập lên xuống không ngừng.
Cơ thể Kim Thơ tê dại, cô chịu hết nổi sự đùa giỡn của anh nên cả người co rút lại, cô cắn môi quay nhìn chằm chằm vào mặt Lê Giang Lâm.
“Giang Lâm, anh đang lại lợi dụng tôi đó.”
Hơi thở của Lê Giang Lâm có chút rối loạn, anh ôm cô sau đó đổi vị trí kéo cô ngồi trên đùi đối diện với mình, anh cúi đầu dựa vào trán cô, yết hầu trượt lên xuống theo từng hành động nuốt nước bọt của anh, nhắm mắt lại kìm nén hơi thở và nhỏ giọng như đang thủ thỉ:
“Thực xin lỗi, anh cứ tưởng em thật sự muốn sinh con với anh, chẳng phải em đã đặt tên cho con chúng ta rồi hay sao?”
Kim Thơ, “...”
Đẩy cửa phòng ngủ, bên trong phòng im lặng. Lê Giang Lâm uể oải đang ngồi khoang tay trên ghế sofa, anh hơi ngả đầu ra sau nhắm mắt lại và có vẻ mệt mỏi. Kim Thơ trong vô thức nín thở bước đến nhẹ nhàng đặt khay sữa lên bàn, cô muốn nói nhỏ vào tai kêu anh lên giường ngủ nhưng cô sợ đánh thức anh và anh sẽ không thể ngủ tiếp được, nghĩ xong cô không nói gì cứ để anh ngủ. Cô đi đến giường ôm chiếc chăn lông nhỏ đến đắp lên người Lê Giang Lâm, ở khoảng cách rất gần cô nghiêng người nhìn khuôn mặt anh. Cách ngủ này khiến anh trông kém sắc hơn ban ngày nhưng cũng có lẽ vì mệt mỏi, cô không thể không bắt đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt Lê Giang Lâm, với hàng lông mày đầy đặn, sống mũi cao và đôi môi mím chặt không thể che giấu được sự uể oải và mệt mỏi. Kim Thơ bất chợt đưa tay lên và vẽ một nụ cười trên môi Lê Giang Lâm, trái tim có chút ngứa ngáy và ngộn nhạo khó tả. Cô ngước mắt lên liếc nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của người đang ngủ, anh đang ngủ rất sâu nên chỉ cần chạm nhẹ vào cũng không thể thức dậy được. Trong đầu nghĩ như vậy, ngón trỏ của Kim Thơ không tự chủ được mà duỗi ra. Ngay khi đầu ngón tay chạm vào đôi môi xinh đẹp mềm mại và ấm áp của Lê Giang Lâm anh đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng chăm chăm vào mắt cô.
Bàn tay Kim Thơ run lên, cô ngây người một lúc, chưa kịp nhớ ra ngón tay vẫn còn đang sờ môi người kia, cô lúng túng kéo khóe môi dưới gượng cười, vừa định rút tay về thì cằm anh đã hơi hạ xuống và môi anh ngậm lấy đầu ngón tay cô.
Không khí như bị đông cứng lại. Đầu ngón tay quấn lấy khoang miệng ấm áp, tim cô đập rộn ràng, Lê Giang Lâm nhướng mi, gương mặt nghiêm nghị không chút cảm xúc nhưng đầu lưỡi lướt nhẹ qua đầu ngón tay khiến cả người cô rùng mình một cái. Đáy mắt của người đàn ông hơi nhướng lên, đôi môi mỏng khẽ nhếch trong mắt dần hiện lên ý cười, Kim Thơ vội vàng rút ngón tay ra xoay người muốn bỏ chạy.
Lê Giang Lâm duỗi cánh tay dài ra nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, và rồi trên đùi anh có thêm một người ngồi vào đó là cô vợ bướng bỉnh của mình.
“Tại sao lại muốn chạy?” Lê Giang Lâm áp môi mình vào mặt cô, giọng nói trầm thấp có chút lười biếng.
Dựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của anh Kim Thơ có thể cảm nhận được tần suất đập của lồng ngực dưới cơ bắp căng cứng của anh, cô chuyển động hai vai và vô ý mặt mình chạm và mặt anh, cô cảm nhận được mặt Lê Giang Lâm đang rất nóng.
“Để tôi đứng dậy.”
Lê Giang Lâm lại ấn lòng bàn tay to lớn lên eo cô sau đó nhéo nhéo, hơi thở nóng rực của anh thả vào cổ cô.
“Đừng nhúc nhích.”
Ánh đèn trên trần nhà chiếu vào mặt hai người, Kim Thơ cảm thấy dưới thân có một thứ cứng ngắc khẽ ngẩng đầu lên, cảm giác như sắp nghẹn thở, cô sợ quá không dám cử động nữa, cô cúi đầu, trầm giọng nói:
“Tôi thấy anh đã ngủ cho nên đắp chăn cho anh thôi, không có ý gì hết.”
“Vậy còn sờ môi?”
Kim Thơ nghẹn ngào nói vội: “Không không có.”
Lê Giang Lâm bình tĩnh, “Giờ anh bị em đánh thức rồi, phải làm sao đây?”
Kim Thơ, “...”
Những lời này thật sự là kích động suy nghĩ quá nhiều, Kim Thơ nhướng mi lên nhìn anh, vẻ mặt Lê Giang Lâm vẫn như thường lệ nhưng không biết trong lời nói của anh có gì đó rất đỗi nghiêm túc. Đôi môi Kim Thơ vì căng thẳng mà bắt đầu run lên, thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, trong trường hợp này nếu Lê Giang Lâm động thủ chắc chắn Kim Thơ sẽ không thể phản kháng lại được, vì ngay lúc này cả người cô đã mềm nhũn tựa vào người anh mà không còn một chút sức lực nào.
“Lúc nãy tôi thấy hình như có dính gì đó trên môi của anh, tôi chỉ muốn lau giúp anh.” Kim Thơ cố nói lời vô nghĩa để biện minh cho hành động lúc nãy của mình.
“Có sao?”
“Có, có, dường như là thứ gì đó.” Kim Thơ tìm cớ, một chút tự tin từ lồng ngực nổi lên, “Buổi tối sau khi ăn xong anh không lau miệng sao?”
Lê Giang Lâm, “… “
Kim Thơ biết rằng Lê Giang Lâm rất thích sạch sẽ, và sau khi ăn xong không thể không lau miệng, nhưng cô không thể tìm ra lý do chính đáng nào để giải thích tại sao mình lại chạm tay vào môi anh khi anh đang ngủ.
Lê Giang Lâm không hề có ý buông tha cô ra sau khi miễn cưỡng nghe được lời giải thích đó, cái thứ đang đụng vào cô nằm giữa hai chân anh cũng không có dấu hiệu nguôi ngoai, lưng Kim Thơ đổ mồ hôi nhễ nhại, bàn tay Lê Giang Lâm thậm chí còn muốn luồng vào áo của cô, vòng eo mảnh khảnh đang bị vuốt ve lên xuống, lòng bàn tay ôm lấy eo cô không ngừng xoa bóp trên làn da trắng mịn của thiếu nữ, chốc chốc bàn tay anh còn dùng một chút lực khiến cho người đang bị ôm trái tim đập lên xuống không ngừng.
Cơ thể Kim Thơ tê dại, cô chịu hết nổi sự đùa giỡn của anh nên cả người co rút lại, cô cắn môi quay nhìn chằm chằm vào mặt Lê Giang Lâm.
“Giang Lâm, anh đang lại lợi dụng tôi đó.”
Hơi thở của Lê Giang Lâm có chút rối loạn, anh ôm cô sau đó đổi vị trí kéo cô ngồi trên đùi đối diện với mình, anh cúi đầu dựa vào trán cô, yết hầu trượt lên xuống theo từng hành động nuốt nước bọt của anh, nhắm mắt lại kìm nén hơi thở và nhỏ giọng như đang thủ thỉ:
“Thực xin lỗi, anh cứ tưởng em thật sự muốn sinh con với anh, chẳng phải em đã đặt tên cho con chúng ta rồi hay sao?”
Kim Thơ, “...”
Danh sách chương