Đó là một người ngay thẳng, là cảm giác đầu tiên của Thước Thục Trân khi bà thấy Khúc Phàm, không nói tới bên ngoài tuấn lãng, chỉ là khí chất của anh, đều là ngàn người có một, nếu nói là xem con rể, Thước Thục Trân khẳng định phi thường thích, nhưng nghĩ tới quan hệ của anh và Thước Nhạc trong lòng lại thấy không được tự nhiên, nhìn dáng vẻ của anh tuyệt đối là dạng con rể mà cha mẹ vợ thích nhất, ánh mắt chính trực, là người rất có trách nhiệm, người như vậy nếu yêu ai khẳng định là duy nhất tới khi chết, bà cũng hiểu được vì sao Thước Nhạc an tâm, đàn ông thế này cho dù ở ngoài thành công thế nào, tình cảm cũng là đặt ở gia đình, khẳng định không có chuyện gì bậy bạ bên ngoài.
Không liên quan trong lòng Thước Thục Trân thưởng thức Khúc Phàm thế nào, ý muốn chia rẽ hai người vẫn là không đổi, nên từ khi Khúc Phàm vào nhà thì bà sẽ không tỏ thiện cảm gì.
Khúc Phàm đã sớm biết bác của Thước Nhạc đến, vừa vào nhà liền thấy Thước Nhạc ngồi bên cạnh một phụ nữ gần sáu mươi, đôi mắt sưng đỏ hiển nhiên là vừa khóc. Tuy không biết có chuyện gì, vẫn là thực đau lòng.
Thước Thục Trân mặc kệ Khúc Phàm thế nào, cũng không thèm nhìn anh, có khi nào nói vài câu chê bai, lời tuy không quá khó nghe, vào tai Khúc Phàm lại có chút chói tai.
Thước Nhạc thấy Khúc Phàm lo lắng, cũng không nói gì, nhưng thật ra Khúc Phàm lại thường thường trao cho cậu một nụ cười yên tâm.
Buổi tối Quả Quả từ nhà trẻ về, Thước bác vẫn là thực thích đứa bé này, vì bà có chút không thích Khúc Phàm, cả nhà cũng không dễ chịu, Thước phụ Thước mẫu là không nói giúp được gì, lúc ở Nam Kinh đã bị chị mắng, giờ không dám tiếp tục chọc giận bà, nhà anh họ cũng không dám nói gì, vả lại lúc đầu hai vợ chồng cũng là không quá tự nhiên về chuyện này, dù sao người gần mình có chuyện như vậy, vẫn là thực ngạc nhiên.
Buổi tối có bác nhìn chằm chằm Thước Nhạc cũng không thể mặt dày ngủ cùng Khúc Phàm, Khúc Phàm vào tây ốc ở, nhà bác Thước Nhạc ở tại tây sương phòng hậu viện.
Nói ra thì bác Thước Nhạc vẫn thực bội phục tính tình của Khúc Phàm, bà tìm mọi cách làm khó dễ, cũng không thấy Khúc Phàm thế nào, cho dù bà gây khó khăn thế nào, Khúc Phàm vẫn đều cung kính. Thật làm cho bà không biết làm cái gì mới được. Nhìn Khúc Phàm lại càng thêm không vừa mắt.
“Ai da, Nhạc Nhạc giờ bác muốn uống sữa đậu nành tại cửa hàng nước uống Cẩm Hinh, nếu có mực chiên dòn của cửa hàng Hưng Hoa thì càng tốt, ăn vào nóng hầm hập thì lần này tới Bắc Kinh cũng không phải đến không.”
Cơm chiều đã dọn lên bàn, Khúc Phàm vừa từ đơn vị trở về, vào đông sương phòng, liền nghe lời Thước bác nói.
Khúc Phàm dừng chân lại “A, để cháu đi mua.”
Thước Nhạc đặt chén lên bàn “Bác!” Bĩu môi, thế nào cho tới giờ cũng không phát hiện bác mình lại làm người ta buồn bực như vậy. Mấy ngày nay đều như vậy, giống như đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của Khúc Phàm vậy, Thước bác luôn ra nan đề.
Khúc Phàm cười “Không sao, anh lái xe một chút rồi về.” Nói xong quay người đi ra ngoài. Thước Nhạc bĩu môi, một chỗ đông thành một chỗ tây thành là gần sao.
Thước bác trừng cháu mình “Thế nào ta còn không thể gây khó dễ với hắn sao, bắt cóc cả cháu ta, còn không được khảo nghiệm.”
Xoay người đi vào bếp, Khúc Phàm cũng không để ý, tất cả đều là vì cả hai, cậu có chút đau lòng.
Khúc Phàm đi hơn một giờ cũng chưa về, đồ ăn trên bà đều đã nguội, Thước Nhạc sốt ruột, gọi điện thoại cũng không ai nghe.
Đang suy nghĩ, điện thoại reo lên, Thước Nhạc vừa nghe liền biến sắc, cách cách…điện thoại rớt xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
“Sao vậy?” Thước phụ hỏi.
Thước Nhạc chỉ cảm thấy chập chờn, trước mặt tối sầm thiếu chút nữa thì té xỉu “Khúc Phàm tông xe.” Tỉnh táo lại, Thước Nhạc xoay người chạy ra ngoài.
Người trong phòng sửng sốt, Thước bác phản ứng lại đầu tiên, vỗ con mình “Thất thần cái gì, mau đuổi theo, giờ nó không thể lái xe.” Anh họ của Thước Nhạc đứng lên đuổi theo.
Thước bác đặt An An vào tay con dâu “Ai nha, đây là ta tạo cái gì nghiệt nha.” Trong lòng nghĩ nếu Khúc Phàm có cái gì, nàng cũng không có cách nào gặp Thước Nhạc.
Người nhà đi vào bệnh viện, Khúc Phàm đang ở trong phòng phẫu thuật. Thước Nhạc đứng ngoài, lo lắng chờ đợi. Thước phụ chạy nhanh tới hỏi “Thế nào?”
Thước Nhạc lấy lại bình tĩnh “Chưa ai ra. Bất quá nghe y tá nói lúc đi vào còn tỉnh.” Thấy bác, đôi mắt ủy khuất đỏ lên, cũng không biết nên không nên oán bà.
Thước bác lo lắng, trong lòng nghĩ Khúc Phàm đứa bé này bà cũng thực thích, nếu không cũng không gây khó dễ cho anh, dù sao cháu mình làm sao có thể dễ dàng cho anh, biến thành thế này trong lòng bà cũng không dễ chịu. “Nhạc a, đều là bác không đúng, về sau bác không phản đối, đều là bác sao, nếu không tại bác Khúc Phàm cũng không…ai…” mắt Thước bác đỏ lên, lúc này bà thật là hối hận, nếu Khúc Phàm có chuyện không hay, bà làm sao mà đối mặt với Thước Nhạc.
Thước Nhạc mím môi “Quên đi, bác cũng là vì tốt với cháu, cháu yêu anh ấy thật sự. Nghe anh ấy gặp tai nạn, tim cháu như muốn nát ra.” Nói xong nước mắt cũng rớt xuống, lúc này Thước Nhạc mới biết mình cũng không kiên cường như tưởng tượng.
Lúc Khúc Phàm bị đẩy ra là tỉnh, xe bị đâm mạnh, anh phản ứng cũng rất nhanh, chỉ bị gãy xương chân, nghỉ ngơi mấy tháng là tốt rồi, đã bó thạch cao. Quan sát trong bệnh viện mấy ngày là có thể xuất viện.
Trong phòng bệnh, Thước bác biểu đạt sự áy náy của mình, Khúc Phàm ngượng ngùng nói không liên quan tới bà. Cuối cùng không còn cách nào Khúc Phàm mới nói ra nguyên nhân tông xe, nguyên lai Khúc Phàm lái xe đi đông thành mua đồ, đi đến nửa lại thấy một tay buôn ma túy trước kia đào thoát, hai người nhìn nhau, tên buôn ma túy cũng nhận ra anh, kết quả là triển khai một hồi truy đuổi, vì là trong nội thành, lại vào giờ tan tầm cao điểm vì phòng ngừa tên tội phạm đào tẩu, hoặc là tông người đi đường, Khúc Phàm lái xe tông vào, thành công bắt được tội phạm lại làm mình bị gãy chân.
Nghe anh giải thích, Thước bác nghĩ nếu không phải mình bắt anh đi thì cũng không xuất hiện chuyện như vậy. Song xem bộ dáng tức giận của Thước Nhạc, tốt nhất là không nói gì.
Thước Nhạc thật sự giận dữ, từ sau khi ở cùng Khúc Phàm đây là lần đâu tiên cậu tức giận thế này, nghĩ tới Khúc Phàm liều mạng bắt tội phạm mà ngay cả an toàn của mình cũng không để ý, cậu liền không thể không tức giận.
“Anh có nghĩ tới em hay không, anh có biết khi em nghe anh bị tông xe thì tâm trạng thế nào không? Giống như máu ngừng chảy vậy, không có chút ấm áp, vì sao anh lại như vậy?”
Không thể ức chế mà hét với Khúc Phàm.
Giữ chặt tay Thước Nhạc không để cậu rời đi, “Nhạc, em đừng đi.” Ôm chặt cậu vào lòng, sợ chỉ trong nháy mắt cậu đã chạy đi.
Thước Nhạc không dám giãy dụa, có chút không được tự nhiên nghiêng đầu, nước mắt nghẹn khuất chảy dọc hai má, dường như mấy ngày nay nước mắt của cậu nhiều lên vậy, nghĩ tới trước đó mà cậu vẫn còn sợ.
Khúc Phàm cảm thấy trên người có chút ướt, bao nhiêu biện giải đều không thể nói ra.
“Tên buôn ma túy này lức trước lập mạng lưới trong kinh thành, một nửa thuốc phiện trong kinh đều là tuôn ra từ tay hắn, sau đó lúc bắt hắn thì bọn anh có hai vị cảnh sát hy sinh, vì trốn thoát hắn còn giết hại vài dân chúng vô tội, trong đó có một bé gái chỉ có bốn tuổi, cuối cùng hắn vẫn thoát được, thời gian này trong kinh thành lại có dấu hiệu thuốc phiện khởi dậy, bọn anh hoài nghi là hắn trở lại, đáng tiếc là hắn trốn quá tốt, nếu quay lại lần nữa anh vẫn sẽ chọn như vậy, tuyệt đối không thể để bọn chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.” Thước Nhạc cũng không biết lúc ấy chiếc xe của tên buôn ma túy bị đâm hoàn toàn biến dạng, bây giờ càng đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật, Khúc Phàm lại chỉ bị thương một chân hoàn toàn là vì thân thủ của anh tốt, có lẽ đổi thành người khác thì đã tiêu rồi.
Cánh tay xiết chặt, ôm Thước Nhạc vào lòng “Nhạc, thực xin lỗi.” Làm cậu thương tâm, chính mình cũng đau lòng tới không thể hô hấp, dù là lý do gì thì anh cũng không thể tha thứ chính mình, song lại không có lựa chọn nào khác.
Thước Nhạc im lặng nhắm mắt lại, tinh thần trách nhiệm của người đàn ông này, không phải là cậu đã biết từ sớm sao? Lần đầu tiên hiểu được vì sao cha mẹ không thích công việc của Khúc Phàm, giờ cậu cũng không thể thích nổi.
Không liên quan trong lòng Thước Thục Trân thưởng thức Khúc Phàm thế nào, ý muốn chia rẽ hai người vẫn là không đổi, nên từ khi Khúc Phàm vào nhà thì bà sẽ không tỏ thiện cảm gì.
Khúc Phàm đã sớm biết bác của Thước Nhạc đến, vừa vào nhà liền thấy Thước Nhạc ngồi bên cạnh một phụ nữ gần sáu mươi, đôi mắt sưng đỏ hiển nhiên là vừa khóc. Tuy không biết có chuyện gì, vẫn là thực đau lòng.
Thước Thục Trân mặc kệ Khúc Phàm thế nào, cũng không thèm nhìn anh, có khi nào nói vài câu chê bai, lời tuy không quá khó nghe, vào tai Khúc Phàm lại có chút chói tai.
Thước Nhạc thấy Khúc Phàm lo lắng, cũng không nói gì, nhưng thật ra Khúc Phàm lại thường thường trao cho cậu một nụ cười yên tâm.
Buổi tối Quả Quả từ nhà trẻ về, Thước bác vẫn là thực thích đứa bé này, vì bà có chút không thích Khúc Phàm, cả nhà cũng không dễ chịu, Thước phụ Thước mẫu là không nói giúp được gì, lúc ở Nam Kinh đã bị chị mắng, giờ không dám tiếp tục chọc giận bà, nhà anh họ cũng không dám nói gì, vả lại lúc đầu hai vợ chồng cũng là không quá tự nhiên về chuyện này, dù sao người gần mình có chuyện như vậy, vẫn là thực ngạc nhiên.
Buổi tối có bác nhìn chằm chằm Thước Nhạc cũng không thể mặt dày ngủ cùng Khúc Phàm, Khúc Phàm vào tây ốc ở, nhà bác Thước Nhạc ở tại tây sương phòng hậu viện.
Nói ra thì bác Thước Nhạc vẫn thực bội phục tính tình của Khúc Phàm, bà tìm mọi cách làm khó dễ, cũng không thấy Khúc Phàm thế nào, cho dù bà gây khó khăn thế nào, Khúc Phàm vẫn đều cung kính. Thật làm cho bà không biết làm cái gì mới được. Nhìn Khúc Phàm lại càng thêm không vừa mắt.
“Ai da, Nhạc Nhạc giờ bác muốn uống sữa đậu nành tại cửa hàng nước uống Cẩm Hinh, nếu có mực chiên dòn của cửa hàng Hưng Hoa thì càng tốt, ăn vào nóng hầm hập thì lần này tới Bắc Kinh cũng không phải đến không.”
Cơm chiều đã dọn lên bàn, Khúc Phàm vừa từ đơn vị trở về, vào đông sương phòng, liền nghe lời Thước bác nói.
Khúc Phàm dừng chân lại “A, để cháu đi mua.”
Thước Nhạc đặt chén lên bàn “Bác!” Bĩu môi, thế nào cho tới giờ cũng không phát hiện bác mình lại làm người ta buồn bực như vậy. Mấy ngày nay đều như vậy, giống như đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của Khúc Phàm vậy, Thước bác luôn ra nan đề.
Khúc Phàm cười “Không sao, anh lái xe một chút rồi về.” Nói xong quay người đi ra ngoài. Thước Nhạc bĩu môi, một chỗ đông thành một chỗ tây thành là gần sao.
Thước bác trừng cháu mình “Thế nào ta còn không thể gây khó dễ với hắn sao, bắt cóc cả cháu ta, còn không được khảo nghiệm.”
Xoay người đi vào bếp, Khúc Phàm cũng không để ý, tất cả đều là vì cả hai, cậu có chút đau lòng.
Khúc Phàm đi hơn một giờ cũng chưa về, đồ ăn trên bà đều đã nguội, Thước Nhạc sốt ruột, gọi điện thoại cũng không ai nghe.
Đang suy nghĩ, điện thoại reo lên, Thước Nhạc vừa nghe liền biến sắc, cách cách…điện thoại rớt xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
“Sao vậy?” Thước phụ hỏi.
Thước Nhạc chỉ cảm thấy chập chờn, trước mặt tối sầm thiếu chút nữa thì té xỉu “Khúc Phàm tông xe.” Tỉnh táo lại, Thước Nhạc xoay người chạy ra ngoài.
Người trong phòng sửng sốt, Thước bác phản ứng lại đầu tiên, vỗ con mình “Thất thần cái gì, mau đuổi theo, giờ nó không thể lái xe.” Anh họ của Thước Nhạc đứng lên đuổi theo.
Thước bác đặt An An vào tay con dâu “Ai nha, đây là ta tạo cái gì nghiệt nha.” Trong lòng nghĩ nếu Khúc Phàm có cái gì, nàng cũng không có cách nào gặp Thước Nhạc.
Người nhà đi vào bệnh viện, Khúc Phàm đang ở trong phòng phẫu thuật. Thước Nhạc đứng ngoài, lo lắng chờ đợi. Thước phụ chạy nhanh tới hỏi “Thế nào?”
Thước Nhạc lấy lại bình tĩnh “Chưa ai ra. Bất quá nghe y tá nói lúc đi vào còn tỉnh.” Thấy bác, đôi mắt ủy khuất đỏ lên, cũng không biết nên không nên oán bà.
Thước bác lo lắng, trong lòng nghĩ Khúc Phàm đứa bé này bà cũng thực thích, nếu không cũng không gây khó dễ cho anh, dù sao cháu mình làm sao có thể dễ dàng cho anh, biến thành thế này trong lòng bà cũng không dễ chịu. “Nhạc a, đều là bác không đúng, về sau bác không phản đối, đều là bác sao, nếu không tại bác Khúc Phàm cũng không…ai…” mắt Thước bác đỏ lên, lúc này bà thật là hối hận, nếu Khúc Phàm có chuyện không hay, bà làm sao mà đối mặt với Thước Nhạc.
Thước Nhạc mím môi “Quên đi, bác cũng là vì tốt với cháu, cháu yêu anh ấy thật sự. Nghe anh ấy gặp tai nạn, tim cháu như muốn nát ra.” Nói xong nước mắt cũng rớt xuống, lúc này Thước Nhạc mới biết mình cũng không kiên cường như tưởng tượng.
Lúc Khúc Phàm bị đẩy ra là tỉnh, xe bị đâm mạnh, anh phản ứng cũng rất nhanh, chỉ bị gãy xương chân, nghỉ ngơi mấy tháng là tốt rồi, đã bó thạch cao. Quan sát trong bệnh viện mấy ngày là có thể xuất viện.
Trong phòng bệnh, Thước bác biểu đạt sự áy náy của mình, Khúc Phàm ngượng ngùng nói không liên quan tới bà. Cuối cùng không còn cách nào Khúc Phàm mới nói ra nguyên nhân tông xe, nguyên lai Khúc Phàm lái xe đi đông thành mua đồ, đi đến nửa lại thấy một tay buôn ma túy trước kia đào thoát, hai người nhìn nhau, tên buôn ma túy cũng nhận ra anh, kết quả là triển khai một hồi truy đuổi, vì là trong nội thành, lại vào giờ tan tầm cao điểm vì phòng ngừa tên tội phạm đào tẩu, hoặc là tông người đi đường, Khúc Phàm lái xe tông vào, thành công bắt được tội phạm lại làm mình bị gãy chân.
Nghe anh giải thích, Thước bác nghĩ nếu không phải mình bắt anh đi thì cũng không xuất hiện chuyện như vậy. Song xem bộ dáng tức giận của Thước Nhạc, tốt nhất là không nói gì.
Thước Nhạc thật sự giận dữ, từ sau khi ở cùng Khúc Phàm đây là lần đâu tiên cậu tức giận thế này, nghĩ tới Khúc Phàm liều mạng bắt tội phạm mà ngay cả an toàn của mình cũng không để ý, cậu liền không thể không tức giận.
“Anh có nghĩ tới em hay không, anh có biết khi em nghe anh bị tông xe thì tâm trạng thế nào không? Giống như máu ngừng chảy vậy, không có chút ấm áp, vì sao anh lại như vậy?”
Không thể ức chế mà hét với Khúc Phàm.
Giữ chặt tay Thước Nhạc không để cậu rời đi, “Nhạc, em đừng đi.” Ôm chặt cậu vào lòng, sợ chỉ trong nháy mắt cậu đã chạy đi.
Thước Nhạc không dám giãy dụa, có chút không được tự nhiên nghiêng đầu, nước mắt nghẹn khuất chảy dọc hai má, dường như mấy ngày nay nước mắt của cậu nhiều lên vậy, nghĩ tới trước đó mà cậu vẫn còn sợ.
Khúc Phàm cảm thấy trên người có chút ướt, bao nhiêu biện giải đều không thể nói ra.
“Tên buôn ma túy này lức trước lập mạng lưới trong kinh thành, một nửa thuốc phiện trong kinh đều là tuôn ra từ tay hắn, sau đó lúc bắt hắn thì bọn anh có hai vị cảnh sát hy sinh, vì trốn thoát hắn còn giết hại vài dân chúng vô tội, trong đó có một bé gái chỉ có bốn tuổi, cuối cùng hắn vẫn thoát được, thời gian này trong kinh thành lại có dấu hiệu thuốc phiện khởi dậy, bọn anh hoài nghi là hắn trở lại, đáng tiếc là hắn trốn quá tốt, nếu quay lại lần nữa anh vẫn sẽ chọn như vậy, tuyệt đối không thể để bọn chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.” Thước Nhạc cũng không biết lúc ấy chiếc xe của tên buôn ma túy bị đâm hoàn toàn biến dạng, bây giờ càng đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật, Khúc Phàm lại chỉ bị thương một chân hoàn toàn là vì thân thủ của anh tốt, có lẽ đổi thành người khác thì đã tiêu rồi.
Cánh tay xiết chặt, ôm Thước Nhạc vào lòng “Nhạc, thực xin lỗi.” Làm cậu thương tâm, chính mình cũng đau lòng tới không thể hô hấp, dù là lý do gì thì anh cũng không thể tha thứ chính mình, song lại không có lựa chọn nào khác.
Thước Nhạc im lặng nhắm mắt lại, tinh thần trách nhiệm của người đàn ông này, không phải là cậu đã biết từ sớm sao? Lần đầu tiên hiểu được vì sao cha mẹ không thích công việc của Khúc Phàm, giờ cậu cũng không thể thích nổi.
Danh sách chương