Chương 153

“Dạ, cháu biết chứ, vừa rồi ông xã đã nói, cô Kiêu là khách.” Tô Khiết nhìn bà cụ Nguyễn, mỉm cười ngọt ngào, nhìn như thể không biết gì, ánh mắt đó rất vô tội, rất chân thành.

bà cụ Nguyễn: “…’

bà cụ Nguyễn nhìn nụ cười ngốc nghếch đó của Tô Khiết thì rất phiên, rất tức, nhưng không có lời nào đối lại.

Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn Tô Khiết, ánh mắt vụt sáng, câu trả lời này của cô hình như vô ý, nhưng mỗi câu đều rất sắc bén, khiến người khác không thể phản kích.

Vô ý sao? Anh nếu như tin cô là vô ý vậy thật sự gặp quỷ rồi!

Anh hôm nay dẫn cô về nhà lớn nhà họ Nguyễn, vốn định mượn cơ hội này thăm dò ý tứ của cô, hiện nay xem ra, hiệu quả thật sự không tồi.

“Cháu lấy một đứa ngốc nghếch, xấu xí về để chọc tức ta sao?” ông cụ Nguyễn lạnh lùng liếc nhìn Tô Khiết, không thèm che giấu sự mỉa mai cùng coi thường của ông cụ, lời nói này cũng đủ khó nghe.

Mắt của Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng nheo lại, sắc mặt rõ ràng cũng trầm xuống, anh chuẩn bị mở miệng.

“Ông xã, em ngốc sao?” Tô Khiết lại ngẩng đầu lên nhìn anh, rất nghiêm túc hỏi một câu.

“Không ngốc.” Nguyễn Hạo Thần hơi sững người, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, câu trả lời này của cậu ba Nguyễn rất thẳng thắn.

Nguyễn Hạo Thần trả lời như vậy nằm trong dự liệu của Tô Khiết, Tô Khiết rất vừa lòng, cô lại tiếp tục hỏi một câu: “Ông xã, em xấu sao?”

“Không xấu.” Nguyễn Hạo Thần không có chút do dự mà trả lời rất nhanh, rất trực tiếp, ở trong mắt anh, cô một chút cũng không xấu, cho nên, những lời này của cậu ba Nguyễn là lời thật lòng, rất loại thật chân thành.

Nhưng, người khác không biết trái tim của cậu ba Nguyễn, cô gái đó rõ ràng xấu như vậy, Nguyễn Hạo Thần này rõ ràng đang trợn mắt nói dối.

Tô Khiết cũng tưởng Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn chính là vì phối hợp diễn kịch với cô.

Cô thấy Nguyễn Hạo Thần diễn kịch cũng rất chân thật.

“Ông xã, em đẹp không?” Ánh mắt của Tô Khiết hơi lóe lên, sau đó lại cố ý hỏi một câu.

Cô thấy, với đạo hạnh của cậu ba Nguyễn, nói cô không xấu không hề khó, nhưng nếu như cô đổi câu hỏi này sang một cấp độ khác thì sao?

Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần, rất muốn biết câu hỏi này Nguyễn Hạo Thần sẽ trả lời như thế nào, cô thừa nhận lúc này cô cũng có chút nghịch ngợm.

Nguyễn Tâm Trung ngồi một bên khóe môi co rút mạnh, người phụ nữ này thật sự bệnh không nhẹ, cô lớn như thế nào? Anh cả nói cô không xấu đã rất trái lương tâm rồi, cô vậy mà còn dám hỏi anh cả cô có đẹp hay không? Đẹp? Đẹp cái quỷ á, dáng vẻ như chị ta, ma gặp còn sợ.

Có mấy người khi nghe thấy câu hỏi của Tô Khiết cũng đều phải bất ngờ, trong lúc nhất thời đều nhìn Tô Khiết như nhìn quái vật.

Cho hỏi, lời này của cô rốt cuộc sao là hỏi ra được vậy?

Sau khi mọi người hoàn hồn, đều cười khẩy.

Ai cũng biết, Nguyễn Hạo Thần trước giờ không nói dối, hơn nữa, Nguyễn Hạo Thần luôn kiêu ngạo, không hiểu hàm súc, không biết nói tránh, không biết lưu tình.

Tô Khiết hỏi Nguyễn Hạo Thần câu hỏi như vậy, rõ ràng là làm khó mình.

“Đẹp.” Nhưng, cậu ba Nguyễn lại nhìn Tô Khiết, rất nghiêm túc nói ra một từ như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện