Chương 152

Hơn nữa còn đổi thành cô Kiều?

Cô Kiều? Cách xưng hô như vậy thật sự làm trái tim của Kiều Thiên Lý bị tổn thương sâu sắc, làm tổn thương đến mỗi dây thần kinh của cô ta.

Cô ta không dám tin, cũng không thể chấp nhận được tất cả những chuyện này.

Nhưng Kiều Thiên Lý không biết, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, điều Tô Khiết muốn làm không chỉ có một chút này.

“Cô Kiều là khách…” Cậu ba Nguyễn mỉm cười nhìn nàng dâu nhà mình, trái tim đang treo lơ lửng cũng buông xuống được, đương nhiên anh biết có vài chuyện vẫn cần phải giải thích với cô, anh trước giờ không thích có bất cứ hiểu lầm nào.

Một câu cô Kiều là khách khiến thân thể của Kiều Thiên Lý cứng nhắc, cũng khiến lớp mặt nạ giả tạo mà Kiều Thiên Lý cố gắng duy trì dần có dấu hiệu rạn nứt, có điều Nguyễn Hạo Thần không có chú ý đến cô, vì thế chưa từng nhìn thấy.

Tô Khiết để ý đến, cho nên cô nhìn rất rõ phản ứng của Kiều Thiên Lý.

“Vậy còn em thì sao?” Tô Khiết cố ý cắt ngang lời của Nguyễn Hạo Thần, hơi ngước lên nhìn anh.

“Em là vợ của tôi, là mợ chủ của nhà họ Nguyễn.” Nguyễn Hạo Thần há lại không hiểu của ý của cô, anh giơ tay, nhẹ nhàng nhéo mũi của cô: “Hài lòng rồi chứ?”

“Ừm, hài lòng.” Tô Khiết gật đầu, mỉm cười rất vui vẻ, sự phối hợp tích cực của Nguyễn Hạo Thần, cô có thể không hài lòng sao?

Cô nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần biết phối hợp với cô, theo thỏa thuận ban đầu Nguyễn Hạo Thần lấy cô là vì cho ông cụ Nguyễn xem, cho nên, ở trước mặt của ông cụ Nguyễn, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ phối hợp một show ân ái” với cô. Tô Khiết tính chuẩn điểm này mới muốn dùng cách như này đến đả kích Kiêu Thiên Lý. Nhưng cô không có ngờ Nguyễn Hạo Thần lại phối hợp với cô tốt như vậy, xem ra, cậu ba Nguyễn này cũng là cao thủ diễn kịch!

Kết quả này tốt đến không tưởng, đây chính là hiệu quả cô muốn!

Kiêu Thiên Lý giống như một bông hoa sen đang kỳ nở rộn, mảnh mai, băng thanh ngọc khiết, hơn nữa dịu dàng ân cần, hiểu được tâm ý của người khác.

Mà cô giống như một cây xương rồng xám, diện mạo không nổi bật, toàn thân đầy gai, lại còn kiêu ngạo ngang ngược, không nói đạo lý.

Hai người nếu so sánh có quả thật khác nhau một trời một vực!

Tô Khiết cố ý tạo ra sự khác nhau một trời một vực như thế này, sau đó cô ở dưới thế khác nhau một trời một vực này dùng mấy câu bóng gió để Kiều Thiên Lý không chấp nhận nổi sự thật tàn nhẫn này. Dù Kiều Thiên Lý có ưu tú hơn nữa, đối với Kiều Thiên Lý mà nói, Nguyễn Hạo Thần giống như cách cả khoảng không, nhìn tựa như gần ngay trước mắt, nhưng lại không với tới được, trong lòng cô ta khát vọng lại câu mà không được.

Dù Tô Khiết cô có bình thường hơn nữa, đối với cô mà nói, Nguyễn Hạo Thần vốn nên nằm ngoài tâm ngắm, nhưng bây giờ cô lại nắm trong tay rồi.

Cảnh giới cao nhất khi ngược người khác cũng chỉ như thế mà thôi!

Hôm nay không thể ngược Kiều Thiên Lý đến mức sống không bằng chết, cô không phải Tô Khiết.

“Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, đều vào trong cả đi.” bà cụ Nguyễn đột nhiên lên tiếng, lời nói đó nghe rất bất mãn, bà cụ Nguyễn ngước mắt nhìn qua Tô Khiết, sau đó lại từ từ bổ sung một câu: “Thiên Lý là ta mời đến.” Lời này của bà cụ Nguyễn có thể nói là vừa khéo, là vì giải vây cho Kiêu Thiên Lý, muốn tát trả Tô Khiết một cái trợ uy.

Qua một câu nói này, Tô Khiết đã nhìn rõ thái độ của bà cụ Nguyễn, rất vừa ý với Kiều Thiên Lý và rất bất mãn với cô, hơn nữa cho dù Nguyễn Hạo Thần đã cưới cô, bà cụ Nguyễn vẫn có ý muốn để Kiều Thiên Lý thay thế vị trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện