Sau khi quản gia Tôn rời đi, Hạ An Nhiên quay lại bàn tiếp tục đọc thông tin, bụng căng đầy, tinh thần tràn đầy năng lượng.

Cũng không biết là trong bao lâu nhưng có cảm giác mơ hồ như có một ánh mắt đang nhìn cô.

Khẽ ngẩng đầu, liền thấy Lăng Mặc đang nhìn cô chằm chằm.
Hạ An Nhiên nhìn thấy Lăng Mặc đột nhiên xuất hiện, cô sợ tới mức đứng lên khỏi vị trí của mình, ôm ngực than thở: “Anh đi vào không thể có tiếng động một chút sao?”
Hạ An Nhiên phàn nàn, nhưng ánh mắt của Lăng Mặc lại nhìn thẳng vào cô.

Nói chính xác là đang nhìn chằm chằm vào mặt cô, Hạ An Nhiên hoảng hốt sờ lễn mặt cô: Mặt cô lại sưng lên rồi sao?
Sau khi sờ soạng vài lần, mặt cô vẫn sưng và sưng, không có dấu hiệu ngừng sưng lên * Anh không cần nhìn chằm chằm vào tôi”.
Cô hoảng sợ khi Lăng Mặc nhìn cô như thế này!
Lăng Mặc bẻ khớp tay, đưa tay về phía cô rồi ngoắc ngoắc bảo cô lại gần anh.

Hạ An Nhiên khó hiểu nhìn vào mắt anh: “Làm sao vậy?”
Lăng Mặc vươn một bàn tay mảnh khảnh ra, nắm chặt cằm CÔ.

Hạ An Nhiên thân thể nhất thời trở nên căng thẳng, bị bắt ngờ nên giọng cô có chút bối rối "Anh, anh làm sao vậy!"
Ngón tay Lăng Mặc nhẹ nhàng lau khỏe miệng cô, đầu ngón tay và đôi môi ấm áp chạm vào khiến khuôn mặt vốn đã sưng vù của Hạ An Nhiên lập tức được bao phủ bởi một tầng mây hoàng hôn, đỏ bừng bừng.

Hạ An Nhiên tim đập thình thịch, hô hấp cũng trở nên lộn xộn, Lãng Mặc có thể cảm nhận được sự cứng ngắc của cô gái nhỏ Hạ An Nhiên, nếu anh không buông ra, cô có thể sẽ nín thở mà chết.
Sau đó, anh đưa ngón tay vừa chạm vào môi Hạ An Nhiên lên môi mình và liềm nhẹ.

Hạ An Nhiên thấy Lăng Mặc hành động như vậy, trong đầu giống như có lửa đang bùng bùng cháy.

Hành động của một kẻ điên cuồng bệnh hoạn.
Nhất cử nhất động, đều bị kẹt trong nhịp tim.
Ngay khi Hạ An Nhiên cảm thấy nhiệt độ trên khuôn mặt mình tăng lên đến 100 độ C, đôi môi mỏng của Lăng Mặc khẽ nhúc nhích, giọng nói khan khàn " Ngọt quá”.
Đầu của Hạ An An sắp nổ tung rồi.
Không được, cô chết rồi! Người điên bệnh hoạn quá hồ đồ rồi!
Vừa lúc Hạ An Nhiên còn chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt Lăng Mặc đã bắt đầu tối sầm lại, gằn từng chữ: “Tôi bắt được rồi!
Hạ An Nhiên bị giọng nói của anh kéo về thực tế..


Truyện chính ở ++ trùmtr uyện.

++
Lúc này, cô mới chú ý đến ánh mắt của Lăng Mặc, không phải ánh mắt này giống như ánh mắt khi anh nhìn cô và Cỗ Ngôn Duy hôm đó ở thang máy bệnh viện sao? Hạ An Nhiên ngần người, trên mặt có dấu chấm hỏi "Bắt được cái gì chứ?”
Lăng Mặc khẽ lắc ngón tay, Hạ An Nhiên để ý thấy ngón tay anh dinh kem.
Lăng Mặc thản nhiên hỏi: "Tại sao trên môi lại có kem?"
Hạ An Nhiên ngay nheo mắt hậm hực, vừa rồi chắc là do ăn quá nhanh nên không cẩn thận còn sót lại.
Lăng Mặc mắt mờ mịt "Có vẻ như cô không xem hình phạt của tôi ra gì?"
Hạ An Nhiên muốn khóc.

Bây giờ, cuộc đời của cô sao mà cay dạng như vậy, lại có thể bị phát hiện ăn vụng nữa.
Sau khi ánh mắt Hạ An Nhiên đảo qua rồi quay lại tiếp theo cô ấy nói với Lãng Mộ "Cái này sao có thể là kem, đây là bọt sữa rửa mặt của tôi! Tôi vừa rồi đọc tài liệu, tôi rất mệt, tôi muốn để rửa mặt cho tỉnh táo
Cô trực tiếp nắm lấy tay Lăng Mặc.

Liếm phần kem còn lại trên ngón tay anh ấy với tốc độ cực nhanh.
Cuối cùng, cô không quên nhận xét: "Mùi vị của bọt này thực sự hơi giống kem.

Chẳng trách anh lại hiểu lầm".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện