Chương 151

Dựa vào tất cả biểu hiện trước đây của Tô Khiết, anh thật sự không thể tin được là cô sẽ ghen. Nhưng dáng vẻ lúc này của cô rõ ràng là đang ghen, biểu hiện rất rõ ràng.

Kiêu Thiên Lý sững sờ, Tô Khiết đối xử với anh như vậy, anh không những không tức giận, mà giọng nói còn dịu dàng giống như mưa phùn….chọc ghẹo Tô Khiết?

Đúng, chính là chọc ghẹo?

Đây là Nguyễn Hạo Thần mà cô ta quen sao?

Tô Khiết xấu như vậy, hơn nữa còn là một kẻ ngốc rất vô dụng, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?

“Hừ” Nhưng Tô Khiết vẫn không cảm kích, lại có một loại cảm giác không quan tâm đến Nguyễn Hạo Thần. Kiêu Thiên Lý thấy vậy, tức giận đến mức chỉ muốn nôn ra máu, cô ta cố gắng hết sức, mới khống chế được bản thân, không lộ ra điều khác thường.

Nguyễn Hạo Thần: “…..”

Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết, đôi mắt lóe lên, xem ra thật sự là đang ghen rồi.

“Em đó.” Sau đó, Nguyễn Hạo Thần nở một nụ cười bất đắc dĩ, anh đưa tay ra khẽ xoa đầu Tô Khiết, động tác kia rất thân mật, tràn đây sự nuông chiều, nuông chiều đến chết người, ừm, chính là sự nuông chiều giết chết Kiêu Thiên Lý.

Mọi người nhìn thấy vậy đều sững sờ, Kiều Thiên Lý cũng sững sờ, ai có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra không? Nguyễn Hạo Thần thực sự mỉm cười? Thực sự mỉm cười?

Từ sau khi mẹ của Nguyễn Hạo Thần mất đi, Nguyễn Hạo Thần chưa từng cười trước mặt người khác, Kiều Thiên Lý vì năm đó đã từng giúp mẹ của Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa còn cứu Nguyễn Hạo Thần, nên Nguyễn Hạo Thần đối với cô ta cũng xem như là đặc biệt, nhưng nhiêu năm như vậy, Kiều Thiên Lý cũng chưa nhìn thấy anh cười trước mặt cô ta.

Một nụ cười còn chả có, đừng nói đến là nụ cười phát ra từ nội tâm như thế này.

Hơn nữa, lúc này rõ ràng thái độ của Tô Khiết đối với anh rất tệ, tại sao? Tại sao anh còn cười?

Kiêu Thiên Lý không cam lòng, rất không cam lòng, lúc này cô ta lặng lẽ nghiến răng, hận không thể xé nát Tô Khiết ra.

Tô Khiết dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?

“Vậy mà cũng ghen, Thiên Lý là khách…. Nguyễn Hạo Thần không để ý đến Kiều Thiên Lý, nên cũng không phát hiện ra sự bất thường của cô ta, lúc này anh chỉ muốn giải thích rõ ràng với vợ mình thôi.

“Thiên Lý?” Tô Khiết nhìn anh, lúc nói còn cố ý cao giọng, rất có ý tứ.

Nguyễn Hạo Thần không chú ý đến sự bất thường của Kiều Thiên Lý, nhưng Tô Khiết lại chú ý đến, trong lòng Tô Khiết thầm cười nhạo, Kiều Thiên Lý mới có như vậy mà đã tức giận? Mới có như vậy mà đã không chịu đựng được?

Vở kịch mới vừa bắt đầu, trò hay vẫn còn ở phía sau!

Kiều Thiên Lý phải chờ đợi, tạm thời nhẫn nhịn!!

Nguyễn Hạo Thần: “….”

“Cô Kiều….” cậu ba Nguyễn là ai chứ? Đầu óc rất nhanh nhạy, phản ứng còn nhanh hơn, lập tức hiểu được ý của vợ mình, giây tiếp theo đã nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, trực tiếp từ Thiên Lý đổi thành cô Kiều.

cậu ba Nguyễn thay đổi cách xưng hô như vậy không hề cảm thấy xa cách!

Tô Khiết cười, cậu ba Nguyễn thật sự không cần sĩ diện mà, vở kịch này phối hợp rất tốt, cô rất hài lòng.

Kiều Thiên Lý lại vô cùng kinh ngạc, đôi mắt của cô ta mở to, nhìn Nguyễn Hạo Thần với ánh mắt không thể tin được, cô ta không dám tin, cũng không thể tin, chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng của Tô Khiết, Nguyễn Hạo Thần lại thay đổi cách xưng hô với cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện