Ngày đó Thước Nhạc đang bưng bồn hoa vào phòng, thì luật sư Tần gọi điện thoại tới, lúc ông ngoại qua đời để lại cho cậu mấy chỗ bất động sản, đều do luật sư Tần quản lý, ba cửa hàng ở mặt tiền tại Phan Gia Viên, chia ra cho ba nhà đồ cổ thuê, lúc Thước Nhạc đi dạo phố cũng đã xem qua, đều là cổ lâu hai tầng, giống tứ hợp viện, mặt sau đều có sân, nhà giữa gồm sương phòng và ba gian, vị trí khá giống nhau, đều thực tốt, điều này làm cho hàng năm cậu đều có một số tiền lớn tiến vào sổ sách.
Hai tứ hợp viện ở Houhai (một hồ nước thuộc Shichahai, Bắc Kinh, Trung Quốc), cũng được cho thuê, Thước Nhạc còn chưa tới đó xem qua.
Dựa theo địa chỉ lái xe tới Shichahai (nằm ở phía bắc trung tâm Bắc Kinh, Trung Quốc), hai cái tứ hợp viện một cái ở phía nam một cái ở phía bắc, Thước Nhạc đi tới cái ở phía nam gần Houhai trước.
Luật sư Tần đã tới rồi, đang quét tuyết trong viện, “Lại đây, nơi này dễ tìm đúng không?”
Thước Nhạc gật đầu “Cháu đi từ chỗ công viên Houhai tới, vị trí rất dễ thấy.” Nhìn nhìn, đứng trong viện quan sát phòng ở.
Ông ngoại của Thước Nhạc rất xem trọng tứ hợp viện, lúc mua đều chọn mấy chỗ khá tốt, đây là một cái tứ hợp viện ba cửa vào, trong viện có bảy tòa phòng, bước qua cửa thùy hoa, là ba gian nhà giữa bốn gian nhĩ phòng, đồ vật đều nằm trong sương phòng, tây sương phòng một bên là cửa bán nguyệt, phía sau cửa là bảy gian phòng, sân tuy không đầy đủ như trong nhà, có vài chỗ còn nhìn thấy không ít đồ hiện đại, thoạt nhìn lại có một hương vị khác.
Luật sư Tần cất chổi bước tới chỗ Thước Nhạc, “Chỗ phòng ở này là mới tu sửa lại ba năm trước, sau đó cho một thương nhân Đài Loan thuê, đầu năm nay hết hạn cho thuê, cháu cũng chưa tới xem, liền cho du khách nước ngoài thuê, mãi cho tới tháng mười hai.”
Đẩy cửa ra nhìn bên trong phòng “Thật sự là làm phiên Tần thúc thúc quá rồi.”
Luật sư Tần cười “Nhưng là cháu có thanh toán tiền công cho ta. Phiền toái cái gì.” Nói đùa.
Thước Nhạc đi dạo quanh các phòng, có thể là nhìn quen nhà của mình, tứ hợp viện này trong phòng đều là đồ hiện đại nhìn có chút không quen, không thích lắm.
Luật sư Tần hiểu ý của Thước Nhạc “Mấy ngày trước có người quen nhờ chú hỏi thăm có tứ hợp viện nào bán không, là một vị quý nhân trong kinh chuẩn bị cho con kết hôn dùng, chú đã nghĩ tới chỗ này của cháu, chú nghĩ có lẽ cháu sẽ không ở viện này, hàng năm còn phải tốn không ít tiền bảo trì, vị kia ra giá khá cao, chú muốn hỏi thử cháu có muốn bán không.”
Nghe xong lời luật sư Tần nói, Thước Nhạc nghĩ cũng không phải không được, nhìn nhà của mình, chỗ bất động sản này có thể có có thể không, diện tích hơn bảy trăm năm mươi mét vuông, hàng năm cho thuê thu được hơn một trăm vạn, phòng cũng hơi cũ, muốn sửa cũng là một số tiền lớn. Đương nhiên muốn bán thì cũng phải sửa. Nếu không thì không được.
Trong lòng Thước Nhạc nảy ra một ý, “Ông ấy có thể trả bao nhiêu tiền.”
Luật sư Tần giơ một ngón tay “Một triệu năm nghìn vạn.” Nếu không phải giá cả hợp lý anh cũng sẽ không đề nghị Thước Nhạc bán phòng đi.
“A, thật đúng là dám bỏ tiền.” Giá này cũng thực cao, Thước Nhạc cũng khá rõ về giá của tứ hợp viện, chỗ tứ hợp viện này còn khá đầy đủ, vị trí địa lý cũng tốt, giá khoảng một triệu hai nghìn vạn.
Trong lòng quyết định “Được, cứ vậy mà làm đi, việc làm thủ tục gì đó còn phải nhờ Tần thúc thúc giúp đỡ rồi.”
Định ra việc mua bán của tứ hợp viện Thước Nhạc cũng không đi tiếp chỗ bên kia, chỗ sân bên kia, sân bốn cửa vào, vì là tứ hợp viện phi thường điển hình, lại ở gần đường cái, rất dễ cho thuê, Thước Nhạc liền không quản nữa, chỗ đó là nhất định không thể bán.
Tạm biệt luật sư Tần, Thước Nhạc lái xe về nhà, kỳ thật nhìn về mặt lâu dài, bán chỗ này vẫn thực không hợp lý, dù là về sau giá phòng thay đổi thế nào, tứ hợp viện trong khu bảo hộ giá vẫn có thể lên chứ không thể giảm. Huống chi mỗi năm còn có khoảng một trăm vạn tiền cho thuê. Sở dĩ bán đi là vì Thước Nhạc cần gom một số tiền.
Lần trước đổ thạch trúng Thước Nhạc trong lòng đã có kế hoạch, thời gian này cậu có tìm hiểu về giá cả của ngọc bích, mặt ngọc Quan Âm đế vương Mập lấy đi, bán đấu giá được hai nghìn một trăm vạn, vòng tay ngọc bích kia của cậu lại càng quý, ngọc tốt như vậy cũng là vô giá. Muốn nói không động tâm là giả, nhưng chuyện gì ở kinh thành cũng gần như là trong suốt, quá trưng bày cũng sẽ dẫn mầm tai họa.
Lo lắng thật lâu, hoạt động công khai ở Myanmar thì thật ra có thể thực tế chút, cậu cũng không tính kinh doanh ngọc thạch, chỉ là muốn đi một lần, kiếm đủ rồi thì liền về, dù sao cũng không cắt ra thì người khác cũng không biết là tốt hay không. Hoạt động công khai ngọc bích diễn ra ba lần một năm, tháng ba và tháng mười cậu đi không được, tháng bảy thì vừa hay.
Cũng vì là thế cậu mới động tâm bán tứ hợp viện, hợp tiền lại, thêm tiền của cậu và Khúc Phàm, tính ra có thể tới hai triệu năm ngìn vạn.
Mới vừa về nhà, Thước Nhạc đã nhận được điện thoại của mẫu thân, trong điện thoại mẫu thân nói bọn họ chuẩn bị lên máy bay, bác của cậu cũng tới.
Nghe điện thoại xong Thước Nhạc căng thẳng, không ngờ bác tới sớm như vậy.
Hai tiếng sau máy bay hạ cánh, anh họ và chị dâu của Thước Nhạc cùng An An cũng tới, chỉ có dượng có việc nên không đến được.
Vừa nhìn Thước Nhạc liền thấy bác, trong lòng đau xót, thoạt nhìn bác có chút tiều tụy, chỉ sợ là vì cậu.
“Bác.” Thước Nhạc nhỏ giọng gọi một tiếng bác, ánh mắt đỏ lên.
Mắt Thước Thục Trân cũng đỏ, vươn tay đập vào vai Thước Nhạc một cái “Tiểu tử xấu xa này muốn tức chết bác sao.” Vừa nói nước mắt liền chảy xuống.
Thước Nhạc nghẹn ngào “Thực xin lỗi bác, cháu…” nói không nên lời, đối với bác từ nhỏ đã yêu thương cậu thật sự là áy náy rất nhiều. Lại nói tiếp trước đây vì công việc mẫu thân thường bận rộn, hầu hết thời gian là bác dạy bảo cậu.
Thước phụ đi lên trước “Được rồi về nhà rồi nói tiếp.”
“Nhạc, thật sự không thể tách ra sao?” Thước Thục Trân kéo Thước Nhạc ngồi trên kháng ở đông ốc tiền viện nói chuyện.
Thước Nhạc cúi đầu không dám nhìn mặt bác, thật lâu sau mới nói “Thực xin lỗi bác, cháu, cháu không có cách nào khác. Cháu yêu anh ấy.”
Thước Thục Trân nhắm mắt lại, “Thế nào mà cháu lại bước lên con đường này chứ, Nhạc a, bác cũng không nói chuyện nối dõi tông đường hay gì, tuy rằng bác bảo thủ nhưng cũng không vấn víu ở chuyện này, đều là số mệnh cả, chỉ là cháu phải biết là hai người đàn ông cùng một chỗ không có mấy người là có thể đi đến cuối, tình yêu có thể bảo trì mấy năm, có thể có kết cục tốt sao?”
Nhìn Thước Nhạc cúi đầu không nói lời nào, Thước Thục Trân thương tâm vỗ vỗ vai cậu, “Cháu làm bác đau lòng quá.” Nói xong thì khóc lên, đứa bé này là do mình yêu thương từ nhỏ, đứa bé này là tâm can bảo bối của mình, giờ lại thực làm bà thương tâm, tuy luôn miệng nói chuyện nối dõi tông đường, khả trong lòng bà Thước Nhạc mới là quan trọng nhất, nếu Thước gia thật sự tuyệt hậu, nhiều nhất là bà sẽ cảm thán một chút, song lại chưa từng nghĩ tới có một ngày Thước Nhạc sẽ cùng với một người đàn ông. Quá hoang đường.
Cho tới giờ cũng chưa từng thấy bác đau lòng như vậy “Bác, thực xin lỗi.” Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể hóa thành thực xin lỗi.
Lau nước mắt “Không cần xin lỗi bác, dù sao cha mẹ cháu đều đã đồng ý, bác thì tính cái gì.”
Thước Nhạc lắc đầu, ôm bả vai bác, đầu dựa vào cổ bà, giống như trước kia vậy “Không phải, bác, trong lòng cháu bác cũng quan trọng như ba mẹ cháu vậy, đã sớm phải thẳng thắn với bác, chỉ là cháu sợ, sợ bác đau lòng.
Bác biết ở tình cảm cháu cũng không quá tích cực, tới Bắc Kinh, gặp Khúc Phàm, có hảo cảm với anh ấy, cháu cũng không ngăn cản tình cảm của mình, tiếp xúc lâu lại khiến cháu yêu anh ấy, giữa chúng cháu không có cái gì oang liệt, anh ấy làm cháu cảm thấy phi thường an tâm, loại an tâm này khiến cháu mê đắm, không có cách nào rời khỏi. Đây là hạnh phúc mà cháu mong muốn.”
Thước Thục Trân nhìn cháu mình mà nói không ra lời. Nếu chuyện tình cảm của cậu không thế này bà cũng sẽ không phản đối, dù sao con mình trước kia học đại học cũng có yêu đương, yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng cũng là chia tay. Tình yêu tuy tốt đẹp nhưng phần lớn đều chịu không nổi thử thách, thời gian có thể phai nhạt tất cả. Nguyên bản lúc em dâu nói chuyện này với bà, bà cũng không quá để ý, chỉ là sau lại càng nghe càng thấy không đúng, hai người thế nào nghe như là sống chung vậy, còn nuôi cả con. Vậy thì nguy rồi. Lại thấy cháu mình thế này, không thể thuyết phục, chỉ có thể bắt đầu ở phía Khúc Phàm.
Hai tứ hợp viện ở Houhai (một hồ nước thuộc Shichahai, Bắc Kinh, Trung Quốc), cũng được cho thuê, Thước Nhạc còn chưa tới đó xem qua.
Dựa theo địa chỉ lái xe tới Shichahai (nằm ở phía bắc trung tâm Bắc Kinh, Trung Quốc), hai cái tứ hợp viện một cái ở phía nam một cái ở phía bắc, Thước Nhạc đi tới cái ở phía nam gần Houhai trước.
Luật sư Tần đã tới rồi, đang quét tuyết trong viện, “Lại đây, nơi này dễ tìm đúng không?”
Thước Nhạc gật đầu “Cháu đi từ chỗ công viên Houhai tới, vị trí rất dễ thấy.” Nhìn nhìn, đứng trong viện quan sát phòng ở.
Ông ngoại của Thước Nhạc rất xem trọng tứ hợp viện, lúc mua đều chọn mấy chỗ khá tốt, đây là một cái tứ hợp viện ba cửa vào, trong viện có bảy tòa phòng, bước qua cửa thùy hoa, là ba gian nhà giữa bốn gian nhĩ phòng, đồ vật đều nằm trong sương phòng, tây sương phòng một bên là cửa bán nguyệt, phía sau cửa là bảy gian phòng, sân tuy không đầy đủ như trong nhà, có vài chỗ còn nhìn thấy không ít đồ hiện đại, thoạt nhìn lại có một hương vị khác.
Luật sư Tần cất chổi bước tới chỗ Thước Nhạc, “Chỗ phòng ở này là mới tu sửa lại ba năm trước, sau đó cho một thương nhân Đài Loan thuê, đầu năm nay hết hạn cho thuê, cháu cũng chưa tới xem, liền cho du khách nước ngoài thuê, mãi cho tới tháng mười hai.”
Đẩy cửa ra nhìn bên trong phòng “Thật sự là làm phiên Tần thúc thúc quá rồi.”
Luật sư Tần cười “Nhưng là cháu có thanh toán tiền công cho ta. Phiền toái cái gì.” Nói đùa.
Thước Nhạc đi dạo quanh các phòng, có thể là nhìn quen nhà của mình, tứ hợp viện này trong phòng đều là đồ hiện đại nhìn có chút không quen, không thích lắm.
Luật sư Tần hiểu ý của Thước Nhạc “Mấy ngày trước có người quen nhờ chú hỏi thăm có tứ hợp viện nào bán không, là một vị quý nhân trong kinh chuẩn bị cho con kết hôn dùng, chú đã nghĩ tới chỗ này của cháu, chú nghĩ có lẽ cháu sẽ không ở viện này, hàng năm còn phải tốn không ít tiền bảo trì, vị kia ra giá khá cao, chú muốn hỏi thử cháu có muốn bán không.”
Nghe xong lời luật sư Tần nói, Thước Nhạc nghĩ cũng không phải không được, nhìn nhà của mình, chỗ bất động sản này có thể có có thể không, diện tích hơn bảy trăm năm mươi mét vuông, hàng năm cho thuê thu được hơn một trăm vạn, phòng cũng hơi cũ, muốn sửa cũng là một số tiền lớn. Đương nhiên muốn bán thì cũng phải sửa. Nếu không thì không được.
Trong lòng Thước Nhạc nảy ra một ý, “Ông ấy có thể trả bao nhiêu tiền.”
Luật sư Tần giơ một ngón tay “Một triệu năm nghìn vạn.” Nếu không phải giá cả hợp lý anh cũng sẽ không đề nghị Thước Nhạc bán phòng đi.
“A, thật đúng là dám bỏ tiền.” Giá này cũng thực cao, Thước Nhạc cũng khá rõ về giá của tứ hợp viện, chỗ tứ hợp viện này còn khá đầy đủ, vị trí địa lý cũng tốt, giá khoảng một triệu hai nghìn vạn.
Trong lòng quyết định “Được, cứ vậy mà làm đi, việc làm thủ tục gì đó còn phải nhờ Tần thúc thúc giúp đỡ rồi.”
Định ra việc mua bán của tứ hợp viện Thước Nhạc cũng không đi tiếp chỗ bên kia, chỗ sân bên kia, sân bốn cửa vào, vì là tứ hợp viện phi thường điển hình, lại ở gần đường cái, rất dễ cho thuê, Thước Nhạc liền không quản nữa, chỗ đó là nhất định không thể bán.
Tạm biệt luật sư Tần, Thước Nhạc lái xe về nhà, kỳ thật nhìn về mặt lâu dài, bán chỗ này vẫn thực không hợp lý, dù là về sau giá phòng thay đổi thế nào, tứ hợp viện trong khu bảo hộ giá vẫn có thể lên chứ không thể giảm. Huống chi mỗi năm còn có khoảng một trăm vạn tiền cho thuê. Sở dĩ bán đi là vì Thước Nhạc cần gom một số tiền.
Lần trước đổ thạch trúng Thước Nhạc trong lòng đã có kế hoạch, thời gian này cậu có tìm hiểu về giá cả của ngọc bích, mặt ngọc Quan Âm đế vương Mập lấy đi, bán đấu giá được hai nghìn một trăm vạn, vòng tay ngọc bích kia của cậu lại càng quý, ngọc tốt như vậy cũng là vô giá. Muốn nói không động tâm là giả, nhưng chuyện gì ở kinh thành cũng gần như là trong suốt, quá trưng bày cũng sẽ dẫn mầm tai họa.
Lo lắng thật lâu, hoạt động công khai ở Myanmar thì thật ra có thể thực tế chút, cậu cũng không tính kinh doanh ngọc thạch, chỉ là muốn đi một lần, kiếm đủ rồi thì liền về, dù sao cũng không cắt ra thì người khác cũng không biết là tốt hay không. Hoạt động công khai ngọc bích diễn ra ba lần một năm, tháng ba và tháng mười cậu đi không được, tháng bảy thì vừa hay.
Cũng vì là thế cậu mới động tâm bán tứ hợp viện, hợp tiền lại, thêm tiền của cậu và Khúc Phàm, tính ra có thể tới hai triệu năm ngìn vạn.
Mới vừa về nhà, Thước Nhạc đã nhận được điện thoại của mẫu thân, trong điện thoại mẫu thân nói bọn họ chuẩn bị lên máy bay, bác của cậu cũng tới.
Nghe điện thoại xong Thước Nhạc căng thẳng, không ngờ bác tới sớm như vậy.
Hai tiếng sau máy bay hạ cánh, anh họ và chị dâu của Thước Nhạc cùng An An cũng tới, chỉ có dượng có việc nên không đến được.
Vừa nhìn Thước Nhạc liền thấy bác, trong lòng đau xót, thoạt nhìn bác có chút tiều tụy, chỉ sợ là vì cậu.
“Bác.” Thước Nhạc nhỏ giọng gọi một tiếng bác, ánh mắt đỏ lên.
Mắt Thước Thục Trân cũng đỏ, vươn tay đập vào vai Thước Nhạc một cái “Tiểu tử xấu xa này muốn tức chết bác sao.” Vừa nói nước mắt liền chảy xuống.
Thước Nhạc nghẹn ngào “Thực xin lỗi bác, cháu…” nói không nên lời, đối với bác từ nhỏ đã yêu thương cậu thật sự là áy náy rất nhiều. Lại nói tiếp trước đây vì công việc mẫu thân thường bận rộn, hầu hết thời gian là bác dạy bảo cậu.
Thước phụ đi lên trước “Được rồi về nhà rồi nói tiếp.”
“Nhạc, thật sự không thể tách ra sao?” Thước Thục Trân kéo Thước Nhạc ngồi trên kháng ở đông ốc tiền viện nói chuyện.
Thước Nhạc cúi đầu không dám nhìn mặt bác, thật lâu sau mới nói “Thực xin lỗi bác, cháu, cháu không có cách nào khác. Cháu yêu anh ấy.”
Thước Thục Trân nhắm mắt lại, “Thế nào mà cháu lại bước lên con đường này chứ, Nhạc a, bác cũng không nói chuyện nối dõi tông đường hay gì, tuy rằng bác bảo thủ nhưng cũng không vấn víu ở chuyện này, đều là số mệnh cả, chỉ là cháu phải biết là hai người đàn ông cùng một chỗ không có mấy người là có thể đi đến cuối, tình yêu có thể bảo trì mấy năm, có thể có kết cục tốt sao?”
Nhìn Thước Nhạc cúi đầu không nói lời nào, Thước Thục Trân thương tâm vỗ vỗ vai cậu, “Cháu làm bác đau lòng quá.” Nói xong thì khóc lên, đứa bé này là do mình yêu thương từ nhỏ, đứa bé này là tâm can bảo bối của mình, giờ lại thực làm bà thương tâm, tuy luôn miệng nói chuyện nối dõi tông đường, khả trong lòng bà Thước Nhạc mới là quan trọng nhất, nếu Thước gia thật sự tuyệt hậu, nhiều nhất là bà sẽ cảm thán một chút, song lại chưa từng nghĩ tới có một ngày Thước Nhạc sẽ cùng với một người đàn ông. Quá hoang đường.
Cho tới giờ cũng chưa từng thấy bác đau lòng như vậy “Bác, thực xin lỗi.” Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể hóa thành thực xin lỗi.
Lau nước mắt “Không cần xin lỗi bác, dù sao cha mẹ cháu đều đã đồng ý, bác thì tính cái gì.”
Thước Nhạc lắc đầu, ôm bả vai bác, đầu dựa vào cổ bà, giống như trước kia vậy “Không phải, bác, trong lòng cháu bác cũng quan trọng như ba mẹ cháu vậy, đã sớm phải thẳng thắn với bác, chỉ là cháu sợ, sợ bác đau lòng.
Bác biết ở tình cảm cháu cũng không quá tích cực, tới Bắc Kinh, gặp Khúc Phàm, có hảo cảm với anh ấy, cháu cũng không ngăn cản tình cảm của mình, tiếp xúc lâu lại khiến cháu yêu anh ấy, giữa chúng cháu không có cái gì oang liệt, anh ấy làm cháu cảm thấy phi thường an tâm, loại an tâm này khiến cháu mê đắm, không có cách nào rời khỏi. Đây là hạnh phúc mà cháu mong muốn.”
Thước Thục Trân nhìn cháu mình mà nói không ra lời. Nếu chuyện tình cảm của cậu không thế này bà cũng sẽ không phản đối, dù sao con mình trước kia học đại học cũng có yêu đương, yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng cũng là chia tay. Tình yêu tuy tốt đẹp nhưng phần lớn đều chịu không nổi thử thách, thời gian có thể phai nhạt tất cả. Nguyên bản lúc em dâu nói chuyện này với bà, bà cũng không quá để ý, chỉ là sau lại càng nghe càng thấy không đúng, hai người thế nào nghe như là sống chung vậy, còn nuôi cả con. Vậy thì nguy rồi. Lại thấy cháu mình thế này, không thể thuyết phục, chỉ có thể bắt đầu ở phía Khúc Phàm.
Danh sách chương