Phàm là cao thủ y học Trung Quốc, phần lớn học mấy chục năm, tâm lý của Cảnh Vân Chiêu tự khiêm nhường cũng rất bình thường.
Tất cả mọi thứ trong Nạp Linh Ngọc không thể khinh thường, nếu toàn bộ được rút ra từ trong đầu cô, sau đó đọc và tiến hành hiểu, trong đó một mảnh sợ rằng đều cần hơn mười năm.
Cảnh Vân Chiêu rất may mắn, lão tiền bối kia để lại vật cô có thể trực tiếp thu vào trong đầu, thay đổi cuộc sống của mình.
"Đầu tiên kiểm tra, kiểm tra thị lực của các con." Cam Tùng Bách lời ít mà ý nhiều, từ trong lòng ngực móc ra ba bức ảnh khác nhau, đặt trước mặt ba người.
Trong ảnh trước mặt Cảnh Vân Chiêu là một phụ nữ hơn 40 tuổi, vẻ mặt đầy nếp nhăn lung tung, trong mắt không có bao nhiêu thần thái, nếu theo góc độ y học mà nói. . . . . .
Cảnh Vân Chiêu nhíu mày một cái, trong đầu tự nhiên hiện ra kiến thức mình đã từng hấp thu, không khỏi tự thuật nói: "Mắt của người phụ nữ này vô hồn, mắt trắng vàng, giống như là có sắc tố vàng bám vào mắt trắng, phải là thuộc về mật thay thế chướng ngại hoặc mật tràn ra ngoài, thấy nhiều ở bệnh vàng da cấp tính tính chất viêm gan truyền nhiễm, túi mật, ống dẫn mạch bị viêm, kết sỏi, giun đũa, các loại u, về phần tình hình cụ thể dựa vào một tấm ảnh thì vẫn còn có chút khó đoán. . . . . ."
"Người phụ nữ này tuổi cũng không nhỏ, người sau tuổi trung niên, những đốm vàng trên tròng trắng mắt cũng rất bình thường." Cam Tùng Bách cố làm trầm ngâm, nhỏ giọng hỏi.
Cảnh Vân Chiêu lại lắc đầu một cái: "Nếu lớn tuổi thì chất béo chìm gây ra đốm vàng sẽ khá nghiêng về vị trí nứt mắt, mà người phụ nữ này rõ ràng tương đối đồng đều, hơn nữa, màu da của bà ấy cũng rõ ràng có chút không giống với người thường . . . . . ."
Bình thường mật tiết ra ngoài cũng sẽ thấm vào da, dẫn đến màu da hơi vàng, vẫn rất dễ phân biệt.
Cam Tùng Bách vừa nghe, gật đầu một cái, ông gạch vị trí của Cảnh Vân Chiêu trên bảng nhóm trong tay.
Cam Cận Thần trợn to hai mắt.
Gạt người phải không? Nhất định là đoán đúng, hoặc là cô ta có bạn bè thân thích vừa đúng bị bệnh, là như thế, không sai!
Cam Cận Thần lập tức an ủi mình một chút, cúi đầu nhìn qua bức ảnh nữ sinh rất xinh đẹp trong trong tay mình, sắc mặt ửng đỏ, nhìn qua rất hài lòng, nhưng nhìn thế nào cũng nhìn không ra tật xấu à? Nhìn chằm chằm bức ảnh, Cam Cận Thần muốn đỏ mặt, ông nội cũng không phải là muốn giới thiệu nữ sinh xinh đẹp trong ảnh cho mình chứ?
Không đúng không đúng, ông nội vẫn là rất nghiêm chỉnh. . . . . . Nhưng đó là cái gì?
Cam Cận Thần chau mày, im lặng một lúc, đột nhiên ngẩng đầu: "Ông nội, cô ấy, cô ấy là phát sốt."
Nét mặt già nua của Cam Tùng Bách run lên: "Làm thế nào nhìn ra được?"
Làm một ông cụ ngoan cố, Cam Tùng Bách nói chuyện luôn là trứu trứu, nhưng trên người ông mang theo phong cách từ thiện tế thế cứu người, vừa là bác sĩ y học Trung Quốc, người khác cũng nghe không ra không ổn cái gì, ngược lại còn cảm thấy sinh lòng tôn kính.
"Người này sắc mặt ửng hồng, trên người cô ấy còn mặc nhiều như vậy, phát sốt là một mặt, có thể là bệnh lao phổi có đúng hay không ạ?" Cam Cận Thần có chút chột dạ.
Từ nhỏ cậu cảm thấy y học rất thần kỳ, cũng muốn làm một bác sĩ, nhưng mỗi lần mang theo những dược lý kì lạ, luôn không nhịn được muốn ngủ gà ngủ gật.
Cam Tùng Bách lắc đầu một cái, thở dài một tiếng, thuận tay vẽ một gạch đỏ ở trên bảng mẫu.
Cam Cận Thần sắc mặt đỏ hơn, lẩm bẩm: "Vậy là như thế nào?"
"Cô bé Vân Chiêu, con nói." Cam Tùng Bách đưa ảnh cho Cảnh Vân Chiêu, cố ý nói.
Cảnh Vân Chiêu sững sờ, nhưng đối đầu với vẻ mặt không phục của Cam Cận Thần, trong lòng cũng không nhịn được hiện lên hứng thú xấu, nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, nói: "Cô ấy đây cũng là sốt cấp tính, nói là phát sốt cũng không sai, nhưng không có quan hệ gì với bệnh lao . . . . ."
Tất cả mọi thứ trong Nạp Linh Ngọc không thể khinh thường, nếu toàn bộ được rút ra từ trong đầu cô, sau đó đọc và tiến hành hiểu, trong đó một mảnh sợ rằng đều cần hơn mười năm.
Cảnh Vân Chiêu rất may mắn, lão tiền bối kia để lại vật cô có thể trực tiếp thu vào trong đầu, thay đổi cuộc sống của mình.
"Đầu tiên kiểm tra, kiểm tra thị lực của các con." Cam Tùng Bách lời ít mà ý nhiều, từ trong lòng ngực móc ra ba bức ảnh khác nhau, đặt trước mặt ba người.
Trong ảnh trước mặt Cảnh Vân Chiêu là một phụ nữ hơn 40 tuổi, vẻ mặt đầy nếp nhăn lung tung, trong mắt không có bao nhiêu thần thái, nếu theo góc độ y học mà nói. . . . . .
Cảnh Vân Chiêu nhíu mày một cái, trong đầu tự nhiên hiện ra kiến thức mình đã từng hấp thu, không khỏi tự thuật nói: "Mắt của người phụ nữ này vô hồn, mắt trắng vàng, giống như là có sắc tố vàng bám vào mắt trắng, phải là thuộc về mật thay thế chướng ngại hoặc mật tràn ra ngoài, thấy nhiều ở bệnh vàng da cấp tính tính chất viêm gan truyền nhiễm, túi mật, ống dẫn mạch bị viêm, kết sỏi, giun đũa, các loại u, về phần tình hình cụ thể dựa vào một tấm ảnh thì vẫn còn có chút khó đoán. . . . . ."
"Người phụ nữ này tuổi cũng không nhỏ, người sau tuổi trung niên, những đốm vàng trên tròng trắng mắt cũng rất bình thường." Cam Tùng Bách cố làm trầm ngâm, nhỏ giọng hỏi.
Cảnh Vân Chiêu lại lắc đầu một cái: "Nếu lớn tuổi thì chất béo chìm gây ra đốm vàng sẽ khá nghiêng về vị trí nứt mắt, mà người phụ nữ này rõ ràng tương đối đồng đều, hơn nữa, màu da của bà ấy cũng rõ ràng có chút không giống với người thường . . . . . ."
Bình thường mật tiết ra ngoài cũng sẽ thấm vào da, dẫn đến màu da hơi vàng, vẫn rất dễ phân biệt.
Cam Tùng Bách vừa nghe, gật đầu một cái, ông gạch vị trí của Cảnh Vân Chiêu trên bảng nhóm trong tay.
Cam Cận Thần trợn to hai mắt.
Gạt người phải không? Nhất định là đoán đúng, hoặc là cô ta có bạn bè thân thích vừa đúng bị bệnh, là như thế, không sai!
Cam Cận Thần lập tức an ủi mình một chút, cúi đầu nhìn qua bức ảnh nữ sinh rất xinh đẹp trong trong tay mình, sắc mặt ửng đỏ, nhìn qua rất hài lòng, nhưng nhìn thế nào cũng nhìn không ra tật xấu à? Nhìn chằm chằm bức ảnh, Cam Cận Thần muốn đỏ mặt, ông nội cũng không phải là muốn giới thiệu nữ sinh xinh đẹp trong ảnh cho mình chứ?
Không đúng không đúng, ông nội vẫn là rất nghiêm chỉnh. . . . . . Nhưng đó là cái gì?
Cam Cận Thần chau mày, im lặng một lúc, đột nhiên ngẩng đầu: "Ông nội, cô ấy, cô ấy là phát sốt."
Nét mặt già nua của Cam Tùng Bách run lên: "Làm thế nào nhìn ra được?"
Làm một ông cụ ngoan cố, Cam Tùng Bách nói chuyện luôn là trứu trứu, nhưng trên người ông mang theo phong cách từ thiện tế thế cứu người, vừa là bác sĩ y học Trung Quốc, người khác cũng nghe không ra không ổn cái gì, ngược lại còn cảm thấy sinh lòng tôn kính.
"Người này sắc mặt ửng hồng, trên người cô ấy còn mặc nhiều như vậy, phát sốt là một mặt, có thể là bệnh lao phổi có đúng hay không ạ?" Cam Cận Thần có chút chột dạ.
Từ nhỏ cậu cảm thấy y học rất thần kỳ, cũng muốn làm một bác sĩ, nhưng mỗi lần mang theo những dược lý kì lạ, luôn không nhịn được muốn ngủ gà ngủ gật.
Cam Tùng Bách lắc đầu một cái, thở dài một tiếng, thuận tay vẽ một gạch đỏ ở trên bảng mẫu.
Cam Cận Thần sắc mặt đỏ hơn, lẩm bẩm: "Vậy là như thế nào?"
"Cô bé Vân Chiêu, con nói." Cam Tùng Bách đưa ảnh cho Cảnh Vân Chiêu, cố ý nói.
Cảnh Vân Chiêu sững sờ, nhưng đối đầu với vẻ mặt không phục của Cam Cận Thần, trong lòng cũng không nhịn được hiện lên hứng thú xấu, nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, nói: "Cô ấy đây cũng là sốt cấp tính, nói là phát sốt cũng không sai, nhưng không có quan hệ gì với bệnh lao . . . . ."
Danh sách chương