Để sau này tránh xảy ra tranh chấp, ông Nghiêm đã nhờ luật sư đọc bản phân chia tài sản trước đông đủ mọi người trong gia đình. Cũng như lần phân chia trước đó, phần lớn cổ phần của NIP sẽ được chuyển cho Lê Giang Lâm và vợ anh, còn Lê Giang Bình và Lê Giang Minh thì được chia một khách sạn và khu nghỉ dưỡng ở Đà Lạt. Lúc đầu còn lời qua tiếng lại phản đối nhưng khi ông Nghiêm cứng gắn đưa ra quyết định cuối cùng.

“Nếu bất cứ ai còn nhiều lời ý kiến này nọ và cố tình gây rối sẽ tịch thu tất cả tài sản và không chia cho một đồng nào hết, luật sư của ba sẽ thực hiện đúng như những gì ba yêu cầu.”

Thế là không ai có ý kiến ​​phản đối nữa, nhưng Lê Giang Minh rất ấm ức, bất quá chỉ nhỏ giọng năn nỉ ỉ ôi chứ không dám mạnh miệng.

“Ba, thiệt thòi cho con và anh hai quá, sao Giang Lâm và em dâu được chia nhau cổ phần của NIP còn con và anh hai dù có cộng lại cũng không bằng một phần nhỏ của Giang Lâm, huống hồ…” Lê Giang Minh ấp úng.

Ông Nghiêm trừng mắt, “Huống hồ cái gì hả? Sao không nói tiếp đi?”

Nếu bây giờ không nói thì phải chịu ấm ức nhận số tài sản ít ỏi kia, Lê Giang Minh lấy hết can đảm, “Huống hồ Giang Lâm lại là con vợ lẽ, nếu không nói là con riêng ngoài giá thú của ba, vậy tại sao ba lại cho nó nhiều hơn chúng con?”

“Mày câm miệng, mày không có quyền nói điều đó ở đây và đó cũng không phải là lý do chính đáng để đem ra nói, Giang Lâm là một phần của cái gia đình này, và với công sức mà nó đã bỏ ra thì nó đáng được hưởng những gì thuộc về nó.”

Ông Nghiêm ngồi giữa sofa chống nạng gỗ gõ mạnh xuống đất, cau mày nói: “Ta đã vất vả tạo ra sản nghiệp này không phải để chia chác phân tán nó đi, nếu ai còn muốn chia thì mau cuống gói cút khỏi đây, còn ai cảm thấy cho như thế là ít thì cũng đi ra khỏi nhà và đừng lấy bất cứ thứ gì hết.”

Nụ cười trên khuôn mặt Lê Giang Bình đông cứng, còn Lê Giang Minh lại mím môi đến run lên.

Ông Nghiêm cả đời dùng mồ hôi nước mắt thậm chí là xương máu của mình để gầy dựng sự nghiệp, nên ngay cả cách dạy con cũng khác biệt người thường, vũ lực lạnh lùng và vô tình, mấy ngày gần đây ông giả phát bệnh để thăm dò các con, cũng vì vậy mà Lê Giang Bình và Lê Giang Minh mới có can đảm dám nói hết những gì muốn nói để ép ông chia tài sản. Giờ thấy ông không giống như người vừa xuất viện về nhà, lời nói kiên định và cứng rắn dù có tức giận cũng rất uy hiếp đối với các con, Lê Giang Bình đầu cúi thấp đến không thấy mặt, Lê Giang Minh thì mím môi không dám lên tiếng nói thêm một lời.

Ông Nghiêm bưng tách trà tiếp tục nói với mọi người: “Đừng tưởng rằng ta không biết hai đứa bây đang có ý đồ gì, chẳng lẽ muốn có cổ phần của NIP để sau này dùng số cổ phần đó uy hiếp Giang Lâm? Ta chỉ có ba người con trai, suy nghĩ và tính cách ai có thể hiểu rõ hơn ta chứ, định giá tài sản của ba đứa đều tương đương nhau nhưng Giang Lâm đã làm việc hết sức chăm chỉ trong khi hai đứa bây lại không giúp ít được gì thì lấy cổ phần của NIP để làm gì? Nếu không dùng để uy hiếp sẽ bán cho người ngoài hay sao? Giang Lâm được thừa kế toàn bộ cổ phần của NIP đó là lẽ đương nhiên. Có gì không công bằng nào?”

