Hạ An Nhiên âm thầm tự khen ngợi mình.

Hủy thi diệt tích* thành công! (*) xóa sạch mọi chứng cử.

Sau khi xử lý sạch sẽ “ chứng cứ phạm tội”, vẻ mặt Hạ An Nhiên ai oán.

Giữa người với người còn cần phải có lòng tin, tôi làm sao có thể không đem lời nói của anh để ở trong lòng chứ? Đây tuyệt đối là đang vu khống cho tôi!”
Lăng Mặc ừ một tiếng, điều khiển xe lăn quay đầu.

Hạ An Nhiên thấy Lăng Mặc không truy cứu nữa, liền thở dài một hơi.

Ăn vụng phải cẩn thận, cũng may là cô lanh trí!
Nhưng mà, hình thức chung sống giữa cô và tên điên kia vẫn cẫn phải điều chỉnh một chút, không thể để anh ta xem cô là cái gai suốt được.

Cô cần phải nâng cao hệ số an toàn của mình mới được.

Hạ An Nhiên gập máy tính lại, niềm nở chạy đến bên cạnh Lắng Mặc đang muốn nằm lên giường nghỉ ngơi, chủ động nói, “ Tôi đỡ anh.

"
Lăng Mặc không thèm để ý, tự mình nhổm dậy từ trên xe lần, nửa người nằm ở trên giường.


Nhìn thấy Lăng Mặc “ tự thân vận động", Hạ An Nhiên tiếp tục nhiệt tình nói, “ Trước đây tôi từng học qua phương pháp mát xa của nhân viên chăm sóc, tôi mátxa giúp anh một chút.

".

Ngôn Tình Hài
Lăng Mặc nhắc mí mắt, liếc một cái, “ mátxa giúp tôi?"
Hạ An Nhiên quan tâm ngoan ngoãn nói, “ hôm nay anh đã ngồi một lúc lâu trên xe lăn, chắc chắn có chút không thoải mái, tôi giúp anh mátxa thư giãn một chút.

"
Dựa vào bên giường, chủ động mátxa cho Lăng Mặc.

Theo sự chỉ dạy của nhân viên chăm sóc, mátxa cần phải bắt đầu từ bả vai.

Chỉ là, khi đang giúp Lăng Mặc thả lỏng bả vai thì đột nhiên nghe thấy đối phương lạnh lùng hỏi: " trước đây, đã từng mátxa cho tôi?"
Hạ An Nhiên nhu thuận gật đầu, “ có mátxa vài lần.


Trong ngữ khí Lăng Mặc mang theo ý thăm dò, “ mátxa bình thường phải không?”
Hạ An Nhiên ngẩng đầu đầy nghi hoặc, còn có mátxa không bình thường? Ánh mắt Lăng Mặc như đêm đen, “ tôi có thể yên tâm về cô.



Hạ An Nhiên hiểu rồi, Lăng Mặc nghĩ rằng cô nhân cơ hội mátxa ăn đậu hũ của anh?
Anh đừng có mà vu khống cho tôi, tôi chính là mátxa một cách chân chính!
Có chân chính hay không, tôi làm sao biết được?” Lăng Mặc hàm ý sâu xa liếc một cái, “ Vết xước trên da tôi cũng là rất bình thường sao?”
Hạ An Nhiên biết rằng chuyện về vết xước kia là không thể nào rửa sạch được, nhưng mátxa tuyệt đối là chân chính: Nếu như anh không tin, có thể đi hỏi Tôn quản gia, mỗi lần mátxa ông ấy đều có mặt, nếu như tôi có làm chuyện mờ ám gì với anh, Tôn quan gia sẽ ngồi nhìn mà không quản sao.

Nhưng Hạ An Nhiên đã nói đến mức đấy rồi, Lăng Mặc vẫn như cũ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn vào cô.

Hạ An Nhiên uất ức, kẻ sĩ có thể bị giết nhưng không thể bị xúc phạm, " anh đợi đó, tôi đi tìm Tôn quản gia nói chuyện rõ ràng với anh.


Tức giận đi ra ngoài, xuống dưới lầu kéo Tôn quản gia đang bận rộn đi lên phòng.

Tôn quản gia bị kéo đi vội vã lên lầu, khuôn mặt bối rối, Thiếu phu nhân, đây là có chuyện gì sao? Cần tôi làm cái gì à?"
Hạ An Nhiên uất ức nói chuyện, “Ông hãy cho anh ấy biết, khi tôi mátxa có ăn đậu hũ của anh ấy không?”
Tôn quản gia ngày người một lát, nhưng vẫn là trả lời với Lăng Mặc bằng bổn phận của mình, “ Thiếu phu nhân mát xa cho thiếu gia rất bình thường, rất nghiêm túc ạ.


Ảnh mắt Lăng Mặc sâu xa nhìn Tôn quản gia, hỏi từng câu từng chữ, “Ông chắc chắn?” Tôn quản gia vốn dĩ còn rất chắc chắn, nghe thấy lời nói còn có ý nghĩa sâu xa phía sau, ngay lập tức hiểu được!
Thế là một giây sau, Tôn quản gia nói theo bổn phận.

“ Tôi cũng không phải ở bên cạnh Thiếu phu nhân 24/24, có chút việc không thể chắc chắn hoàn toàn.

Hơn nữa Thiếu phu nhân chăm sóc thiếu gia khó tránh khỏi có chút không thành thạo, tôi còn nhớ, ngày thứ hai tân hôn, Thiếu phù nhân từng không cẩn thận hỗn Thiếu gia! !.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện