Editor: SusanTrần Tiểu An ở phim trường cả một buổi chiều.

Trước đó Dư Hoán có thông báo cho nhân viên công tác, tất cả mọi người đều biết đây là đàn em của Dư Hoán tới đây để học tập.

Quả thật Trần Tiểu An cũng biểu hiện ra dáng vẻ cần phải học hỏi nhiều hơn, lúc đạo diễn chỉ dẫn diễn xuất cậu dựng thẳng tai lên mà nghe, lúc diễn viên đối diễn cậu cũng nhìn không chớp mắt.

Thỉnh thoảng có người bắt chuyện cậu cũng ngoan ngoãn trả lời từng câu một.
Buổi tối còn có cảnh diễn đêm, trước khi bắt đầu quay cảnh tối Quý Nhất Nhiên đã trở lại, hắn mua đồ uống cho nhân viên công tác trong đoàn làm phim.

Đồ uống mua ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh phim trường, hai nhân viên phục vụ phụ giúp chở xe đẩy nhỏ giao hàng tới.
Dư Hoán hỏi Trần Tiểu An: “Uống coca không?”
Trần Tiểu An suy nghĩ rồi gật đầu, trợ lý muốn đi lấy giúp thì Dư Hoán giơ tay ý bảo không cần, anh tự mình đi qua cầm một chai coca.

Lúc Dư Hoán đến lấy anh nhận ra nhân viên cửa hàng đến giao đồ là fan hâm mộ mà hôm đó anh ký tên cho, nên anh gật đầu chào.

Cô nàng nhân viên che miệng, dáng vẻ muốn thét chói tai nhưng phải kiềm chế.
Dư Hoán cười cười quay lại chỗ bọn họ đang nghỉ ngơi, vặn nắp chai coca rồi đưa vào tay Trần Tiểu An.
“Cảm ơn Hoán Gia.” Mọi người đều gọi Dư Hoán như vậy nên Trần Tiểu An cũng gọi theo.

Cậu uống một ngụm rồi lại hỏi, “Anh không uống hả?”
“Tôi kiêng đường.” Dư Hoán nói.
Quý Nhất Nhiên tự mang theo một chai nước lạnh bốc hơi đi tới: “Tiểu An của chúng ta cũng sẽ debut sớm thôi….

Tiểu An, đừng uống nhiều, sẽ mập đó.” Thực ra Quý Nhất Nhiên cũng biết con người được biến hóa từ yêu quái làm gì có cách nói mập hay không mập chứ? Hắn nói vậy chẳng qua là để cái kịch bản “Trần Tiểu An là người mới hắn vừa ký” thêm chân thật hơn thôi.
“Con nít tuổi mới lớn đều thích uống coca, đừng uống quá nhiều là được”, Dư Hoán nhìn dáng vẻ Trần Tiểu An cùng lắm cũng chỉ 15 16 tuổi, nhưng cụ thể thì anh không biết, anh buột miệng hỏi một câu, “Tiểu An mấy tuổi rồi?”

Trần Tiểu An làm gì biết mình đã bao nhiêu tuổi đâu? Cậu nhìn nhìn Quý Nhất Nhiên, hắn trả lời dùm: “Tuổi trưởng thành, mới vừa trưởng thành.” Quả thật ngoại hình Trần Tiểu An trông cũng tầm 15 16 tuổi, nhưng Quý Nhất Nhiên làm thẻ căn cước cho cậu vẫn ghi là 18 tuổi, để như vậy thuận tiện làm nhiều việc.
“Vẫn còn rất nhỏ,” Dư Hoán lại cảm thán nói, “Nhưng cho dù đã mười tám thì vẫn nhỏ hơn tôi mười tuổi.”
Quý Nhất Nhiên nói thầm tuổi thật của người ta không chừng còn gấp mười lần cậu… Tuy hắn không biết rốt cuộc Trần Tiểu An đã sống được bao lâu, nhưng không thể nghi ngờ yêu quái có thể tu ra hình người ít nhất cũng phải sống trăm năm rồi.

Nhưng lời này Quý Nhất Nhiên không thể nói ra, hắn hùa theo lời nói của Dư Hoán, nói với Trần Tiểu An: “Đúng đó Tiểu An, lần sau cậu gặp Dư Hoán nhớ kêu chú nha.”
Dư Hoán: “…”
Trần Tiểu An: “Chú Quý.”
“…” Quý Nhất Nhiên giở giọng khinh khỉnh, “Fine, Dư Hoán cậu thắng rồi, Trần Tiểu An đứng về phía cậu đó.”
Dư Hoán vỗ nhẹ đầu Trần Tiểu An, đầu cậu như mềm nhũn ra, cọ xát trong lòng bàn tay Dư Hoán, trong nháy mắt Dư Hoán nhớ đến con mèo nhà mình không biết tung tích ở đâu, trước đây anh cũng rất thích xoa đầu mèo con.
Đạo diễn cũng lại đây ngồi: “Đứa nhỏ này không tồi tí nào, nói đến quan sát học tập cũng không phải chỉ làm ra vẻ, cả một biểu chiều tôi không thấy cậu ấy chơi điện thoại luôn…”
Trần Tiểu An ngượng ngùng cười cười, cậu chột dạ nghĩ đó là do mình còn chả có điện thoại.

Tuy rằng trước đó cậu đã ở lại phim trường trong hình mèo nhưng lúc ấy cậu chỉ lo nhìn Dư Hoán chăm chú, làm gì có tâm tư đi chú ý những việc xung quanh.

Vì vậy đối với cậu mà nói mọi thứ ở phim trường đều rất mới mẻ, cậu ở đây cả một buổi chiều cũng không thấy chán.
“Dáng vẻ cũng tốt, sao mầm non tươi tốt nào cũng để Quý Nhất Nhiên khai thác hết vậy?” Đạo diễn trêu chọc nói.
Quý Nhất Nhiên còn rất đắc ý: “Tiểu An của chúng tôi còn biết đánh trống đó, tôi cũng không biết nên để cậu ấy debut làm diễn viên hay đi làm nhạc nữa.”
“Vậy nhất định phải diễn xuất chứ, nếu ở chỗ tôi có kịch bản hay sẽ tìm Tiểu An,” đạo diễn quay đầu lại nói với Trần Tiểu An, “ Lúc Dư Hoán cũng tầm tuổi cậu bây giờ đã bắt đầu diễn xuất rồi đấy.”
Kể từ khi Quý Nhất Nhiên phát hiện Trần Tiểu An bị Y Xuy dạy mấy thứ lung tung, để phòng tránh Trần Tiểu An bị làm cho méo mó nên hắn liền tự mình dạy cho Trần Tiểu An rốt cuộc phải duy trì thiết lập fanboy này một cách chính xác như thế nào.

Vì thế khi Trần Tiểu An nghe đạo diễn nói vậy, trong đầu cậu liền đối chiếu với một vài tình huống Quý Nhất Nhiên đã từng nói, lát sau cậu nhỏ giọng nói: “Là vì em rất ngưỡng mộ Hoán Gia nên mới muốn tiến vào giới giải trí ạ.”
Cậu nói xong thì rất hồi hộp nhìn Dư Hoán, lại nhìn qua Quý Nhất Nhiên, cậu sợ mình nói sai.
Dư Hoán chỉ nhìn thấy bộ dạng dè dặt khẩn trương của cậu, trong lòng anh lại mềm nhũn, lại sờ sờ đầu Trần Tiểu An lần nữa, cười rất dịu dàng: “Cố lên.”
Quý Nhất Nhiên và đạo diễn khen xã giao qua lại vài câu, thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Dư Hoán bị dắt đi trang điểm lại, sau đó tiếp tục diễn cảnh đêm.
Trần Tiểu An vẫn đang ngồi một bên xem, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với Quý Nhất Nhiên.


Vốn dĩ đang quay yên ổn, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng động lớn, theo lý thuyết đang ở trong trường quay, mặc dù không phải thu âm trực tiếp thì người xung quanh cũng sẽ không ồn ào lớn tiếng.

Trần Tiểu An quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy một hơi thở khó tả khiến cậu có hơi không thoải mái.
Sau đó động tĩnh lại lớn hơn chút, người bên ngoài cũng đều đi qua đó xem thử.

Trần Tiểu An nghe bên cạnh có hai nhân viên công tác đang thảo luận rằng hình như một nhân viên ở cửa hàng tiện lợi lúc nãy lại đây giao đồ uống có ý đồ xông lên, nhưng bị nhân viên công tác và bảo vệ ngăn cản.
Yên tĩnh trong chốc lát, bên kia lại truyền đến tiếng thét chói tai.
Quý Nhất Nhiên đứng lên đi qua bên kia, hắn muốn đi xem xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Đạo diễn dùng tay ra hiệu, diễn viên dừng lại, Dư Hoán cũng đi tới chỗ phát sinh xung đột xem thử.

Nhân viên phục vụ kia là một nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng không biết sức lực đến từ đâu mà nhân viên công tác không ngăn lại được, cô nhân viên đó đã lao về phía bối cảnh quay phim của mấy người Dư Hoán.
Đầu tiên là Dư Hoán nhíu mày, nhân viên cửa hàng này quả nhiên là fan của anh, nhưng không đúng… Chỉ trong vài lần tiếp xúc thì cô ấy đều rất lễ phép và kiềm chế, sao có thể liều lĩnh xông tới như phát điên thế này được?
Tốc độ của nhân viên cửa hàng rất nhanh, thoáng chốc đã đến trước mặt Dư Hoán, Dư Hoán thấy rõ ràng, cuối cùng cũng biết không thích hợp chỗ nào.

Thực ra nhân viên bán hàng này đang nhắm mắt lại, trên vai cô ấy là một con búp bê mặc cái áo yếm —— giống như búp bê trên bức tranh tết mừng năm mới, nhưng mà con búp bê này không vui cười rạng rỡ như thế, Dư Hoán nhìn kỹ liền hoảng sợ, nửa bên mặt con búp bê đã bị thối rữa, máu đen rơi xuống tí tách, nó cười vừa xót xa vừa âm u: “Mau ôm cô ấy một cái đi, cô ấy rất thích anh đó ——”
“Mau ôm cô ấy một cái đi.”
Bờ vai Dư Hoán cứng ngắc, anh lùi lại mấy bước.

Có vài bảo vệ đi lại đây muốn lôi nhân viên cửa hàng này đi, kết quả lại bị con quỷ nhỏ này đánh văng ra, lúc té xuống đất bọn họ còn không biết sao mình lại nhào đầu xuống.
Người thường không nhìn thấy ma quỷ được, trong mắt những người khác, chỉ là có fan tư sinh [1] nổi điên mà thôi.
[1]

Nhưng Dư Hoán nhìn thấy được.

Lúc Dư Hoán mười lăm tuổi sau một lần ngoài ý muốn anh đã mở con mắt âm dương, chỉ là không giống nhân gian thảo luận trong truyền thuyết như chỗ nào cũng có hồn ma.

Dư Hoán cũng chỉ ngẫu nhiên mới có thể tình cờ thấy một chút, hơn nữa anh cũng chưa từng gặp những chuyện như bị ác quỷ này nọ tấn công.

Hiện tại, loại tình huống này cũng là lần đầu tiên anh mắc phải.
Đầu óc Dư Hoán đã trống rỗng, đang nghĩ lung tung không biết tụng chú đại bi có ích lợi gì không, bỗng nhiên anh thấy Trần Tiểu An từ chỗ nghỉ ngơi lao tới đây với tốc độ cực nhanh, một tay ấn trán, miệng lẩm bẩm, một tay kia ra dấu trong không trung, như là đang vẽ pháp trận nào đó trên không trung.

Hồi sau trong lòng bàn tay cậu hiện ra một đạo hào quang, sau đó con búp bê quỷ thống khổ nhắm chặt hai mắt lại rồi bắt đầu gào khóc.
Thời điểm Quý Nhất Nhiên nhìn thấy Trần Tiểu An chạy tới phía trước, hắn vốn là đang muốn giữ chặt cậu lại, hắn cũng nghĩ người vọt đến trước mặt Dư Hoán chỉ là một fan cuồng quá khích mà thôi.

Nhưng nhìn thấy động tác của Trần Tiểu An hắn lập tức phản ứng lại, đằng trước có quỷ.

Hắn là thầy trừ yêu, nhưng hắn cũng chỉ có thể cảm nhận được yêu quái.

Yêu và quỷ không cùng một hệ thống, yêu quái là các sinh linh bên ngoài tu thành người, quỷ là những oán niệm không thể tiêu tan sau khi chết.

Đường ai nấy đi [2], hàng [3] ác quỷ là chuyên môn của thầy trừ tà, cũng giống vậy, thầy trừ tà không thể nhìn ra ai là yêu quái.
[2] & [3]
Nhưng Quý Nhất Nhiên vẫn có chút kinh ngạc.

Yêu và quỷ có thể nhìn thấy nhau, điều này thì hắn biết, nhưng yêu có thể đánh ngã quỷ thì ắt hẳn là yêu quái có tu vi rất lợi hại —— huống chi Trần Tiểu An cũng không phải chỉ dùng mỗi pháp lực để áp chế đối phương, cậu còn niệm chú và vẽ trận, đây rõ ràng là phương pháp mà chỉ có thầy trừ tà thuộc nhân loại mới có thể sử dụng.
Lúc này đầu óc có hơi đờ đẫn của Quý Nhất Nhiên đột nhiên chuyển động, hắn hiểu ra: “Chết tiệt, chẳng trách Trần Tiểu An họ Trần…”
Trần Tiểu An lại tiến lên từng bước, bẻ gãy con búp bê từ trên vai cô nhân viên bán hàng xuống, mất đi sự khống chế của quỷ búp bê, nhân viên cửa hàng ngã thẳng xuống đất.

Đôi mắt thoạt nhìn vô tội của Trần Tiểu An giờ phút này đang nhuộm màu sắc hung ác, cậu nắm cổ con quỷ búp bê nói: “Tiễn mày đi đầu thai đây!”
Vì vậy con quỷ búp bê liền hóa thành một luồng khói đen tiêu tán đi.
Dư Hoán đứng yên tại chỗ, Trần Tiểu An bước qua đây, nói với anh: “Anh có thể nhìn thấy phải không? Không sao rồi, cái thứ đó yếu lắm…” Cả quá trình Trần Tiểu An giết con quỷ kia rất nhanh, thoạt nhìn không tốn quá nhiều sức lực, chân thật như những gì cậu nói —— cái thứ kia rất yếu.


Nhưng thời điểm Trần Tiểu An nói lời này cơ thể vẫn còn run rẩy, cả người trông lung lay như sắp đổ, giọng nói cũng run lẩy bẩy, rất nhanh Dư Hoán liền phát hiện sắc mặt Trần Tiểu An cũng trở nên tái nhợt, còn khoa trương hơn cả hóa trang bệnh nhân của anh nữa.

Còn chưa nói dứt lời, thân thể Trần Tiểu An giống như mất đi sự chống đỡ, mềm mại ngã về phía trước.
Trong đầu Dư Hoán rất hỗn loạn, cũng chưa kịp hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vẫn là theo bản năng tiến lên vài bước đỡ được Trần Tiểu An.

Trần Tiểu An nắm áo Dư Hoán, cậu ngẩng đầu nhếch môi cười: “Em không sao đâu, anh cho em ôm một cái ——” Chỉ là sử dụng linh lực quá độ… nạp điện một chút là được rồi.
Người xung quanh cũng rất ngây ngốc, đối với bọn họ mà nói trường hợp vừa rồi thật sự là rất quái lạ: fan tư sinh nổi điên, đột nhiên Trần Tiểu An xuất hiện rồi khoa tay múa chân, sau đó fan tư sinh ngã xuống, Trần Tiểu An cũng ngã theo luôn, Dư Hoán chạy lại đỡ Trần Tiểu An vừa ngã xuống rồi ôm cậu vào lòng… Đây rốt cuộc là cái gì và cái gì vậy?
Quý Nhất Nhiên gãi gãi đầu, lấy một lá bùa từ trong túi ra, lại lấy ra một que diêm, châm lửa đốt lá bùa lên, nắm chặt lá bùa đang cháy trong lòng bàn tay, hắn làm một động tác phủi bụi: “Quên!”
Đôi khi nhân viên ở hiệp hội yêu quái bọn họ thi hành nhiệm vụ bên ngoài cũng sẽ bị người không phận sự nhìn thấy, để không làm quần chúng khủng hoảng, vẫn là phải có chút thủ đoạn cần thiết để giải quyết.
Chẳng qua nơi này là phim trường, hắn có thể sử dụng bùa chú để tẩy não những người này, nhưng những chiếc máy camera đều bật, còn có bộ phận giám sát khác, hơn nữa nói không chừng vừa nãy có người cầm điện thoại quay lại, những điều này khiến Quý Nhất Nhiên rất nhức đầu…
Hắn nghĩ ngợi, lại lấy ra một lá bùa có thể làm cho người ta ngủ mê, hắn làm động tác y như vừa rồi: “Ngại quá à, mọi người ngủ trước một lát nha.”
Dư Hoán cũng bị mấy lá bùa kia làm ảnh hưởng, vốn là anh đang ngồi xổm xuống ôm lấy Trần Tiểu An, lúc này anh đang tựa cằm ngủ trên vai Trần Tiểu An.

Trần Tiểu An hít linh khí lâu như vậy tinh thần cũng khôi phục lại một chút, sắc mặt không còn trắng như vừa rồi, cậu cọ cọ lên mặt Dư Hoán, nhớ lại chuyện lúc nãy.

Cậu cũng không biết bản thân mình còn có khả năng đánh nhau với quỷ, hành vi vừa rồi của cậu hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
Quý Nhất Nhiên đi tới: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Trần Tiểu An gật đầu.
“Cậu chưa nói cho tôi chuyện cậu biết trừ tà.”
“Tôi cũng không biết nữa…” Trần Tiểu An nhấc tay phải của mình lên nhìn, ban nãy dường như tay cậu mất khống chế mà tự mình di chuyển.
Quý Nhất Nhiên nhíu mày: “Trước tiên tôi gọi điện thoại cho sư phụ cái đã, giải quyết chuyện còn lại sau.”
Người đàn ông đang theo dõi ở đằng sau nhìn chằm chằm vào cảnh quay trong video, người bên cạnh hỏi gã: “Anh chắc chắn Dư Hoán có thể nhìn thấy quỷ?”
“Hắn có thể… Kêu người của chúng ta khỏi cần qua, bên cạnh có thầy trừ tà khác.” Một tay người đàn ông đặt trên bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên bàn theo tiết tấu.

“Không ngờ cậu ta dùng pháp trận của nhà mình, cũng điều tra cậu ta luôn đi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện