Tiễn bé đi, Thước Nhạc không còn việc gì nữa, một lòng chuẩn bị cho tết, đây là năm đầu tiên ăn tết tại Bắc Kinh, Thước Nhạc rất coi trọng, vừa hay Khúc Phàm được nghỉ, hai người cùng đi mua hàng tết, mắt thấy chỉ còn một tuần là hết năm cũ, hai bên ngã tư đường rất có không khí hết năm, vừa đi vừa xem, đồ ăn trong không gian thứ gì cũng có, không cần mua, chủ yếu là hai người xem những đồ dùng tạo không khí vui mừng, năm trước Lâm thúc và Lâm thẩm chỉ treo đèn lồng tại tiền viện, năm nay không thể dùng lại, vừa lúc đi ngang qua một nhà làm lồng đèn cung đình, trừ việc mua một ít đèn có chao đèn vải lụa đỏ treo bên ngoài (1), còn mua không ít đèn cung đình như đèn lập phương trắng (2), đèn La Hán (3), chọn đồ án tranh hoa điểu ngư trùng hay thác nước chảy…, treo trong phòng càng tăng thêm vẻ tao nhã.
Mua đèn xong, hai người lại đi dạo vài chỗ, mua giấy cắt chữ, hàng năm đều bán phú quý cát tường, uyên ương hí thủy, đa dạng phong phú, hai người nổi hứng, liền mỗi dạng chọn vài cái, trong nhà nhiều cửa sổ, không sợ không có chỗ dán. Câu đối gì đó cũng mua đủ, vật trang trí thắt cát tường đỏ cũng không thể thiếu.
Đèn được chủ quán đưa tới tận nhà, đồ trên tay hai người cũng được Thước Nhạc lặng lẽ bỏ vào không gian.
Giữa trưa ăn bánh bao, hai người đi dạo tiếp, chuẩn bị mua chút quần áo, lại nói tiếp hai người trước kia cũng không quá để ý tới quần áo, vì công việc của Khúc Phàm, phần lớn quần áo đều là quần bò rắn chắc. Còn quần áo của Thước Nhạc là mẫu thân mua, đều thực thoải mái. Từ khi hai người ở cùng nhau, trong lòng cũng có chút thay đổi, có chút để ý tới hình tượng bên ngoài, có ý muốn thể hiện ra ở trước mặt người kia, tận sức thể hiện mị lực. Loại thay đổi này tự mình không cảm thấy, cảm giác của đối phương cũng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đó là ngay từ đầu đã thực có mị lực, bên ngoài chỉ là để tô vẽ thêm mà thôi.
Hai người này lại không biết sự thay đổi của mình khiến người khác cảm thấy ‘kinh diễm’ thế nào, trước kia Khúc Phàm cũng chỉ là một vị cảnh sát bề ngoài chính trực, làm cho người khác có chút chú ý. Giờ cũng là người đàn ông độc thân vàng số 1 trong cục cảnh sát, mỗi động tác đều lộ ra mị lực, các vị nữ tính nhìn thấy mà tim đập thình thịch, đây cũng may là cục cảnh sát, các nữ cảnh sát đều thực rụt rè, nhiều nhất là nương công vụ tới nói mấy câu, đáng tiếc vị này là một đầu gỗ, trước kia có thể anh còn có cảm giác, giờ là người đã kết hôn, đối với cảm tình người khác không để ý. Ngày thường ăn mặc không có gì khác, vẫn là quần bò, có điều được chọn lựa cẩn thận, tan tầm trước khi vào nhà lại sửa sang trước kính chiếu hậu của xe rồi mới vào, thế nên đồng sự cùng phá án thế nhưng thấy trong xe anh còn chuẩn bị lược gương máy cạo râu…, vậy mới là kinh khủng.
Thước Nhạc không giống Khúc Phàm, vốn là người thực cẩn thận, chỉ là hơi tùy tính, không chú ý những điều đó, giờ lại thay đổi rất nhiều, giống như cắt tóc, cũng không đi tiệm cắt tóc gần trường, mà đi tới salon khá có tiếng, để thợ thiết kế kiểu tóc, mấy nghìn nguyên cũng không thấy đau lòng, ý nghĩ đầu tiền chính là không biết Khúc Phàm có thích kiểu tóc này không.
Cứ thế, khí tràng của hai người cũng càng ngày càng hợp.
Đi dạo cùng người mình yêu chính là khác biệt, vốn là chuyện chán ngán cũng có vài phần thú vị, đi qua một nhà chuyên bán gì đó, lại cùng thảo luận kiểu quần áo v…v…, nhất bộ đồ ngươi thử rồi ta thử, lại mặc ra hương vị khác nhau.
Áo khoác màu nâu, áo lông ngắn nâu nhạt, áo sơ mi màu xanh denim, quần bò xanh đậm, chân mang boot được làm cũ, kính râm màu đen và màu nâu, cách ăn mặc đồng dạng, một người mười phần đẹp trai, một người lại đậm màu cá tính, khiến người đi trong khu mua sắm không nhịn được chú ý.
Che dưới kính râm nâu là ánh mắt sáng ngời của Thước Nhạc, vui sướng e lệ bất an đều che dưới thấu kính, quan hệ của hai người lần đầu tiên lấy phương thức tối như vậy thể hiện ở thanh thiên bạch nhật, bàn tay dày rộng nắm chặt một bàn tay khác mềm mại thon dài, mười ngón đan vào nhau, một người đi trước một người theo sau, Khúc Phàm có cảm giác như muốn ngửa mặt lên trời thét dài, mép môi cong lên, hai má sắc như đao chuyển thành đường cong ôn nhu. Ngón tay bị nắm chặt, nhìn thân ảnh rộng lớn của anh, dường như đã nắm tay một vạn năm. Đi bên trong đám người, có một khí thế dũng cảm tiến tới, vui sướng và hạnh phúc giống như tinh linh nghịch ngợm xoay quanh hai người.
Ở bãi đổ xe ngầm, chiếc Tiggo đen rung nhẹ, tiếng rên rỉ nhỏ vụn truyền đến, khiến buổi chiều mùa đông tăng thêm vài phần hồng phấn.
Mồ hôi lăng dọc theo làn da, tạo một đường cong xinh đẹp trên thân thể trơn mịn, không gian nhỏ hẹp, địa điểm đầy kích thích, khiến hai người càng thêm lửa nóng. Quần áo lộn xộn cũng không cởi ra, hai chân thon dài buộc chặt ở trong quần bò, chỉ cởi tới dưới bắp đùi nên cậu không thể mở rộng chân hơn, cơ thể trở nên mẫn cảm không ngừng run rẩy, còn có hai mắt sáng lạn của người nam nhân mê say kia.
Thước Nhạc không nhớ rõ chính mình làm thế nào mà về được nhà, mở to mắt, ánh đèn mờ chiếu lên màng, khiến không gian kín đáo mang thêm vài phần ấm áp, tiếng nói chuyện của một lớn một nhỏ ẩn ẩn truyền đến, làm lòng thấy ấm áp hơn. Đứng dậy đi vào buồng vệ sinh, gương trên bồn rửa mặt ánh ra dung nhan mang vẻ quyến rủ của cậu, cười nhẹ, vì anh mà thay đổi, vì anh mà cam nguyện, trên thế giới này chỉ có một mình anh, hai người cùng nhau hạnh phúc.
Thông tin thời nay thực phát đạt, internet khiến người cùng người càng gần nhau hơn, nên khi Thước Nhạc phát hiện ảnh chụp hai người tay nắm tay trên mạng cũng không ngạc nhiên. Trong lòng đã có chuẩn bị, sự thật lại tốt hơn rất nhiều, ảnh chụp không chụp thẳng mặt, mà rõ ràng nhất là bóng dáng của hai người, thoạt nhìn rất có khuôn có dạng, uhm…, chụp không tồi. Hơn mười bước ảnh chỉ lộ nửa khuôn mặt của Khúc Phàm, lại còn có kính râm che lại, khả năng bị nhận ra là rất nhỏ, chỉ tiếc bộ quần áo này về sau e là không thể mặc. Comment phía dưới lại khiến Thước Nhạc kinh hỉ, tuy rằng khinh bỉ thóa mạ cũng có, nhưng đa số mọi người đều đối xử khách quan với vấn đề này, còn có không ít người ủng hộ. Lần đầu tiên Thước Nhạc biết trên thế giới còn có một quần thể thần kỳ như vậy – hủ nữ.
Mua đèn xong, hai người lại đi dạo vài chỗ, mua giấy cắt chữ, hàng năm đều bán phú quý cát tường, uyên ương hí thủy, đa dạng phong phú, hai người nổi hứng, liền mỗi dạng chọn vài cái, trong nhà nhiều cửa sổ, không sợ không có chỗ dán. Câu đối gì đó cũng mua đủ, vật trang trí thắt cát tường đỏ cũng không thể thiếu.
Đèn được chủ quán đưa tới tận nhà, đồ trên tay hai người cũng được Thước Nhạc lặng lẽ bỏ vào không gian.
Giữa trưa ăn bánh bao, hai người đi dạo tiếp, chuẩn bị mua chút quần áo, lại nói tiếp hai người trước kia cũng không quá để ý tới quần áo, vì công việc của Khúc Phàm, phần lớn quần áo đều là quần bò rắn chắc. Còn quần áo của Thước Nhạc là mẫu thân mua, đều thực thoải mái. Từ khi hai người ở cùng nhau, trong lòng cũng có chút thay đổi, có chút để ý tới hình tượng bên ngoài, có ý muốn thể hiện ra ở trước mặt người kia, tận sức thể hiện mị lực. Loại thay đổi này tự mình không cảm thấy, cảm giác của đối phương cũng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đó là ngay từ đầu đã thực có mị lực, bên ngoài chỉ là để tô vẽ thêm mà thôi.
Hai người này lại không biết sự thay đổi của mình khiến người khác cảm thấy ‘kinh diễm’ thế nào, trước kia Khúc Phàm cũng chỉ là một vị cảnh sát bề ngoài chính trực, làm cho người khác có chút chú ý. Giờ cũng là người đàn ông độc thân vàng số 1 trong cục cảnh sát, mỗi động tác đều lộ ra mị lực, các vị nữ tính nhìn thấy mà tim đập thình thịch, đây cũng may là cục cảnh sát, các nữ cảnh sát đều thực rụt rè, nhiều nhất là nương công vụ tới nói mấy câu, đáng tiếc vị này là một đầu gỗ, trước kia có thể anh còn có cảm giác, giờ là người đã kết hôn, đối với cảm tình người khác không để ý. Ngày thường ăn mặc không có gì khác, vẫn là quần bò, có điều được chọn lựa cẩn thận, tan tầm trước khi vào nhà lại sửa sang trước kính chiếu hậu của xe rồi mới vào, thế nên đồng sự cùng phá án thế nhưng thấy trong xe anh còn chuẩn bị lược gương máy cạo râu…, vậy mới là kinh khủng.
Thước Nhạc không giống Khúc Phàm, vốn là người thực cẩn thận, chỉ là hơi tùy tính, không chú ý những điều đó, giờ lại thay đổi rất nhiều, giống như cắt tóc, cũng không đi tiệm cắt tóc gần trường, mà đi tới salon khá có tiếng, để thợ thiết kế kiểu tóc, mấy nghìn nguyên cũng không thấy đau lòng, ý nghĩ đầu tiền chính là không biết Khúc Phàm có thích kiểu tóc này không.
Cứ thế, khí tràng của hai người cũng càng ngày càng hợp.
Đi dạo cùng người mình yêu chính là khác biệt, vốn là chuyện chán ngán cũng có vài phần thú vị, đi qua một nhà chuyên bán gì đó, lại cùng thảo luận kiểu quần áo v…v…, nhất bộ đồ ngươi thử rồi ta thử, lại mặc ra hương vị khác nhau.
Áo khoác màu nâu, áo lông ngắn nâu nhạt, áo sơ mi màu xanh denim, quần bò xanh đậm, chân mang boot được làm cũ, kính râm màu đen và màu nâu, cách ăn mặc đồng dạng, một người mười phần đẹp trai, một người lại đậm màu cá tính, khiến người đi trong khu mua sắm không nhịn được chú ý.
Che dưới kính râm nâu là ánh mắt sáng ngời của Thước Nhạc, vui sướng e lệ bất an đều che dưới thấu kính, quan hệ của hai người lần đầu tiên lấy phương thức tối như vậy thể hiện ở thanh thiên bạch nhật, bàn tay dày rộng nắm chặt một bàn tay khác mềm mại thon dài, mười ngón đan vào nhau, một người đi trước một người theo sau, Khúc Phàm có cảm giác như muốn ngửa mặt lên trời thét dài, mép môi cong lên, hai má sắc như đao chuyển thành đường cong ôn nhu. Ngón tay bị nắm chặt, nhìn thân ảnh rộng lớn của anh, dường như đã nắm tay một vạn năm. Đi bên trong đám người, có một khí thế dũng cảm tiến tới, vui sướng và hạnh phúc giống như tinh linh nghịch ngợm xoay quanh hai người.
Ở bãi đổ xe ngầm, chiếc Tiggo đen rung nhẹ, tiếng rên rỉ nhỏ vụn truyền đến, khiến buổi chiều mùa đông tăng thêm vài phần hồng phấn.
Mồ hôi lăng dọc theo làn da, tạo một đường cong xinh đẹp trên thân thể trơn mịn, không gian nhỏ hẹp, địa điểm đầy kích thích, khiến hai người càng thêm lửa nóng. Quần áo lộn xộn cũng không cởi ra, hai chân thon dài buộc chặt ở trong quần bò, chỉ cởi tới dưới bắp đùi nên cậu không thể mở rộng chân hơn, cơ thể trở nên mẫn cảm không ngừng run rẩy, còn có hai mắt sáng lạn của người nam nhân mê say kia.
Thước Nhạc không nhớ rõ chính mình làm thế nào mà về được nhà, mở to mắt, ánh đèn mờ chiếu lên màng, khiến không gian kín đáo mang thêm vài phần ấm áp, tiếng nói chuyện của một lớn một nhỏ ẩn ẩn truyền đến, làm lòng thấy ấm áp hơn. Đứng dậy đi vào buồng vệ sinh, gương trên bồn rửa mặt ánh ra dung nhan mang vẻ quyến rủ của cậu, cười nhẹ, vì anh mà thay đổi, vì anh mà cam nguyện, trên thế giới này chỉ có một mình anh, hai người cùng nhau hạnh phúc.
Thông tin thời nay thực phát đạt, internet khiến người cùng người càng gần nhau hơn, nên khi Thước Nhạc phát hiện ảnh chụp hai người tay nắm tay trên mạng cũng không ngạc nhiên. Trong lòng đã có chuẩn bị, sự thật lại tốt hơn rất nhiều, ảnh chụp không chụp thẳng mặt, mà rõ ràng nhất là bóng dáng của hai người, thoạt nhìn rất có khuôn có dạng, uhm…, chụp không tồi. Hơn mười bước ảnh chỉ lộ nửa khuôn mặt của Khúc Phàm, lại còn có kính râm che lại, khả năng bị nhận ra là rất nhỏ, chỉ tiếc bộ quần áo này về sau e là không thể mặc. Comment phía dưới lại khiến Thước Nhạc kinh hỉ, tuy rằng khinh bỉ thóa mạ cũng có, nhưng đa số mọi người đều đối xử khách quan với vấn đề này, còn có không ít người ủng hộ. Lần đầu tiên Thước Nhạc biết trên thế giới còn có một quần thể thần kỳ như vậy – hủ nữ.
Danh sách chương