Kiếp trước Cảnh Vân Chiêu cũng là người sống đến hơn 20 tuổi, Cam Cận Thần chỉ là một đứa bé mới mười sáu tuổi, tâm tư của cậu còn không dễ đoán sao? Cô không cảm thấy bệnh của nữ sinh trong bức ảnh nghiêm trọng, nhưng cảm thấy ông cụ Cam ra đề đều không đơn giản, mới có thể liên kết hạch.
"Làm sao con xác định không quan trọng, ngộ nhỡ......"
"Người bình thường nước da hơi vàng, đỏ thắm, có sáng bóng, còn sắc mặt của nữ sinh này ửng hồng, hiển nhiên có chút không đúng, ông nhìn mái tóc của cô ấy đi, chải rất xinh đẹp, mặc dù quần áo dầy cộm nặng nề nhưng phối hợp rất đẹp, chứng tỏ nữ sinh này rất quan tâm vẻ bề ngoài, cho nên cô ấy dùng mỹ phẩm che lại mấy vết thương lở loét bên môi, cũng không có nghĩa là không có, nếu như ông quan sát cẩn thận màu da bên môi cô ấy sẽ cảm thấy có chút không giống nhau, hơn nữa cô ấy mặc nhiều có thể là để che giấu chứng phát ban trên người, ông nhìn từ cổ cô ấy trở xuống sẽ biết, vẫn có thể nhìn ra chứng phát ban......" Sun520 - DDLQĐ
Cam Cận Thần hơi đỏ mặt, cậu là nam sinh, làm sao nhìn chằm chằm nơi đó được chứ, mặc dù đối phương mặc không có bại lộ chút nào, nhưng cũng không thể nào nhìn da thịt lộ ra khỏi quần áo được......
"Còn nữa, bình thường trên cả hai má sẽ hiện lên màu đỏ, đặc biệt là buổi chiều sẽ sốt cao hơn, muốn chẩn đoán chính xác, cần phải biết chính xác thân thể đối phương có khó chịu khác hay không......" Cảnh Vân Chiêu lại tiếp thêm một câu.
Chờ Cảnh Vân Chiêu nói xong, Cam Cận Thần đã muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Rồi lại không chịu thừa nhận mất mặt, dáng vẻ làm bộ như không thèm để ý chút nào nghiêng đầu nói: "Đề này là tôi suy nghĩ nhiều mà thôi, Sở Sở, em trả lời đi."
Tô Sở trợn mắt nhìn mình anh họ một cái, có chút khẩn trương nhìn ông cụ một chút, chỉ bức ảnh trong tay mình nhỏ giọng nói: "Người này ngực khuếch thành hình tròn, xương sườn trước cong lên, mở rộng không gian liên sườn, thấy nhiều ở những bệnh nhân bị viêm khí quản, viêm phế quản mãn tính làm cho người bệnh thở hổn hển......" (Ôi cái đoạn này.. ta chém*-*)
Nói xong, Tô Sở nhìn ông ngoại vẻ mặt nghiêm túc, đều muốn khóc.
Sẽ không sai đi? Dáng vẻ ông ngoại như vậy thật là dọa người mà......
Ánh mắt ông cụ vẫn sâu kín như cũ, khiến tâm trạng Tô Sở càng thêm thấp thỏm, thận trọng nhìn cây bút đang rơi xuống trên bảng khai, khi cây bút phác họa tốt trong nháy mắt, lập tức bật lên.Sun520 - DDLQĐ
"Thật tốt quá! Con đáp đúng nha! Hu hu cái này quá khó khăn, may nhờ con......" Tô Sở nói đến một nửa, đột nhiên ý thức được không đúng, lập tức đổi giọng: "May nhờ con bình thường nghiêm túc học tập!"
Đề này, ngày hôm qua cô khẽ liếc qua ở trong sách, lúc ấy nhàm chán xem sách vẽ đầy ống ngực khuếch hình tròn, còn sốc trong một lát, bằng không ai sẽ nhớ một điều xa vời như vậy chứ?
Cho dù như thế nào, đáp đúng đề này, ông cụ cũng được an ủi một chút.
Nhưng sắc mặt đối với cháu trai Cam Cận Thần của mình thì không thể tốt như vậy, ngay cả Cam Cận Thần cũng có chút ngồi không yên, dù sao em gái nhỏ hơn hai tuổi cũng làm tốt hơn cậu, trên mặt mũi vô luận như thế nào cũng không qua được.
"Đề thi thứ hai, viết ra các đặc tính của 100 dược liệu này." Ông cụ móc ra ba bài thi từ trong túi, nói.
So dược liệu? Ánh mắt Cam Cận Thần sáng lên, cậu thành thạo về phương diện này!
Cậu tranh thủ nhận lấy bài thi, nhiều hơn mấy phần chiến sắc, Cảnh Vân Chiêu cũng không nhanh không chậm đến nhận lấy, quét mắt một vòng, trong lòng đã nắm chặt.
Trước không nói Nạp Linh Ngọc, chính là đầu mỗi tuần ông cụ Từ kì lạ đều sắp xếp nhiệm vụ cho cô phức tạp hơn cái này nhiều, nếu như ngay cả dáng vẻ dược liệu, năm và tác dụng cũng không biết, chế ra gì đó lại có thể tin được mấy phần đây chứ?
"Làm sao con xác định không quan trọng, ngộ nhỡ......"
"Người bình thường nước da hơi vàng, đỏ thắm, có sáng bóng, còn sắc mặt của nữ sinh này ửng hồng, hiển nhiên có chút không đúng, ông nhìn mái tóc của cô ấy đi, chải rất xinh đẹp, mặc dù quần áo dầy cộm nặng nề nhưng phối hợp rất đẹp, chứng tỏ nữ sinh này rất quan tâm vẻ bề ngoài, cho nên cô ấy dùng mỹ phẩm che lại mấy vết thương lở loét bên môi, cũng không có nghĩa là không có, nếu như ông quan sát cẩn thận màu da bên môi cô ấy sẽ cảm thấy có chút không giống nhau, hơn nữa cô ấy mặc nhiều có thể là để che giấu chứng phát ban trên người, ông nhìn từ cổ cô ấy trở xuống sẽ biết, vẫn có thể nhìn ra chứng phát ban......" Sun520 - DDLQĐ
Cam Cận Thần hơi đỏ mặt, cậu là nam sinh, làm sao nhìn chằm chằm nơi đó được chứ, mặc dù đối phương mặc không có bại lộ chút nào, nhưng cũng không thể nào nhìn da thịt lộ ra khỏi quần áo được......
"Còn nữa, bình thường trên cả hai má sẽ hiện lên màu đỏ, đặc biệt là buổi chiều sẽ sốt cao hơn, muốn chẩn đoán chính xác, cần phải biết chính xác thân thể đối phương có khó chịu khác hay không......" Cảnh Vân Chiêu lại tiếp thêm một câu.
Chờ Cảnh Vân Chiêu nói xong, Cam Cận Thần đã muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Rồi lại không chịu thừa nhận mất mặt, dáng vẻ làm bộ như không thèm để ý chút nào nghiêng đầu nói: "Đề này là tôi suy nghĩ nhiều mà thôi, Sở Sở, em trả lời đi."
Tô Sở trợn mắt nhìn mình anh họ một cái, có chút khẩn trương nhìn ông cụ một chút, chỉ bức ảnh trong tay mình nhỏ giọng nói: "Người này ngực khuếch thành hình tròn, xương sườn trước cong lên, mở rộng không gian liên sườn, thấy nhiều ở những bệnh nhân bị viêm khí quản, viêm phế quản mãn tính làm cho người bệnh thở hổn hển......" (Ôi cái đoạn này.. ta chém*-*)
Nói xong, Tô Sở nhìn ông ngoại vẻ mặt nghiêm túc, đều muốn khóc.
Sẽ không sai đi? Dáng vẻ ông ngoại như vậy thật là dọa người mà......
Ánh mắt ông cụ vẫn sâu kín như cũ, khiến tâm trạng Tô Sở càng thêm thấp thỏm, thận trọng nhìn cây bút đang rơi xuống trên bảng khai, khi cây bút phác họa tốt trong nháy mắt, lập tức bật lên.Sun520 - DDLQĐ
"Thật tốt quá! Con đáp đúng nha! Hu hu cái này quá khó khăn, may nhờ con......" Tô Sở nói đến một nửa, đột nhiên ý thức được không đúng, lập tức đổi giọng: "May nhờ con bình thường nghiêm túc học tập!"
Đề này, ngày hôm qua cô khẽ liếc qua ở trong sách, lúc ấy nhàm chán xem sách vẽ đầy ống ngực khuếch hình tròn, còn sốc trong một lát, bằng không ai sẽ nhớ một điều xa vời như vậy chứ?
Cho dù như thế nào, đáp đúng đề này, ông cụ cũng được an ủi một chút.
Nhưng sắc mặt đối với cháu trai Cam Cận Thần của mình thì không thể tốt như vậy, ngay cả Cam Cận Thần cũng có chút ngồi không yên, dù sao em gái nhỏ hơn hai tuổi cũng làm tốt hơn cậu, trên mặt mũi vô luận như thế nào cũng không qua được.
"Đề thi thứ hai, viết ra các đặc tính của 100 dược liệu này." Ông cụ móc ra ba bài thi từ trong túi, nói.
So dược liệu? Ánh mắt Cam Cận Thần sáng lên, cậu thành thạo về phương diện này!
Cậu tranh thủ nhận lấy bài thi, nhiều hơn mấy phần chiến sắc, Cảnh Vân Chiêu cũng không nhanh không chậm đến nhận lấy, quét mắt một vòng, trong lòng đã nắm chặt.
Trước không nói Nạp Linh Ngọc, chính là đầu mỗi tuần ông cụ Từ kì lạ đều sắp xếp nhiệm vụ cho cô phức tạp hơn cái này nhiều, nếu như ngay cả dáng vẻ dược liệu, năm và tác dụng cũng không biết, chế ra gì đó lại có thể tin được mấy phần đây chứ?
Danh sách chương