Edit: Phạmnhi
Qua một hồi lâu, chỉ thấy Cảnh Vân Chiêu thu tay về.
"Như thế nào?" Vẻ mặt Đỗ Lâm quan tâm, đồng thời còn có chút ngạc nhiên, không biết Cảnh Vân Chiêu sẽ nói ra cái gì .
Một phòng ba nam nhân đều không nháy mắt nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, khiến Cảnh Vân Chiêu hơi mất tự nhiên, chỉ nói: "Bác Đỗ có phải hay không cảm thấy gần đây trong miệng chua xót?"
Ông Đỗ gật đầu một cái, nói: "Không sai, hơn nữa không thể chạm vào răng được, chỉ cần chạm nhẹ sẽ nhẹ là đau xuyên tim."
Đau hắn cũng không sợ, nhưng lại ảnh hưởng đến vị giác của hắn.
"Mấy ngày nay cũng hơi phát sốt đúng không?" Cảnh Vân Chiêu lại nói nhỏ.
Ông Đỗ lại gật đầu.
Đỗ Lâm trong nháy mắt cảm thấy kính nể, lúc trước cùng với cha đi bệnh viện xem bệnh, những bác sĩ kia chỉ biết hỏi bọn hắn bệnh tình, vẫn chưa có người nào có thể giống như Cảnh Vân Chiêu tự mình nhìn ra được như vậy.
"Bác sĩ kê thuốc gì? Giảm đau sao?" Cảnh Vân Chiêu giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, lại nói một tiếng.
Nói xong một tiếng này, Đỗ Lâm con mắt đều trừng lên, lập tức giơ ngón tay cái: "Không sai không sai, khám Tây y, đều cho thuốc giảm đau, nhưng đã hai ba ngày nay vẫn không tốt hơn. . . . . ."
Thuốc giảm đau là Cảnh Vân Chiêu suy đoán ra, bởi vì nếu như là y học Trung Quốc lời nói, bình thường đều biết kê một chút thuốc trừ hoả, chỉ cần không phải lang băm, tuyệt đối có thể khiến cho triệu chứng đau răng của ông Đỗ giảm bớt sau vài ngày, nhưng cố tình mấy ngày còn chưa tốt hơn.
Cảnh Vân Chiêu không phải xem thường Tây y, chẳng qua là cảm thấy ai cũng có sở trường riêng.
"Bệnh này cũng dễ trị, chỉ là còn phải phiền toái Đỗ đại ca đi mua dược liệu về, dược liệu cần thiết cũng không nhiều, bạch chỉ, chu sa cùng cây kinh giới, đúng rồi trong nhà có mật ong không?" Cảnh Vân Chiêu hôm nay không có giấy phép hành nghề y quốc gia, tự nhiên sẽ không chủ động kê đơn thuốc, hơn nữa dược liệu cần thiết đều là đơn giản không độc, dược phòng chắc chắn sẽ có.
Đỗ Lâm lúc này đối với lời nói của Cảnh Vân Chiêu rất tin tưởng, liền vội vàng gật đầu ghi xuống, thu thập một ít đồ, hai ba phút liền ra khỏi cửa.
Cũng may quanh đây cũng có tiệm thuốc bắc, chẳng bao lâu, Đỗ Lâm liền chạy về.
Cảnh Vân Chiêu mượn dùng phòng bếp của nhà họ Đỗ, đem bạch chỉ hong khô vì không, dùng mật ong cùng thành hoàn lại thêm chút chu sa, trong chốc lát đã phối xong thuốc, làm cho ông Đỗ uống nó với nước cây kinh giới.
Thuốc này còn chưa tới mức ngay lập tức có thể có tác dụng, nhưng có thể khẳng định dùng không được mấy giờ liền có thể tốt hơn rất nhiều.
"Mấy ngày nay bác Đỗ không nên ăn đồ cay dễ thượng hỏa, bình thường cũng muốn chú ý nghỉ ngơi nhiều, ít tức giận." Cảnh Vân Chiêu lại dặn dò một tiếng.
Những lời này chắc hẳn các bác sĩ trước xem cho ông đã nói qua rồi, ông Đỗ thuận thế đồng ý, cũng không biết là có tác dụng tâm lý hay không, chỉ cảm thấy hàm răng cũng không có khó chịu như trước nữa, hơn nữa tiểu nha đầu này dường như còn trẻ, lại nói lời nhẹ nhàng hòa khí, hết sức thong dong, làm cho chút nóng nảy trong lòng tiêu giảm không ít.
Đỗ Lâm cũng bị Cảnh Vân Chiêu hoàn toàn hù dọa, biểu tình nhìn Cảnh Vân Chiêu có chút cẩn thận, giống như Cảnh Vân Chiêu là quái lạ hiếm thấy.
Cùng lúc đó, trong lòng cũng không nhịn được đối với mình mới vừa hoài nghi áy náy, nghĩ tới thời điểm buổi tối Cảnh Vân Chiêu đưa nguyên liệu nấu ăn tới cửa, coi như nguyên liệu không tốt cũng nên khách khí một chút, tránh cho đả thương trái tim tiểu muội muội người ta.
Cảnh Vân Chiêu buổi chiều còn có lớp, cũng không có ở nhà họ Đỗ lâu hơn, ăn xong một bữa cơm do Đỗ Lâm tự mình làm xem như tiền xem bệnh, sau liền được Lê Thiếu Vân đưa trở về.
Không thể không nói, tay nghề nhà họ Đỗ thật tốt, thức ăn so Thiên Hương Lâu còn mỹ vị hơn, không hổ là hậu duệ của đầu bếp hoàng gia.
Ý định hợp tác ý càng thêm vững chắc.
Qua một hồi lâu, chỉ thấy Cảnh Vân Chiêu thu tay về.
"Như thế nào?" Vẻ mặt Đỗ Lâm quan tâm, đồng thời còn có chút ngạc nhiên, không biết Cảnh Vân Chiêu sẽ nói ra cái gì .
Một phòng ba nam nhân đều không nháy mắt nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, khiến Cảnh Vân Chiêu hơi mất tự nhiên, chỉ nói: "Bác Đỗ có phải hay không cảm thấy gần đây trong miệng chua xót?"
Ông Đỗ gật đầu một cái, nói: "Không sai, hơn nữa không thể chạm vào răng được, chỉ cần chạm nhẹ sẽ nhẹ là đau xuyên tim."
Đau hắn cũng không sợ, nhưng lại ảnh hưởng đến vị giác của hắn.
"Mấy ngày nay cũng hơi phát sốt đúng không?" Cảnh Vân Chiêu lại nói nhỏ.
Ông Đỗ lại gật đầu.
Đỗ Lâm trong nháy mắt cảm thấy kính nể, lúc trước cùng với cha đi bệnh viện xem bệnh, những bác sĩ kia chỉ biết hỏi bọn hắn bệnh tình, vẫn chưa có người nào có thể giống như Cảnh Vân Chiêu tự mình nhìn ra được như vậy.
"Bác sĩ kê thuốc gì? Giảm đau sao?" Cảnh Vân Chiêu giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, lại nói một tiếng.
Nói xong một tiếng này, Đỗ Lâm con mắt đều trừng lên, lập tức giơ ngón tay cái: "Không sai không sai, khám Tây y, đều cho thuốc giảm đau, nhưng đã hai ba ngày nay vẫn không tốt hơn. . . . . ."
Thuốc giảm đau là Cảnh Vân Chiêu suy đoán ra, bởi vì nếu như là y học Trung Quốc lời nói, bình thường đều biết kê một chút thuốc trừ hoả, chỉ cần không phải lang băm, tuyệt đối có thể khiến cho triệu chứng đau răng của ông Đỗ giảm bớt sau vài ngày, nhưng cố tình mấy ngày còn chưa tốt hơn.
Cảnh Vân Chiêu không phải xem thường Tây y, chẳng qua là cảm thấy ai cũng có sở trường riêng.
"Bệnh này cũng dễ trị, chỉ là còn phải phiền toái Đỗ đại ca đi mua dược liệu về, dược liệu cần thiết cũng không nhiều, bạch chỉ, chu sa cùng cây kinh giới, đúng rồi trong nhà có mật ong không?" Cảnh Vân Chiêu hôm nay không có giấy phép hành nghề y quốc gia, tự nhiên sẽ không chủ động kê đơn thuốc, hơn nữa dược liệu cần thiết đều là đơn giản không độc, dược phòng chắc chắn sẽ có.
Đỗ Lâm lúc này đối với lời nói của Cảnh Vân Chiêu rất tin tưởng, liền vội vàng gật đầu ghi xuống, thu thập một ít đồ, hai ba phút liền ra khỏi cửa.
Cũng may quanh đây cũng có tiệm thuốc bắc, chẳng bao lâu, Đỗ Lâm liền chạy về.
Cảnh Vân Chiêu mượn dùng phòng bếp của nhà họ Đỗ, đem bạch chỉ hong khô vì không, dùng mật ong cùng thành hoàn lại thêm chút chu sa, trong chốc lát đã phối xong thuốc, làm cho ông Đỗ uống nó với nước cây kinh giới.
Thuốc này còn chưa tới mức ngay lập tức có thể có tác dụng, nhưng có thể khẳng định dùng không được mấy giờ liền có thể tốt hơn rất nhiều.
"Mấy ngày nay bác Đỗ không nên ăn đồ cay dễ thượng hỏa, bình thường cũng muốn chú ý nghỉ ngơi nhiều, ít tức giận." Cảnh Vân Chiêu lại dặn dò một tiếng.
Những lời này chắc hẳn các bác sĩ trước xem cho ông đã nói qua rồi, ông Đỗ thuận thế đồng ý, cũng không biết là có tác dụng tâm lý hay không, chỉ cảm thấy hàm răng cũng không có khó chịu như trước nữa, hơn nữa tiểu nha đầu này dường như còn trẻ, lại nói lời nhẹ nhàng hòa khí, hết sức thong dong, làm cho chút nóng nảy trong lòng tiêu giảm không ít.
Đỗ Lâm cũng bị Cảnh Vân Chiêu hoàn toàn hù dọa, biểu tình nhìn Cảnh Vân Chiêu có chút cẩn thận, giống như Cảnh Vân Chiêu là quái lạ hiếm thấy.
Cùng lúc đó, trong lòng cũng không nhịn được đối với mình mới vừa hoài nghi áy náy, nghĩ tới thời điểm buổi tối Cảnh Vân Chiêu đưa nguyên liệu nấu ăn tới cửa, coi như nguyên liệu không tốt cũng nên khách khí một chút, tránh cho đả thương trái tim tiểu muội muội người ta.
Cảnh Vân Chiêu buổi chiều còn có lớp, cũng không có ở nhà họ Đỗ lâu hơn, ăn xong một bữa cơm do Đỗ Lâm tự mình làm xem như tiền xem bệnh, sau liền được Lê Thiếu Vân đưa trở về.
Không thể không nói, tay nghề nhà họ Đỗ thật tốt, thức ăn so Thiên Hương Lâu còn mỹ vị hơn, không hổ là hậu duệ của đầu bếp hoàng gia.
Ý định hợp tác ý càng thêm vững chắc.
Danh sách chương