Nhưng ân tình cứu người đó, lại rơi vào chính viện, trở thành mối hôn sự giữa tỷ tỷ và hầu phủ.

Năm Phó Thì Yến hận ta nhất, thấy ta cứ cách vài ngày lại đem thuốc trị ho đến chùa Tịnh Tâm, hắn thậm chí không chút nể tình mà châm chọc ta:

"Mẫu thân ngươi cái quỷ ho lao ấy có uống bao nhiêu thuốc tốt cũng chỉ là lãng phí. Thay vì tốn tâm sức làm mấy việc vô ích ấy, chi bằng nghĩ xem tìm cho bà ta một chỗ đất tốt, c.h.ế.t rồi còn có thể phù hộ ngươi bớt thiếu đức chút."

Nghĩ đến chuyện cũ, gió thổi vù vù, khiến cả gương mặt ta lạnh buốt.

Ta ngẩng đầu lên, kéo nhẹ khóe môi, hỏi Phó Thời Yến:

"Quỷ ho lao ấy là vì cứu ngươi mới mắc bệnh đấy, ngạc nhiên không? Hầu gia không tầm thường?"

Thân mình Phó Thời Yến khẽ run lên.

Ta vẫn chưa thấy đủ, tiếp tục nói:

"Mặc dù gả cho ngươi là chuyện ngoài ý muốn, nhưng khi ngươi đưa tay đỡ ta ra khỏi kiệu hoa, ta vẫn không kìm được mà thấy lòng vui vẻ.”

“Ta từng nghĩ, nếu ta cố gắng thêm một chút, liệu người ngồi trên xích đu Phó gia có phải là ta không."

"Phó Thời Yến, ta từng vô số lần ghen tị với tỷ tỷ. Những thứ nàng ta dễ dàng có được, ta và mẫu thân dẫu có mất mạng cũng không với tới."

"Ta cũng từng vô cùng đố kỵ với nàng ấy. Vì sau chiếc xích đu kia, đứng đó là ngươi, người từng đưa tay về phía ta."

Ánh mắt ta lạnh lẽo, trong niềm hy vọng đang dần bừng lên nơi hắn, ta đ.â.m một d.a.o thật sâu:

"Nhưng ta đã dùng năm năm để chứng minh, ta thật sự mù quáng đến nực cười."

Ta xoay người bước vào viện, và quả nhiên, Phó Thời Yến vẫn đứng yên tại chỗ, không bước theo.

Đêm hôm đó, hắn đi từng nơi để kiểm chứng sự thật ta nói.

Cho đến khi ánh sáng ban mai rọi qua khe cửa sổ, chiếu lên bàn tay đang run rẩy của hắn, hắn mới từ miệng ám vệ biết được, tất cả những điều ta nói đều là thật.

Nhưng sự thật này, năm năm trước hắn không chịu tìm, năm năm sau, ta đã chẳng còn cần nữa.O mai d.a.o Muoi

Cách một bức tường, hắn đứng lặng rất lâu, ngơ ngẩn nhìn nhành mai sáp vượt tường, không hề động đậy.

Tô Diệp mang cho ta một bát canh ấm thân:

"Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp, tình yêu của Hầu gia, vinh hoa phú quý của hầu phủ, tất cả đều là của tiểu thư."

Ta lắc đầu, nhìn về phía Tô di nương:

"Một mối tình đầy toan tính vốn dĩ đã là giả dối. Ta có thể diễn một lúc, nhưng không thể uất ức bản thân mà diễn cả đời."

"Chúng ta chẳng qua chỉ là con dế trong chiếc lồng hậu viện của hắn."

"Yêu ta ư? Hắn yêu chính hắn, yêu đến mức không cho phép lý lẽ đường hoàng của mình bị đập nát.”

“Khi hắn tự cho là đã bù đắp cho ta đủ đầy, thì cái tình yêu khiến hắn cảm động kia còn lại được mấy phần thật?"

"Người làm mẫu thân như di nương, sao nỡ để nữ nhi của mình đánh cược cả đời bằng một tấm chân tình thất thường như vậy?"

Tô Diệp nhìn tiểu nữ nhi là Uyển Ngọc đang chập chững tập đi, ánh mắt dịu dàng đến mức như ngấn nước:

"Phải rồi, làm gì có mẫu thân nào nỡ để nữ nhi mình bước trên sợi dây thừng mỏng manh bên vách núi trăm trượng, chỉ để đánh cược tình yêu và tương lai?”

“Giữ lấy những ngày tháng yên ổn là đủ rồi, còn yêu hay không yêu… ai mà cần chứ."

Tô Diệp tuy chỉ là một nha hoàn trong viện của chính thất, nhưng cũng chẳng phải hạng tầm thường thiển cận.

Phó Thời Yến xem thường nàng, thiên hạ cũng xem thường nàng.

15

Đêm trước yến tiệc ở Đông Cung, ta chủ động bước vào thư phòng của Phó Thời Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc ánh mắt hắn bỗng sáng lên trong khoảnh khắc ấy, ta đưa ra đề nghị muốn hắn dẫn ta theo. 

Hắn tưởng rằng cuối cùng ta cũng chịu tiến về phía hắn một bước, cố nén kích động, liền đồng ý ngay không do dự.

Đường đến Đông Cung rất dài, trong chiếc xe ngựa rộng lớn, ta nhắm mắt dưỡng thần, Phó Thời Yến suốt dọc đường đều trầm mặc không nói gì.

Mãi đến khi gần đến cổng Đông Cung, hắn khẽ nói:

“Ta đã làm xong cái xích đu ở hậu viện.”

Hắn đang nói với ta, rằng hắn cũng đã bước về phía ta một bước.

Ta chậm rãi mở mắt, sự tha thiết và dè dặt của hắn hiện rõ trên gương mặt.

“Uyển Ngọc thích chơi, để nàng chơi thì tốt rồi.”

Ánh sáng trong mắt Phó Thời Yến lập tức ảm đạm hẳn.

Giọng hắn khàn khàn, nặng nề:

“Không thể quay lại được nữa sao?”

Ta bất giác nhìn hắn:

“Quay lại thế nào? Đứa bé mà ngươi bắt ta uống thuốc ép bỏ, đã sớm không còn tương lai nữa rồi. Chúng ta làm sao có thể làm lại từ đầu? Phản bội lại những khổ đau đã qua, ta không làm được!”

Phó Thời Yến như quả cà bị sương giá làm héo rũ, cơn gió phồng căng tay áo rộng của hắn, lắc lư vừa lạnh vừa trống rỗng, y như con người hắn vậy.

“Nhưng ta sẽ không để nàng đi, cả đời này, kiếp này kiếp sau cũng không!”

“Vậy sao?”

Ta khẽ cười, nhạt như làn gió thổi qua cũng tan mất.

“Dù c.h.ế.t cũng không!”

Ánh mắt hắn kiên định đến mức như muốn ăn người, còn ta lại coi lời hắn như một nửa câu chuyện cười.O mai d.a.o Muoi

Vào đến Đông Cung, Ôn Nhan Sơ nhìn thấy ta, thân mật bước tới cạnh ta:

“Muội muội đến dự yến tiệc rồi sao? Có phải biết ta đã có thai, cũng chịu ra ngoài đến xem một chút?”

Ai mà không biết ta chẳng có được lòng Phó Thời Yến, tất cả yến tiệc hắn đều không đưa ta theo.

Vậy mà Ôn Nhan Sơ lại giẫm lên nỗi đau của ta, đến để công khai tin vui của nàng ta.

Phó Thời Yến liền chắn trước mặt chúng ta, lớn tiếng bênh vực ta:

“Trước đây thân thể nàng ấy yếu, ta không nỡ để nàng ấy vất vả. Hôm nay là ta cầu nàng ấy đi cùng, cũng là để chúc mừng tiệc mãn nguyệt của Thái tử phi nương nương, chẳng liên quan gì đến trắc phi nương nương nàng cả.”

Không để ý đến vẻ khó xử của Ôn Nhan Sơ, hắn dẫn ta đi thẳng vào chỗ ngồi.

Sau một hồi chúc tụng nịnh nọt, Thái tử phi mỉm cười đề nghị các nữ quyến trình diễn tiết mục gì đó, cho náo nhiệt.

Thái tử liếc nhìn Ôn Nhan Sơ đang bị lạnh nhạt, rồi đề nghị:

“Vậy lấy đề tài trăng sáng mà vẽ một bức tranh, được chứ?”

Không đợi Ôn Nhan Sơ phản đối, một đám người ủng hộ Thái tử đã đồng thanh hưởng ứng, bắt đầu chuẩn bị.

Ôn Nhan Sơ mặt trắng bệch, nắm chặt cán bút mà mãi không đặt được nét nào xuống giấy, cuối cùng bịt miệng giả vờ nghén nôn, mượn cớ thoái lui.

Phụ thân lập tức ném ánh mắt cảnh cáo đầy ẩn ý về phía ta. 

Ta giả vờ không thấy, nhấc bút lên, cúi đầu vẽ một bức “Triều triều thủy quyển lãnh nguyệt” sóng triều cuộn vầng trăng lạnh trên biển.

Sắc mặt Thái tử rõ ràng là lạnh xuống thấy rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện