Edit: Phạmnhi
Diện tích không gian của Cảnh Vân Chiêu rất lớn, vì vậy ngoài một chút dược liệu, cũng trồng không ít rau dưa và trái cây hằng ngày, hơn nữa bởi vì có suối trong không gian, những thứ này tươi hơn so bên ngoài.
Buổi chiều lên học xong hai tiết, Cảnh Vân Chiêu xin nghỉ phép với chủ nhiệm lớp, thuê một căn nhà nhỏ nông thôn ở trong huyện.
Căn nhà này cũng không quá vắng vẻ, cùng chỗ ở lão Từ có chút tương tự, nhưng yên tĩnh hơn một chút, xung quanh đều là những căn nhà có cửa lớn đóng chặt, hết sức vắng vẻ, không giống với người dân trong thị trấn.
Chỗ như thế lại vừa vặn phù hợp với yêu cầu của Cảnh Vân Chiêu, không thu hút sự chú ý của người khác, coi như là nơi trung gian để chuyển đồ từ trong không gian của cô ra.
Không gian có tác dụng giữ tươi mới, cho nên thẳng đến buổi tối, Cảnh Vân Chiêu mới lấy ra các loại rau dưa và trái cây mà mình muốn vận chuyển đi, thuê một chiếc xe, đưa đồ vật đến trước cửa của Ngự Thiên Tiên.
Ngự Thiên Tiên mới lắp đặt thiết bị mang theo vài phần nho khí cổ xưa, không xa hoa giống Thiên Hương Lâu, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thư thái, thanh nhã cổ xưa, lấy màu tối làm chủ đạo, diện tích cũng không lớn, nhưng so với các nhà hàng xung quanh khí phái hơn nhiều.
Đỗ Lâm đợi đã lâu, vừa thấy Cảnh Vân Chiêu lập tức xúm lại, càng cảm kích hơn: "Ba anh nói cái răng kia tốt hơn nhiều rồi, nói với anh cám ơn em rất nhiều."
"Tối nay dùng một lần thuốc nữa, sáng mai sẽ hoàn toàn không đau, chỉ là muốn khỏi hẳn còn phải hạn chế ăn một số món." Cảnh Vân Chiêu phụ trách nói.
Đỗ Lâm dở khóc dở cười: "Em là một học sinh tại sao lại biết cái này? Lợi hại thật là lợi hại, nhưng lời nói giống như một bà cụ non vậy, thật không biết là ai đã dạy ra người quái thai như vậy."
Nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu đầu tiên rõ ràng chỉ cảm thấy cô là một bông hoa nhỏ màu trắng xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, nhưng chỉ chớp mắt hình tượng trong lòng mình lại trở thành một bác sĩ chững chạc thành thục, căn bản không có dáng vẻ học sinh nên có, không đủ hoạt bát, không đủ đáng yêu.
Chỉ là trước kia đã bị hù doạ bởi dáng vẻ cao minh của cô, trong lòng nghĩ đến bốn chữ "hoạt bát đáng yêu" này thì vô luận thế nào cũng không thể đặt lên trên người Cảnh Vân Chiêu được, nếu như gương mặt lạnh nhạt cười nhẹ kia đổi thành dáng vẻ giả vờ đáng yêu, chắc không thể tiêu hóa được.
Đỗ Lâm nhịn không được muốn xem cô như người trưởng thành, lời nói cũng không có nhiều hạn chế như trước.
Làm cho người ta lấy một phần nguyên liệu xuống xe, cẩn thận nhìn coi.
Mới mẻ, hương vị ngon, nửa điểm cũng không mùi thuốc.
Thật ra vừa mới tới gần hắn đã cảm thấy được, mùi vị ngọt ngào bên trong của trái cây phát ra từ xa cũng có thể ngửi được.
Nhưng mà khi thực sự nếm thử những thứ đó ở trong miệng, mới thật sự là vui mừng.
Tìm được bảo bối! Đầu lưỡi hắn là một sự xảo trá của tổ tiên, mùi vị gì mà không nếm ra được? Có thể khẳng định nếu dùng những nguyên liệu của Cảnh Vân Chiêu để nấu ăn, tuyệt đối có thể đem những gì tổ tiên truyền lại làm thành món ăn hoàn mỹ nhất để bày ra, thậm chí còn tốt hơn!
"Nhanh nhanh nhanh, mang mọi thứ trên xe đem xuống, cẩn thận một chút." Gương mặt Đỗ Lâm cười tươi như hoa cúc nở, hưng phấn quên mất những thứ này là của Cảnh Vân Chiêu.
Nếu là bạn bè, tặng những thứ này cho Đỗ Lâm cũng không sao, nhưng Cảnh Vân Chiêu đang muốn hợp tác cùng Đỗ Lâm, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Tròng mắt hơi híp, đưa tay cản trở bước chân Đỗ Lâm chạy lên xe: "Ông chủ Đỗ, nếu đã thỏa mãn yêu cầu của anh, chúng ta không phải nên nói về giá cả hay sao?"
Sau lưng Đỗ Lâm chợt lạnh, đột nhiên phát hiện trước kia mình còn hoài nghi Cảnh Vân Chiêu, hiện tại tốt hơn, tiểu muội muội có tính khí......
Nhếch miệng cười một tiếng tiếp tục cười: "Đừng gọi ông chủ Đỗ? Gọi Đỗ ca, dễ nghe cũng thân thiết hơn có phải không? Đi đi đi, chúng ta vào nhà nói chuyện, em yên tâm, giá cả tuyệt đối dễ nói!"
Có nguyên liệu tốt như vậy nếu bị hắn cự tuyệt ngoài cửa, quay đầu lại cha hắn nhất định sẽ đánh chết hắn.
Diện tích không gian của Cảnh Vân Chiêu rất lớn, vì vậy ngoài một chút dược liệu, cũng trồng không ít rau dưa và trái cây hằng ngày, hơn nữa bởi vì có suối trong không gian, những thứ này tươi hơn so bên ngoài.
Buổi chiều lên học xong hai tiết, Cảnh Vân Chiêu xin nghỉ phép với chủ nhiệm lớp, thuê một căn nhà nhỏ nông thôn ở trong huyện.
Căn nhà này cũng không quá vắng vẻ, cùng chỗ ở lão Từ có chút tương tự, nhưng yên tĩnh hơn một chút, xung quanh đều là những căn nhà có cửa lớn đóng chặt, hết sức vắng vẻ, không giống với người dân trong thị trấn.
Chỗ như thế lại vừa vặn phù hợp với yêu cầu của Cảnh Vân Chiêu, không thu hút sự chú ý của người khác, coi như là nơi trung gian để chuyển đồ từ trong không gian của cô ra.
Không gian có tác dụng giữ tươi mới, cho nên thẳng đến buổi tối, Cảnh Vân Chiêu mới lấy ra các loại rau dưa và trái cây mà mình muốn vận chuyển đi, thuê một chiếc xe, đưa đồ vật đến trước cửa của Ngự Thiên Tiên.
Ngự Thiên Tiên mới lắp đặt thiết bị mang theo vài phần nho khí cổ xưa, không xa hoa giống Thiên Hương Lâu, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thư thái, thanh nhã cổ xưa, lấy màu tối làm chủ đạo, diện tích cũng không lớn, nhưng so với các nhà hàng xung quanh khí phái hơn nhiều.
Đỗ Lâm đợi đã lâu, vừa thấy Cảnh Vân Chiêu lập tức xúm lại, càng cảm kích hơn: "Ba anh nói cái răng kia tốt hơn nhiều rồi, nói với anh cám ơn em rất nhiều."
"Tối nay dùng một lần thuốc nữa, sáng mai sẽ hoàn toàn không đau, chỉ là muốn khỏi hẳn còn phải hạn chế ăn một số món." Cảnh Vân Chiêu phụ trách nói.
Đỗ Lâm dở khóc dở cười: "Em là một học sinh tại sao lại biết cái này? Lợi hại thật là lợi hại, nhưng lời nói giống như một bà cụ non vậy, thật không biết là ai đã dạy ra người quái thai như vậy."
Nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu đầu tiên rõ ràng chỉ cảm thấy cô là một bông hoa nhỏ màu trắng xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, nhưng chỉ chớp mắt hình tượng trong lòng mình lại trở thành một bác sĩ chững chạc thành thục, căn bản không có dáng vẻ học sinh nên có, không đủ hoạt bát, không đủ đáng yêu.
Chỉ là trước kia đã bị hù doạ bởi dáng vẻ cao minh của cô, trong lòng nghĩ đến bốn chữ "hoạt bát đáng yêu" này thì vô luận thế nào cũng không thể đặt lên trên người Cảnh Vân Chiêu được, nếu như gương mặt lạnh nhạt cười nhẹ kia đổi thành dáng vẻ giả vờ đáng yêu, chắc không thể tiêu hóa được.
Đỗ Lâm nhịn không được muốn xem cô như người trưởng thành, lời nói cũng không có nhiều hạn chế như trước.
Làm cho người ta lấy một phần nguyên liệu xuống xe, cẩn thận nhìn coi.
Mới mẻ, hương vị ngon, nửa điểm cũng không mùi thuốc.
Thật ra vừa mới tới gần hắn đã cảm thấy được, mùi vị ngọt ngào bên trong của trái cây phát ra từ xa cũng có thể ngửi được.
Nhưng mà khi thực sự nếm thử những thứ đó ở trong miệng, mới thật sự là vui mừng.
Tìm được bảo bối! Đầu lưỡi hắn là một sự xảo trá của tổ tiên, mùi vị gì mà không nếm ra được? Có thể khẳng định nếu dùng những nguyên liệu của Cảnh Vân Chiêu để nấu ăn, tuyệt đối có thể đem những gì tổ tiên truyền lại làm thành món ăn hoàn mỹ nhất để bày ra, thậm chí còn tốt hơn!
"Nhanh nhanh nhanh, mang mọi thứ trên xe đem xuống, cẩn thận một chút." Gương mặt Đỗ Lâm cười tươi như hoa cúc nở, hưng phấn quên mất những thứ này là của Cảnh Vân Chiêu.
Nếu là bạn bè, tặng những thứ này cho Đỗ Lâm cũng không sao, nhưng Cảnh Vân Chiêu đang muốn hợp tác cùng Đỗ Lâm, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Tròng mắt hơi híp, đưa tay cản trở bước chân Đỗ Lâm chạy lên xe: "Ông chủ Đỗ, nếu đã thỏa mãn yêu cầu của anh, chúng ta không phải nên nói về giá cả hay sao?"
Sau lưng Đỗ Lâm chợt lạnh, đột nhiên phát hiện trước kia mình còn hoài nghi Cảnh Vân Chiêu, hiện tại tốt hơn, tiểu muội muội có tính khí......
Nhếch miệng cười một tiếng tiếp tục cười: "Đừng gọi ông chủ Đỗ? Gọi Đỗ ca, dễ nghe cũng thân thiết hơn có phải không? Đi đi đi, chúng ta vào nhà nói chuyện, em yên tâm, giá cả tuyệt đối dễ nói!"
Có nguyên liệu tốt như vậy nếu bị hắn cự tuyệt ngoài cửa, quay đầu lại cha hắn nhất định sẽ đánh chết hắn.
Danh sách chương