Trở lại phòng bệnh, ông Nghiêm đang nằm trên giường, Lê Giang Bình và Lê Giang Minh ngồi ghế bên cạnh giường của ông. Khi ông Nghiêm nhìn thấy Lê Giang Lâm nắm tay Kim Thơ bước vào ông cảm thấy rất hài lòng. Hai đứa nhỏ này vẫn là quan tâm đến ông mà muốn ở lại chăm sóc ông.
“Sao hai đứa còn trở lại, không đi làm sao?”
Những người trong phòng liền quay qua nhìn hai người vừa đi vào, Kim Thơ mỉm cười cúi đầu chào hai người anh đang ngồi nhưng họ ngó lơ cô. Cô không để ý đến thái độ của họ mà bước đến nắm tay ông Nghiêm.
“Chào buổi sáng ba, ba đã ăn sáng xong chưa?”
Ông Nghiêm liếc nhìn hai người con trai đang ngồi, “Vừa mới thức dậy đã bị làm phiền rồi còn tâm tình gì mà ăn với uống nữa con.”
Quả thực trong lúc ăn sáng ông đã bị làm phiền bởi chính hai người con trai của mình. Từ sáng sớm, Lê Giang Bình và Lê Giang Minh đã rất chỉnh tề đi vào bệnh viện thăm ông, ai không biết còn tưởng họ đến bệnh viện để mừng sinh nhật của ông già nữa chứ.
Nghe được lời nói khó chịu của ông Nghiêm sắc mặt của hai người đang ngồi có chút khó coi. Lê Giang Lâm cũng quét ánh mắt sắc bén về phía hai người anh của mình, “Anh hai, hôm qua em đã nói đừng đến sớm quá, ba bị bệnh cần có thời gian nghỉ ngơi.”
Lê Giang Bình im thin thít nhưng sắc mặt Lê Giang Minh càng thêm tối xầm, “Mày nói chuyện với anh mày như thế hả? Trong mắt mày còn xem ai ra gì nữa không?”
Lê Giang Lâm không đáp lời, thấy không khí trở nên căng thẳng Kim Thơ níu tay áo Lê Giang Lâm, cô không giỏi nói chuyện nhưng cũng nói vài lời khuyên can.
“Ba đang bệnh, không nên lớn tiếng ở đây.”
Không khí trong phường trầm xuống, dù sao Kim Thơ cũng là người thừa kế của tập đoàn WOsan và ông Nghiêm lại rất thích cô, nên Lê Giang Minh không nói gì thêm.
Ông Nghiêm cau mày, “Thăm cũng đã thăm rồi, giờ hai đứa về đi, có Giang Lâm với Thơ Thơ ở đây với ba là được rồi.”
Lê Giang Minh liếc nhìn em trai tỏ vẻ không hài lòng, Lê Giang Bình đang định đứng lên thì nhìn thấy ánh mắt Lê Giang Minh rơi trên người mình, ánh mắt anh ta liền rủ xuống ngồi lại ghế.
“Ba, con có hỏi qua bệnh tình của ba, bác sĩ nói diễn biến càng ngày càng tệ.” Vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên lộ ra một cỗ ớn lạnh vô tình của Lê Giang Minh, anh ta nói tiếp, “Đây là lần phát bệnh thứ hai rồi, nếu như lần tới nặng hơn thì sao, nếu may mắn cứu được thì não cũng sẽ không thể phục hồi, trí nhớ không còn thì sẽ thế nào đây?”
“Mày muốn nói gì thì cứ nói thẳng không cần vòng vo.” Ông Nghiêm lạnh lùng nói.
Lê Giang Minh đứng dậy đút tay vào túi quần nhìn ba mình, “Vậy thì con cũng nói thẳng, Giang Lâm đã có vợ, mà một nửa WOsan xem như có phần của em dâu, vậy thì ba cứ cho Giang Lâm một nửa còn lại thế là hai vợ chồng nó có thể chung sức kinh doanh, còn con và anh hai mỗi người nhận một nửa cổ phần của NIP thế là công bằng.”
Ông Nghiêm bật ngồi dậy ném cái gối nằm vào mặt Lê Giang Minh, “Công bằng! Thế mà là công bằng sao? Nhờ có sự điều hành của ai những năm qua mà NIP mới trở nên vững mạnh như vậy để tụi bây có dư tiền mà tiêu xài hoang phí. Còn WOsan đang gặp khủng hoảng trong thị trường kinh doanh chưa thể đứng vững và cần có điểm tựa để phát triển, thế mà tụi bây lại muốn đẩy em mình vào con đường khó khăn và hưởng lợi ích từ công sức của người khác thế sao?”
“Vậy ba muốn cho một mình nó hưởng tất cả cơ nghiệp của họ Lê hay sao? Khi ba chết rồi còn hai đứa con này thì sao?”
“Thằng mất dạy.” Ông Nghiêm tức giận, “Mày biến khỏi mắt tao.”
Ông Nghiêm ho khan mấy tiếng, khuôn mặt Lê Giang Lâm căng thẳng nhưng lời nói rất nhẹ nhàng trả lời, “Muốn gì thì đợi ba khoẻ lại xuất viện về nhà rồi nói.”
Lê Giang Minh còn muốn hùng hồn nói lại nhưng bị Lê Giang Bình kéo ra ngoài.
“Thưa ba chúng con về nhà trước ba cứ từ từ nghỉ ngơi.”
Sự ồn ào căng thẳng trở lại yên tĩnh. Lê Giang Lâm đỡ ông Nghiêm nằm xuống, “Con đừng bận tâm đến những lời nói của chúng nó, ở đây cũng không làm được gì, Giang Lâm, con đưa vợ con về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu ba, ba cứ ngủ đi.” Lê Giang Lâm kéo chăn đắp lại ngay ngắn.
Sau khi ông Nghiêm đã ngủ, Lê Giang Lâm cùng Kim Thơ trở lại văn phòng làm việc, Kim Thơ đi theo sau lưng anh. Ngồi ở bàn làm việc anh bật máy tính lên, gõ bàn phím bằng những ngón tay thon dài nhanh nhẹn của mình. Kim Thơ không có việc gì làm, trong phòng làm việc có một chiếc ghế sofa nhưng cô lại không muốn ngồi, cô chỉ muốn đứng sau lưng anh và xem anh bận rộn với công việc thường ngày. Trên máy tính, các tập tin được mở ra, công việc của anh chất đầy như núi, Kim Thơ không thể hiểu nổi vì sao Lê Giang Lâm có thể chịu đựng được lượng công việc nhiều như vậy mà không phát điên nhỉ? Còn phải đối phó với hai người anh khó ưa lúc nào cũng muốn tranh giành tài sản. Cô nhìn Lê Giang Lâm có chút thương cảm mà thở dài, xem ra người giàu có như anh cũng là một sự bất hạnh.
Ánh mắt Lê Giang Lâm đang nhìn vào màn hình bất giác nhìn sang gương mặt Kim Thơ, “Nếu thấy nhàm chán em có thể trở về phòng marketing làm việc.”
Trở về gì chứ, đã gọi điện xin nghỉ tự nhiên lại đi làm, người ta sẽ nghĩ tôi đang đùa giỡn với giám đốc.
“Không sao, anh cứ làm việc của anh đừng quan tâm đến tôi, tôi sẽ quay lại bệnh viện.”
“Ba ngủ rồi, khi nào ông ấy thức dậy chú Trương sẽ điện thoại thông báo, đến lúc đó vào bệnh viện cũng chưa muộn.”
“Vậy tôi ngồi sofa đợi cũng được.”
“Tuỳ em.”
Kim Thơ đi đến giữa phòng và ngồi xuống sofa, cô nhìn bao quát một lượt trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn NIP, cũng thật đơn giản không có gì ngoài tài liệu, ngay cả một chậu cây xanh nhỏ cũng không có, đúng thật làm một người nhàm chán đơn điệu. Lúc này Kim Thơ trộm nhìn qua chỗ Lê Giang Lâm đang ngồi. Ánh mắt Lê Giang Lâm hơi cụp xuống, vẻ mặt tập trung, ánh sáng huỳnh quang của màn hình máy tính rắc trên khuôn mặt góc cạnh cùng với đôi lông mày bẩm sinh rất bình tĩnh và tự tin của anh. Kim Thơ lại nhớ đến những lời khen có cánh của cư dân mạng dành cho anh.
“Một người giỏi giang và tuấn tú như Lê Giang Lâm chắc chắn phải lấy được một cô vợ giỏi giang xinh đẹp mới xứng đáng.”
Kim Thơ bĩu môi, mình không giỏi giang không xinh đẹp sao? Nghĩ rồi cô bất chợt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lê Giang Lâm như muốn tìm điểm gì đó xấu xí trên gương mặt anh để cảm nhận được sự đánh giá thái quá của cư dân mạng dành cho anh là hoàng toàn sai. Ánh nhìn này của cô làm người đang ngồi liền nhận ra có người đang chăm chú nhìn anh.
Sau khi trả lời email, Lê Giang Lâm vẫn nhìn lên máy tính sau đó giọng anh nhàn nhạt cất lên hỏi Kim Thơ: “Nhìn ra cái gì chưa? Hay em đến đây ngồi nhìn cho rõ hơn.”
Bị bắt quả tang Kim Thơ sững sờ một lúc, cô quay mặt nhìn đi chỗ khác, cảm thấy khó xử lại miễng cưỡng mỉm cười sau đó đứng lên, “Không cần đâu, tôi sẽ đi đến bệnh viện, anh cứ từ từ làm việc đi.”
Lê Giang Lâm chưa kịp nói gì thì cô đã xoay người đi nhanh ra ngoài như đang chạy trốn, Lê Giang Lâm đưa mắt nhìn theo cô, anh thấy vành tai Kim Thơ ửng hồng, khóe môi Lê Giang Lâm nhếch lên. Là ngượng ngùng sao? Càng ngày càng thấy đáng yêu rồi, biết làm sao bây giờ.
Khi Kim Thơ vừa đến bệnh viện thì cô nhận được cuộc gọi của Triệu Hoàng, cô mở túi xách cầm điện thoại di động, vừa đi ngoài hành lang vừa bấm trả lời cuộc gọi.
Việc mời Erik Lưu làm gương mặt đại diện cho show diễn đặc biệt cuối năm vẫn chưa được giải quyết, khi Triệu Hoàng thấy Kim Thơ xin nghỉ phép một tuần ông thắc mắc nên trực tiếp gọi điện thoại cho cô. Sau khi biết Kim Thơ hiện đang ở trong bệnh viện giọng nói nghiêm túc vốn có của Triệu Hoàng đã dịu đi rất nhiều, ông không hỏi Kim Thơ tại sao lại xin nghỉ phép lâu như vậy mà chỉ dặn dò cô thân thể quan trọng hơn, khi nào khoẻ hẳng rồi lại đi làm.
Kim Thơ vừa nghe lời này của Triệu Hoàng liền biết chắc chắn ông lại hiểu lầm, chưa kịp giải thích rằng mình không có thai mà chỉ đang chăm sóc ba chồng bị ốm đang nằm trong bệnh viện thì Triệu Hoàng đã cúp điện thoại rồi. Kim Thơ không gọi lại để giải thích vì có nói cũng vô ích, lần trước cô đích thân nói mình không có thai nhưng giám đốc Triệu có tin đâu, vậy giờ nói chuyện điện thoại lại càng không rõ ràng, vậy thì hãy để thời gian chứng minh cô không hề mang thai.
Ông Nghiêm bị bệnh nằm viện hơn nửa tháng, Kim Thơ và Lê Giang Lâm cứ thay phiên nhau sau khi tang sở liền đến bệnh viện với ông. Đã qua nhiều ngày ở cùng ông Nghiêm, ông đã kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về Lê Giang Lâm khi anh còn nhỏ, thậm chí còn cho cô xem những bức ảnh của anh.
Vào ngày ông Nghiêm xuất viện, ông đã đặt một bữa tiệc gia đình tại nhà, tất cả những người trong gia đình đều có mặt đầy đủ, ngay cả những người họ hàng thân thiết và bạn bè của gia đình cũng đến mừng ông được xuất viện về nhà. Sau buổi tiệc tất cả mọi người điều rời đi chỉ còn những người trong gia đình ở lại trong phòng làm việc của ông Nghiêm. Khi nhìn thấy luật sư của ông bước vào mọi người điều ngạc nhiên.
“Sao hai đứa còn trở lại, không đi làm sao?”
Những người trong phòng liền quay qua nhìn hai người vừa đi vào, Kim Thơ mỉm cười cúi đầu chào hai người anh đang ngồi nhưng họ ngó lơ cô. Cô không để ý đến thái độ của họ mà bước đến nắm tay ông Nghiêm.
“Chào buổi sáng ba, ba đã ăn sáng xong chưa?”
Ông Nghiêm liếc nhìn hai người con trai đang ngồi, “Vừa mới thức dậy đã bị làm phiền rồi còn tâm tình gì mà ăn với uống nữa con.”
Quả thực trong lúc ăn sáng ông đã bị làm phiền bởi chính hai người con trai của mình. Từ sáng sớm, Lê Giang Bình và Lê Giang Minh đã rất chỉnh tề đi vào bệnh viện thăm ông, ai không biết còn tưởng họ đến bệnh viện để mừng sinh nhật của ông già nữa chứ.
Nghe được lời nói khó chịu của ông Nghiêm sắc mặt của hai người đang ngồi có chút khó coi. Lê Giang Lâm cũng quét ánh mắt sắc bén về phía hai người anh của mình, “Anh hai, hôm qua em đã nói đừng đến sớm quá, ba bị bệnh cần có thời gian nghỉ ngơi.”
Lê Giang Bình im thin thít nhưng sắc mặt Lê Giang Minh càng thêm tối xầm, “Mày nói chuyện với anh mày như thế hả? Trong mắt mày còn xem ai ra gì nữa không?”
Lê Giang Lâm không đáp lời, thấy không khí trở nên căng thẳng Kim Thơ níu tay áo Lê Giang Lâm, cô không giỏi nói chuyện nhưng cũng nói vài lời khuyên can.
“Ba đang bệnh, không nên lớn tiếng ở đây.”
Không khí trong phường trầm xuống, dù sao Kim Thơ cũng là người thừa kế của tập đoàn WOsan và ông Nghiêm lại rất thích cô, nên Lê Giang Minh không nói gì thêm.
Ông Nghiêm cau mày, “Thăm cũng đã thăm rồi, giờ hai đứa về đi, có Giang Lâm với Thơ Thơ ở đây với ba là được rồi.”
Lê Giang Minh liếc nhìn em trai tỏ vẻ không hài lòng, Lê Giang Bình đang định đứng lên thì nhìn thấy ánh mắt Lê Giang Minh rơi trên người mình, ánh mắt anh ta liền rủ xuống ngồi lại ghế.
“Ba, con có hỏi qua bệnh tình của ba, bác sĩ nói diễn biến càng ngày càng tệ.” Vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên lộ ra một cỗ ớn lạnh vô tình của Lê Giang Minh, anh ta nói tiếp, “Đây là lần phát bệnh thứ hai rồi, nếu như lần tới nặng hơn thì sao, nếu may mắn cứu được thì não cũng sẽ không thể phục hồi, trí nhớ không còn thì sẽ thế nào đây?”
“Mày muốn nói gì thì cứ nói thẳng không cần vòng vo.” Ông Nghiêm lạnh lùng nói.
Lê Giang Minh đứng dậy đút tay vào túi quần nhìn ba mình, “Vậy thì con cũng nói thẳng, Giang Lâm đã có vợ, mà một nửa WOsan xem như có phần của em dâu, vậy thì ba cứ cho Giang Lâm một nửa còn lại thế là hai vợ chồng nó có thể chung sức kinh doanh, còn con và anh hai mỗi người nhận một nửa cổ phần của NIP thế là công bằng.”
Ông Nghiêm bật ngồi dậy ném cái gối nằm vào mặt Lê Giang Minh, “Công bằng! Thế mà là công bằng sao? Nhờ có sự điều hành của ai những năm qua mà NIP mới trở nên vững mạnh như vậy để tụi bây có dư tiền mà tiêu xài hoang phí. Còn WOsan đang gặp khủng hoảng trong thị trường kinh doanh chưa thể đứng vững và cần có điểm tựa để phát triển, thế mà tụi bây lại muốn đẩy em mình vào con đường khó khăn và hưởng lợi ích từ công sức của người khác thế sao?”
“Vậy ba muốn cho một mình nó hưởng tất cả cơ nghiệp của họ Lê hay sao? Khi ba chết rồi còn hai đứa con này thì sao?”
“Thằng mất dạy.” Ông Nghiêm tức giận, “Mày biến khỏi mắt tao.”
Ông Nghiêm ho khan mấy tiếng, khuôn mặt Lê Giang Lâm căng thẳng nhưng lời nói rất nhẹ nhàng trả lời, “Muốn gì thì đợi ba khoẻ lại xuất viện về nhà rồi nói.”
Lê Giang Minh còn muốn hùng hồn nói lại nhưng bị Lê Giang Bình kéo ra ngoài.
“Thưa ba chúng con về nhà trước ba cứ từ từ nghỉ ngơi.”
Sự ồn ào căng thẳng trở lại yên tĩnh. Lê Giang Lâm đỡ ông Nghiêm nằm xuống, “Con đừng bận tâm đến những lời nói của chúng nó, ở đây cũng không làm được gì, Giang Lâm, con đưa vợ con về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu ba, ba cứ ngủ đi.” Lê Giang Lâm kéo chăn đắp lại ngay ngắn.
Sau khi ông Nghiêm đã ngủ, Lê Giang Lâm cùng Kim Thơ trở lại văn phòng làm việc, Kim Thơ đi theo sau lưng anh. Ngồi ở bàn làm việc anh bật máy tính lên, gõ bàn phím bằng những ngón tay thon dài nhanh nhẹn của mình. Kim Thơ không có việc gì làm, trong phòng làm việc có một chiếc ghế sofa nhưng cô lại không muốn ngồi, cô chỉ muốn đứng sau lưng anh và xem anh bận rộn với công việc thường ngày. Trên máy tính, các tập tin được mở ra, công việc của anh chất đầy như núi, Kim Thơ không thể hiểu nổi vì sao Lê Giang Lâm có thể chịu đựng được lượng công việc nhiều như vậy mà không phát điên nhỉ? Còn phải đối phó với hai người anh khó ưa lúc nào cũng muốn tranh giành tài sản. Cô nhìn Lê Giang Lâm có chút thương cảm mà thở dài, xem ra người giàu có như anh cũng là một sự bất hạnh.
Ánh mắt Lê Giang Lâm đang nhìn vào màn hình bất giác nhìn sang gương mặt Kim Thơ, “Nếu thấy nhàm chán em có thể trở về phòng marketing làm việc.”
Trở về gì chứ, đã gọi điện xin nghỉ tự nhiên lại đi làm, người ta sẽ nghĩ tôi đang đùa giỡn với giám đốc.
“Không sao, anh cứ làm việc của anh đừng quan tâm đến tôi, tôi sẽ quay lại bệnh viện.”
“Ba ngủ rồi, khi nào ông ấy thức dậy chú Trương sẽ điện thoại thông báo, đến lúc đó vào bệnh viện cũng chưa muộn.”
“Vậy tôi ngồi sofa đợi cũng được.”
“Tuỳ em.”
Kim Thơ đi đến giữa phòng và ngồi xuống sofa, cô nhìn bao quát một lượt trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn NIP, cũng thật đơn giản không có gì ngoài tài liệu, ngay cả một chậu cây xanh nhỏ cũng không có, đúng thật làm một người nhàm chán đơn điệu. Lúc này Kim Thơ trộm nhìn qua chỗ Lê Giang Lâm đang ngồi. Ánh mắt Lê Giang Lâm hơi cụp xuống, vẻ mặt tập trung, ánh sáng huỳnh quang của màn hình máy tính rắc trên khuôn mặt góc cạnh cùng với đôi lông mày bẩm sinh rất bình tĩnh và tự tin của anh. Kim Thơ lại nhớ đến những lời khen có cánh của cư dân mạng dành cho anh.
“Một người giỏi giang và tuấn tú như Lê Giang Lâm chắc chắn phải lấy được một cô vợ giỏi giang xinh đẹp mới xứng đáng.”
Kim Thơ bĩu môi, mình không giỏi giang không xinh đẹp sao? Nghĩ rồi cô bất chợt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lê Giang Lâm như muốn tìm điểm gì đó xấu xí trên gương mặt anh để cảm nhận được sự đánh giá thái quá của cư dân mạng dành cho anh là hoàng toàn sai. Ánh nhìn này của cô làm người đang ngồi liền nhận ra có người đang chăm chú nhìn anh.
Sau khi trả lời email, Lê Giang Lâm vẫn nhìn lên máy tính sau đó giọng anh nhàn nhạt cất lên hỏi Kim Thơ: “Nhìn ra cái gì chưa? Hay em đến đây ngồi nhìn cho rõ hơn.”
Bị bắt quả tang Kim Thơ sững sờ một lúc, cô quay mặt nhìn đi chỗ khác, cảm thấy khó xử lại miễng cưỡng mỉm cười sau đó đứng lên, “Không cần đâu, tôi sẽ đi đến bệnh viện, anh cứ từ từ làm việc đi.”
Lê Giang Lâm chưa kịp nói gì thì cô đã xoay người đi nhanh ra ngoài như đang chạy trốn, Lê Giang Lâm đưa mắt nhìn theo cô, anh thấy vành tai Kim Thơ ửng hồng, khóe môi Lê Giang Lâm nhếch lên. Là ngượng ngùng sao? Càng ngày càng thấy đáng yêu rồi, biết làm sao bây giờ.
Khi Kim Thơ vừa đến bệnh viện thì cô nhận được cuộc gọi của Triệu Hoàng, cô mở túi xách cầm điện thoại di động, vừa đi ngoài hành lang vừa bấm trả lời cuộc gọi.
Việc mời Erik Lưu làm gương mặt đại diện cho show diễn đặc biệt cuối năm vẫn chưa được giải quyết, khi Triệu Hoàng thấy Kim Thơ xin nghỉ phép một tuần ông thắc mắc nên trực tiếp gọi điện thoại cho cô. Sau khi biết Kim Thơ hiện đang ở trong bệnh viện giọng nói nghiêm túc vốn có của Triệu Hoàng đã dịu đi rất nhiều, ông không hỏi Kim Thơ tại sao lại xin nghỉ phép lâu như vậy mà chỉ dặn dò cô thân thể quan trọng hơn, khi nào khoẻ hẳng rồi lại đi làm.
Kim Thơ vừa nghe lời này của Triệu Hoàng liền biết chắc chắn ông lại hiểu lầm, chưa kịp giải thích rằng mình không có thai mà chỉ đang chăm sóc ba chồng bị ốm đang nằm trong bệnh viện thì Triệu Hoàng đã cúp điện thoại rồi. Kim Thơ không gọi lại để giải thích vì có nói cũng vô ích, lần trước cô đích thân nói mình không có thai nhưng giám đốc Triệu có tin đâu, vậy giờ nói chuyện điện thoại lại càng không rõ ràng, vậy thì hãy để thời gian chứng minh cô không hề mang thai.
Ông Nghiêm bị bệnh nằm viện hơn nửa tháng, Kim Thơ và Lê Giang Lâm cứ thay phiên nhau sau khi tang sở liền đến bệnh viện với ông. Đã qua nhiều ngày ở cùng ông Nghiêm, ông đã kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về Lê Giang Lâm khi anh còn nhỏ, thậm chí còn cho cô xem những bức ảnh của anh.
Vào ngày ông Nghiêm xuất viện, ông đã đặt một bữa tiệc gia đình tại nhà, tất cả những người trong gia đình đều có mặt đầy đủ, ngay cả những người họ hàng thân thiết và bạn bè của gia đình cũng đến mừng ông được xuất viện về nhà. Sau buổi tiệc tất cả mọi người điều rời đi chỉ còn những người trong gia đình ở lại trong phòng làm việc của ông Nghiêm. Khi nhìn thấy luật sư của ông bước vào mọi người điều ngạc nhiên.
Danh sách chương