Không khí trong phòng im phăng phắc, đặc biệt là hai người anh trai cùng cha khác mẹ của Lê Giang Lâm, khuôn mặt họ nhăn nhó khó coi thậm chí còn xấu hơn một ông già.

Lúc này vợ Lê Giang Minh nắm tay bé gái khoảng năm sáu tuổi tiến lên một bước về phía ông Nghiêm, “Ba, ba quên Linh Linh rồi sao?”

Ông lão cầm gậy gõ vào chân Lê Giang Minh đang đứng bên cạnh, “Ta làm sao quên cháu gái ngoan của ta được, nhưng con nên nuôi dạy con gái cho tốt hơn là kéo nó vào chuyện người lớn, khi nào Linh Linh đủ tuổi trưởng thành thì người nên chia tài sản cho nó là ba nó chứ không phải là ông nội.” Nói đến đây nét mặt ông Nghiêm dịu lại rồi quay nhìn Kim Thơ, “Nếu như ta có trách nhiệm phải chia tài sản cho Linh Linh thì những cháu trai và cháu gái của ta trong tương lai ta cũng phải có trách nhiệm chia cho chúng nó, có đúng không?”

“ ... “ Mọi người trong phòng đều rất khó hiểu, cháu trai cháu gái trong tương lai? Vợ chồng Lê Giang Minh bốn mắt nhìn nhau.

“Ba, ba nói gì con không hiểu.” Lê Giang Minh hỏi lại.

Ông Nghiêm cười tươi, “Thì là con trai con gái trong tương lai của Giang Lâm chứ ai vào đây?”

Kim Thơ giật mình khi nghe ông Nghiêm nói ra điều này, Lê Giang Lâm ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô sau đó ghé sát vào tai cô nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Mặt Kim Thơ hơi chuyển hồng, cô lắc đầu nói: “Không có gì.”

Kim Thơ căng thẳng nhìn ông Nghiêm, cũng may là ông không nói gì thêm và xua tay giải tán mọi người với vẻ mặt có chút mệt mỏi. Tuy Lê Giang Bình và Lê Giang Minh còn rất bất mãn trong việc phân chia gia sản nhưng dù sao họ vẫn sợ uy nghiêm của ba mình, hơn nữa ông đã phân chia tài sản cho cả hai cho nên cũng không dám làm loạn, một khi đã chọc giận ông thì một xu cũng không có đâu.

Mọi người rời đi Kim Thơ thở phào nhẹ nhõm, Lê Giang Lâm đỡ ông Nghiêm trở về phòng, Kim Thơ thì cầm cốc nước sau đó quay lại rót nước mang vào cho ông, vừa bước đến cửa đã nghe tiếng Lê Giang Lâm hỏi ba mình:

“Ba, con vẫn chưa muốn có con.”

Kim Thơ vừa bước một bước sau đó đứng yên bất động ngoài cửa không bước tiếp, ông Nghiêm nghiêm nghị nói: “Đó là con trai và con gái của con, tại sao nói chưa muốn? Con đã bao nhiêu tuổi rồi hả, sớm có con đi là vừa.”

Kim Thơ: “...”

Lê Giang Lâm cười cười, “Con trai và con gái của con sao, sao con lại không biết mình sắp tới sẽ có con trai và con gái nhỉ?”

Ông Nghiêm nói: “Vậy thì mau có con đi sẽ biết chứ gì, ta còn nhớ Thơ Thơ có nói với ta, nếu là sinh con trai sẽ gọi là Bảo Bảo, còn con gái gọi là Ly Ly, lúc nãy ba còn chưa nói tên cháu nội cho mọi người biết.”

Ánh mắt Lê Giang Lâm sáng lấp lánh rơi lên người đang đứng trước cửa phòng, anh nhướng mày khóe môi nở nụ cười thích thú nhìn Kim Thơ, “ Vậy mà con không biết vợ con đã chọn tên cho con trai và con gái của chúng con nữa đấy?”

Kim Thơ, “ ... “ Thật sự muốn kiếm cái lỗ chui xuống cho rồi, những lời đó mà anh cũng tin hay sao? Tôi chỉ an ủi ba anh thôi, là an ủi người già đó mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện