16

"Dù ngươi và trắc phi của ta là tỷ muội ruột thịt, nhưng bức tranh này rõ ràng là ngươi sao chép của tỷ tỷ mình, lòng dạ không thành thật, thật là bất kính với ta."

"Ta không có..."

"Điện hạ!"

Phụ thân ta vội vàng đứng dậy, một chân quỳ rạp xuống đất:

"Tiểu nữ tài hèn học kém, ngày thường ngoài việc sao chép tranh của tỷ tỷ nàng thì không còn sở trường gì khác. Nàng tuyệt đối không cố ý mạo phạm điện hạ, xin điện hạ nhẹ tay tha thứ."

Phó Thời Yến cũng lập tức chắn trước người ta:

"Phu nhân hiếm khi ra khỏi phủ, không hiểu quy củ trong cung, nếu có gì mạo phạm, ta nguyện gánh hết trách nhiệm, cầu xin điện hạ khoan dung."

Ta nhìn bóng lưng hắn, chỉ còn lại tiếng cười lạnh.

Tình yêu của hắn thật mỏng manh, mỏng đến mức chẳng dám cho ta chút tin tưởng nào, liền cùng mọi người nhất trí định tội cho ta.

Nhưng ta lại điềm tĩnh cất giọng:

"Đây là tác phẩm ta sáng tác năm mười hai tuổi, có hoạ sư làm chứng, sao lại nói là sao chép tranh của người khác?"

Một câu nói như nước lạnh đổ vào chảo dầu nóng, lập tức sôi trào.

Bọn họ cười nhạo ta bị nhốt trong hậu viện đến hỏng đầu, giờ còn ra Đông Cung làm trò cười.

"Chưa nói đến việc Ôn trắc phi nhờ bức tranh này mà nổi danh, chỉ riêng độ phức tạp của bức tranh thôi cũng không thể do một đứa trẻ mười hai tuổi vẽ ra được."

"Cả đời tranh giành với tỷ tỷ mình, ngay cả tỷ phu vốn thuộc về tỷ cũng giành, giờ lại còn muốn tranh cả một bức tranh nổi danh, thật là nực cười đến cực điểm."

Phó Thời Yến nhíu mày chặt, khẽ khuyên ta:

"Ta sẽ đứng về phía nàng, chuyện thị phi thế này không đáng để nàng ra mặt. Huống hồ, giữa ta và Nhan Sơ đã sớm kết thúc, nàng cần gì mãi không buông?"

Đối diện với sự sốt ruột của hắn và ánh mắt lạnh lẽo của Thái tử, ta bình thản chỉ vào đường bờ biển rộng lớn và ánh trăng mờ ảo trong tranh, chậm rãi giải thích:

"Đây là ta cố ý vận dụng 'tam viễn pháp' của tiên sinh Quách Hi. Tuy chẳng thể bằng được một phần vạn của tiên sinh, nhưng trăng dịch sóng dâng, cũng đủ khiến người xem có cảm giác chân thực như đang ở trong cảnh."

Vừa nói, ta vừa cầm lấy hai tờ giấy, tay đi nét bút như rồng bay phượng múa, nhanh chóng phác hoạ một bức sơn thuỷ và một bức phong cảnh phố chợ.O Mai d.a.o Muoi

Chỉ vào những nét tương đồng trong kỹ pháp, ta thản nhiên nói:

"Loại kỹ thuật này, ta khổ luyện nhiều năm nên đã thuần thục. Nếu nói ta sao chép của ai, vậy cứ để người ấy cũng vẽ một bức thử xem."

Lúc này, những kẻ vừa mới cười nhạo ta đều im bặt:

"Nàng… nàng vẽ tranh song bút sao?"

"Chỉ một bức phác hoạ vội vàng mà đã là thượng phẩm hiếm thấy. Làm sao có thể như vậy được?"

"Chẳng phải người được danh sư dạy dỗ là Ôn trắc phi hay sao?"

Ánh mắt mọi người bắt đầu đổ dồn về phía phụ thân ta, đầy vẻ dò xét.

Sắc mặt Phó Thời Yến trắng bệch đến đáng sợ.

Tỷ tỷ ta được đích mẫu nâng đỡ như hòn ngọc quý báu, khổ cực mùa đông giá rét hay mùa hè nắng gắt nàng ta nào có chịu nổi.

Những bức tranh nàng ta vẽ sau khi ngủ một giấc dài, là do ta ra tay. Những công khóa bị bỏ bê sau khi nàng ta cùng Phó Thời Yến lén ra ngoài chơi, cũng là do ta làm thay. 

Thậm chí những bức tranh nàng ta đem bán, vài bức có giá trị nhất, cũng đều là do ta vẽ.

Khi có ích, ta là cây bút thay tay, là tấm khiên đỡ đạn, là chiếc lá làm nền cho nàng ta. Khi vô dụng, ta là hạt cát chướng mắt, là viên đá vấp chân, là vết sẹo xấu xí trên n.g.ự.c nàng ta.

Nàng ta cao quý biết bao, đến cả những thứ không cần cũng ném cho ta, vậy mà còn phải bôi nhọ ta là kẻ trộm, để ta cả đời chìm trong bùn lầy, sống không bằng c.h.ế.t.

Tiếc thay, ta không cam chịu số phận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phụ thân còn đang định biện hộ.

Thì Ninh vương gia bệnh tật lên tiếng:

"Bảy năm trước ta từng cùng nàng đến đảo Bồng Lai tìm thuốc, cảnh đêm trên bức tranh này hoàn toàn giống với nơi đó."

Phụ thân lập tức cứng họng, không nói nên lời.

Chứng cứ rành rành, lẽ ra Phó Thời Yến nên thuận thế đứng ra vì ta mà đòi lại công bằng.

Thế nhưng, hắn lại im lặng.

Thậm chí khi thấy Ôn Nhan Sơ rưng rưng nước mắt đầy yếu đuối, hắn còn dịu giọng khuyên ta:

"Dù gì cũng là tỷ muội ruột, mấy chuyện xích mích trong khuê phòng, cần gì làm ầm lên đến mức cả hai cùng tổn hại. Đến nước này, nàng cũng đã trút giận rồi, bỏ qua đi."

Cho nên, cuối cùng dù là áy náy hay tình cảm, vẫn chẳng bằng lợi ích và tiền đồ của hắn.

Chỉ là, chuyện giờ đây đã không còn do hắn định đoạt nữa.

Thái tử phi mỉm cười nhìn về phía Thái tử.

17

“Điện hạ chẳng phải vì tài hoa xuất chúng và tấm lòng nghĩa khí của trắc phi mà đối đãi đặc biệt hay sao?”

“Nữ tử trong cả Đông Cung, không ai sánh được với một ngón tay của nàng ấy. Chi bằng để nàng ấy thể hiện tài năng trước mọi người, khiến Phó phu nhân cam tâm tình nguyện chịu thua đi.”

“Không được!”

Bàn tay nắm chặt bên người Phó Thời Yến bỗng siết lại, sự hoảng loạn của hắn rơi vào mắt Thái tử, chướng mắt vô cùng.O mai d.a.o Muoi

Thái tử nhìn Ôn Nhan Sơ bằng ánh mắt lạnh nhạt:

“Đã lâu rồi cô không thấy Nhan Sơ cầm bút, vậy hãy vẽ một bức tặng trưởng tôn của hoàng thất, xem như lời chúc phúc đi.”

Phó Thời Yến vừa định lên tiếng, Thái tử phi đã nghiêm giọng quát:

“Phó hầu gia chẳng lẽ đã quên, Ôn Tụng mới là chính thê của ngươi.”

Thân hình Phó Thời Yến cứng đờ, nhìn ta mà mặt tái nhợt.

Ta mỉm cười nhạt, bất động nhìn hắn.

Dường như đang chế nhạo hắn, khởi đầu mới của hắn, thật nực cười biết bao.

Ôn Nhan Sơ cầm bút mà tay không ngừng run rẩy, bị ép vẽ gấp một bức tranh, tuy không đến mức xấu xí, nhưng lại tầm thường vô vị.

Thái tử thất vọng nhắm mắt lại:

“Thì ra, những bức tranh bán đi đều là của muội muội ngươi? Dám lừa gạt cô, ngươi thật to gan.”

Ôn Nhan Sơ hoảng hốt, vội vã biện bạch:

“Chỉ có bốn bức là của nàng ấy, những bức còn lại đều do chính tay thần thiếp vẽ.”

“Vậy thì lạ thật,” Thái tử phi dường như vô tình thốt ra, “tranh của Ôn trắc phi tầm thường như vậy, sao lại bán được giá ngàn lượng bạc?”

Ầm! Một câu nói nhẹ nhàng như sấm nổ bên tai phụ thân và Ôn Nhan Sơ.

Ánh mắt Phó Thời Yến co rút, lập tức hiểu ra kế hoạch của ta và dụng tâm ta cố ý sắp đặt.

Hắn khẽ run môi, định nói gì đó, nhưng lại chẳng thốt nên lời.

Ta bèn đứng dậy, thay hắn trả lời:

“Vì ngàn lượng bạc ấy là khoản tiền bất chính do Mạnh đại nhân kết bè kết cánh đưa cho Ôn gia.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện