Editor: SusanTrần Tiểu An không có cơ hội chào buổi sáng với Dư Hoán, vừa sáng sớm Dư Hoán đã đi quay phim, sáng sớm ở đây chính là chỉ thời điểm sáng tinh mơ mặt trời vừa thức giấc, lúc đó Trần Tiểu An vẫn còn đang trong mộng.
Ngủ đến trưa trật Trần Tiểu An mới bị Quý Nhất Nhiên đánh thức.

Quý Nhất Nhiên vốn lo rằng Trần Tiểu An không thể tự chăm sóc bản thân, tối qua quá mệt mỏi, lúc hắn trở về liền tắm rửa rồi đi ngủ, cũng không để ý tới vấn đề này.

Quý Nhất Nhiên đã khá quen thuộc với hình người của Trần Tiểu An, trong tiềm thức hắn cảm thấy cậu là một con người, nên cơ bản hắn không nghĩ tới khả năng nhóc yêu quái này không có kiến thức về đời sống hằng ngày.

Tuy nhiên cũng không sao, Trần Tiểu An ở nhà Dư Hoán hơn một tháng, Dư Hoán làm gì cậu cũng ngồi xổm một bên xem rồi học theo, hiện tại động tác bóp kem đánh răng của cậu cũng rất thuần thục.
“Làm nhanh nhanh lên Tiểu An, tôi dẫn cậu đi nhập hộ khẩu, làm xong tôi còn có việc khác nữa… Tiện thể mang cô Y Xuy đi tắm rửa với tiêm phòng luôn.” Quý Nhất Nhiên vốn dĩ muốn nói có nên triệt sản không, nhưng nghĩ tới mèo cũng có ý thức độc lập, nên hắn vẫn không muốn làm chuyện tàn nhẫn như vậy, nghĩ đến đó hắn lại nhìn Trần Tiểu An, “Kỳ lạ thật, Trần Tiểu An, trước kia cậu ở nhà Dư Hoán lâu vậy mà cậu ta không đưa cậu đi triệt sản ư?”
Trần Tiểu An: “…”
Quý Nhất Nhiên còn nói: “Cậu yên tâm, nếu sau này cậu ta muốn đưa cậu đi triệt sản thì tôi sẽ giúp cậu ngăn cản.”
Trần Tiểu An tức giận trừng mắt nhìn Quý Nhất Nhiên.
Trước khi đi Quý Nhất Nhiên đã gọi điện cho Dư Hoán, hắn nói muốn dẫn Trần Tiểu An về công ty giải quyết một vài chuyện hợp đồng.

Sau khi nói xong lại đưa điện thoại cho Trần Tiểu An: “Nói vài câu với idol của cậu đi.”
Quý Nhất Nhiên cài thiết lập nhân vật cho Trần Tiểu An là một fanboy, bản thân Trần Tiểu An còn chưa hoàn toàn nhập vai, vậy mà Quý Nhất Nhiên lại là người đầu tiên nhập vai.
Trần Tiểu An cầm điện thoại không biết nên nói cái gì mới tốt, Y Xuy ở bên cạnh tự chơi với đuôi của mình, thấy Trần Tiểu An ngây ngốc liền thúc giục cậu: “Nói cái hôm qua tôi dạy cậu á.”
Hôm qua Y Xuy không chỉ nói một câu rắm cầu vồng, Trần Tiểu An có trí nhớ tốt, học cái này cái kia rất nhanh, những gì Y Xuy dạy cậu đều nhớ kỹ, lúc này bắt đầu trả bài: “Anh… có ngửi thấy mùi khét không?”
Dư Hoán: “?”
Trần Tiểu An vặn vẹo nói ra câu tiếp theo: “Đó… đó là do trái tim em đang vì anh mà cháy… cháy bỏng…”
Áaa, xấu hổ quá chừng! Trần Tiểu An cảm giác sắm vai một fanboy thật sự quá khó khăn rồi, tuy rằng cậu cũng không hiểu rõ lắm tại sao mình phải đóng vai fanboy như này, nhưng có lẽ đây chính là con người nhỉ, con người luôn thích nhập vai mà, mỗi ngày Dư Hoán đều giả dạng làm người khác.
Dư Hoán: “Ha ha ha ha ha ha, cậu bạn nhỏ cũng thú vị ghê.”
Quý Nhất Nhiên: “…”

Y Xuy: “Quào.”
Sau khi cúp điện thoại Quý Nhất Nhiên hỏi Trần Tiểu An: “Ai dạy cậu nói cái này thế?”
Trần Tiểu An chỉ chỉ Y Xuy.

Y Xuy vô tội ngoe nguẩy cái đuôi.
Quý Nhất Nhiên đỡ trán: “Trong giao tiếp hằng ngày không có ai nói mấy câu như thế này, Y Xuy mày đừng chỉ bậy nha… Thôi bỏ đi, để mốt rồi tính, bây giờ làm việc chính trước.”
Trụ sở chính của hiệp hội yêu quái nằm tại Bắc Kinh, ở tỉnh lỵ của mỗi tỉnh và các thành phố lớn đều có văn phòng đại diện.

Khi Trần Tiểu An nghe Quý Nhất Nhiên giới thiệu cậu còn tưởng rằng văn phòng đại diện là một nơi rất hoành tráng và nghiêm túc, kết quả Quý Nhất Nhiên dẫn cậu vào một cửa hàng trò chơi điện tử trên tầng cao nhất ở trung tâm thương mại.

Y Xuy không đi theo, trước khi bọn họ tới đây Quý Nhất Nhiên đã gửi tạm em ấy ở cửa hàng thú cưng, hắn bảo sau khi kết thúc công việc sẽ quay lại đón ẻm.
Trần Tiểu An đã từng xem TV thấy mấy nam sinh trốn học đi cửa hàng trò chơi điện tử chơi mấy cái máy Taiko Drum Master [1], lúc ấy cậu rất nóng lòng muốn thử, bây giờ nhìn thấy cửa hàng game điện tử chân chính, toàn bộ sự chú ý của Trần Tiểu An đều bị thu hút bởi một loạt máy âm nhạc điện tử [2] ở ngay lối vào.

Quý Nhất Nhiên đi phía trước vài bước phát hiện Trần Tiểu An không theo kịp mới cảm thấy có gì đó không ổn, Trần Tiểu An còn đang trưng vẻ mặt khát khao bị hắn xách cổ áo kéo tới quầy lễ tân.
[1] & [2]
Trần Tiểu An trừng mắt nhìn, cửa hàng game rất ồn ào, cậu nâng giọng hỏi Quý Nhất Nhiên: “Anh có muốn mua xu game cho tôi không!”
Quý Nhất Nhiên: “Mua cái đầu cậu.”
Quý Nhất Nhiên gõ gõ lên bàn, anh trai đang chơi điện thoại ở quầy lễ tân ngẩng đầu lên: “Yô, Nhất Nhiên… con mèo nhỏ phía sau là con mà tối qua cậu gửi tin nhắn qua đấy hả?”
“Ừm.” Quý Nhất Nhiên quay đầu lại giải thích với Trần Tiểu An, “Người phụ trách văn phòng đại diện bên đây là ông chủ cửa hàng trò chơi điện tử, văn phòng chiếm chút vị trí trong sảnh game, nhân viên lễ tân là một con thỏ tinh.”
Anh Thỏ: “Cách gọi này không lễ phép tí nào.”
Lúc này Trần Tiểu An mới quan sát anh trai đứng sau quầy lễ tân, cậu ta mặc sơ mi trắng và áo gi-lê đen, giữa mái tóc là đôi tai thỏ màu xám đang rũ xuống, người không biết có thể nghĩ cậu ta đang đeo băng đô tai thỏ.
Thấy Trần Tiểu An nhìn chằm chằm tai mình, Anh Thỏ giật giật đôi tai của mình.


Thiên tính của Trần Tiểu An sai bảo cậu phải bắt lấy đồ vật nào đang chuyển động, vì thế vừa chớp mắt một cái, Anh Thỏ la ầm lên: “Con mèo nhỏ! Buông lỗ tai tôi ra!”
Trần Tiểu An ngượng ngùng bỏ tay xuống: “Thật xin lỗi, tôi không nhịn được…”
“Bỏ đi, mèo các cậu lúc nào cũng thế”, con thỏ bưng lỗ tai của mình, đứng sang một bên, “Theo tôi vào trong đi…”
Sổ sách ghi chép đăng ký cho yêu quái cần phải thu thập ảnh nguyên hình của yêu quái, Trần Tiểu An không biến về nguyên hình được, con thỏ hỏi lý do rồi cười to ha ha: “Vậy thì chụp một bức ảnh đời thường đưa tôi đi, tốt nhất là ảnh toàn thân đó.”
Cái này thì Quý Nhất Nhiên vẫn có, hắn mở lịch sử trò chuyện với Dư Hoán ra, trong đó có một đống ảnh chụp của Trần Tiểu An.

Dư Hoán không thích sống ảo trên mạng xã hội, nhưng anh lại rất có lòng khoe mèo, Quý Nhất Nhiên trở thành nạn nhân trực tiếp nhất, có một khoảng thời gian hắn vừa mở điện thoại lên là mấy chục tấm hình mèo, dữ liệu và bộ nhớ đều bay đi hết.
Quý Nhất Nhiên chọn một tấm gửi cho con thỏ, con thỏ gõ lạch cạch vài cái trên máy tính rồi đưa một tờ biên lai cho Trần Tiểu An: “Được rồi, tải lên hệ thống rồi, thẻ căn cước sẽ được gửi cho bên Quý Nhất Nhiên trong vòng bảy đến mười lăm ngày làm việc.

Nếu cậu cần bên chúng tôi giúp đỡ về việc làm trong xã hội loài người thì có thể liên hệ với tôi.”
“Cảm ơn.”
Bọn họ vừa quay người đi, con thỏ liền gửi tin nhắn cho người khác: Quý Nhất Nhiên ngốc nghếch thật sự, hắn dán bùa biến hóa cho mèo tinh rồi hắn bảo không biến trở về được, vậy thì dán tiếp bùa hiện hình không phải ok rồi sao! Nhưng tôi không nói cho hắn biết đâu, cái tên này vừa mở miệng ra là kêu tôi con thỏ tinh, con mèo hư hỏng kia còn nắm lỗ tai của tôi nữa chứ.

[tức giận.gif]
Lúc đi ngang qua mấy cái máy Taiko Drum Master ngoài cửa, ánh mắt Trần Tiểu An cứ như dính luôn trên đó, Quý Nhất Nhiên bó tay bèn phải đi mua vài đồng xu: “Cho cậu chơi vài ván đó, chơi xong thì đi, ở đây nhiều người lắm.”
Nói xong Quý Nhất Nhiên còn đẩy kính râm nói tiếp: “Vẫn có rất nhiều người biết tôi, để người ta thấy tôi chạy ra ngoài với một nam sinh nhỏ thì bọn họ lại đồn tôi chỉ quan tâm người mới mà bái bai Dư Hoán rồi.” Lúc trước dẫn Trần Tiểu An đi ăn McDonald’s là do bất đắc dĩ, đêm hôm khuya khoắt những chỗ khác đều đã đóng cửa, với cả lúc đó trong cửa tiệm cũng không có ai nên hắn cũng không băn khoăn nhiều như vậy.
Quý Nhất Nhiên nghĩ dù sao Trần Tiểu An cũng chưa từng chơi mấy cái trò này nên chơi một lúc có thể sẽ thất bại rồi bỏ đi.

Không ngờ trông tư thế Trần Tiểu An cầm cái dùi trống đúng thật là giống như biết chơi vậy.

Cậu chọn một bài hát khó, khi nhịp đầu tiên vừa vang lên cậu liền gõ “tùng” [3] một phát, thế mà động tác cuối cùng lại kết nối toàn bộ giai điệu.


Bên cạnh có vài người thích chơi Taiko Drum Master cũng đang xếp hàng vây xem cả quá trình.

Lát sau có người mở weibo lên: “Người anh em follow lẫn nhau đi, mai mốt có thể trao đổi nhiều hơn… Cậu còn chơi music game nào khác không, cậu có chơi Maimai không…”
[3]
Quý Nhất Nhiên vội vàng kéo Trần Tiểu An đi, lúc lên xe Quý Nhất Nhiên mới nói: “Cậu đây là có thiên phú gì thế này? Cảm nhạc cũng đỉnh quá nhỉ?”
Rõ ràng Trần Tiểu An còn chưa chơi đã, Quý Nhất Nhiên lại nói tiếp: “Tôi vốn là muốn nói với cậu, mấy cái việc như làm mèo cưng bán manh phục vụ con người không tồn tại được lâu đâu, tự lực cánh sinh mới là chân lý, tôi sẽ sắp xếp việc làm cho cậu.

Những yêu quái nhỏ bé khác không có lý lịch cùng lắm là đi phát tờ rơi, đi giao hàng.

Cậu gặp được tôi thì không giống vậy, hôm qua tôi nói với Dư Hoán ký hợp đồng với cậu cũng không phải nói chơi.

Có điều cậu diễn xuất chắc là không được, tôi tính cho cậu một vài tài nguyên thời trang để cậu đi chụp tạp chí kiếm thêm chút thu nhập… Nhưng mà bây giờ có vẻ như cậu vẫn có thể tham gia vào ban nhạc à nha, học đánh trống hoặc là cái gì đó? Mèo cool ngầu.”
Mặc dù với tư cách là nhân viên ở hiệp hội yêu quái nhưng trình độ nghiệp vụ của Quý Nhất Nhiên cực kỳ kém, tuy nhiên hắn cũng không hẳn là hoàn toàn vô dụng.

Khi làm một người đại diện, năng lực của hắn vẫn là không thể chê vào đâu được.

Nếu như không có chút thủ đoạn thì cũng không có cách nào “push ai người đó nổi”, đã vậy hắn còn nâng lên được một ảnh đế trẻ tuổi.

Kế hoạch mà hắn lập cho Trần Tiểu An thực ra cũng rất hợp lý.
Không ngờ Trần Tiểu An lại nói: “Tôi muốn làm shipper á.”
Quý Nhất Nhiên nghi ngờ rằng mình nghe nhầm: “Cậu nói gì cơ?!”
Tối qua Trần Tiểu An và Y Xuy tán gẫu đến khuya lắc khuya lơ, Y Xuy thật sự là một con mèo cực thông minh, ẻm phân tích cho Trần Tiểu An: “Nếu muốn dùng thân phận con người để có chỗ đứng thì hiệp hội yêu quái sẽ giúp cậu tìm việc làm đó.

Nhưng mà người chịu trách nhiệm cho cậu là chủ nhân tôi, anh ấy là một người đại diện, vậy chắc ảnh sẽ cho cậu làm minh tinh đó.”
Trần Tiểu An hỏi: “Chính là công việc giống với chủ nhân tôi sao?”
“Đúng vậy,” Y Xuy lại nói tiếp, “Nhưng mà minh tinh cũng có rất nhiều ngành nghề đấy, với cả chỗ làm việc cũng không cố định đâu, phần lớn thời gian sẽ rất bận rộn, cậu sẽ không thể ở chung một nơi với chủ nhân của cậu.


Cho dù cậu có là fanboy của anh ta cũng không được —— chắc hẳn là cậu rất muốn ở cùng một chỗ với chủ nhân của cậu nhỉ?”
“Đúng vậy.” Trần Tiểu An gật đầu, nếu trong khoảng thời gian dài cậu không hít một chút linh khí trên người Dư Hoán thì trước đây làm sao cậu trải qua được cơ chứ? Những con mèo khác có cần hấp thụ linh khí không ta? Hình như là cũng không cần mà.
Y Xuy có chút đăm chiêu: “Vậy thì cậu có thể đi giao đồ ăn nè, chọn làm ở khu vực gần phim trường này đi, nếu vậy mỗi ngày cậu đều có thể giao đồ ăn cho chủ nhân cậu.”
Trần Tiểu An thuật lại hết cuộc trò chuyện tối qua của bọn họ, Quý Nhất Nhiên sắp điên luôn rồi: “Sau này cấm cậu nói chuyện phiếm với Y Xuy, ẻm toàn đưa ra ý kiến dở hơi gì không thế? Cho dù cậu đi giao thức ăn thì Dư Hoán cũng không thể tự đi nhận thức ăn được đâu!”
Bởi vì tạm thời Trần Tiểu An không có chỗ dừng chân nào khác, Quý Nhất Nhiên đành tạm đưa cậu đến khách sạn ban đầu kia, sau đó hắn lại đưa tiếp cô Y Xuy về nhà chính của mình, tiện đường quay về công ty giải quyết một vài công chuyện khác.
Nói đến duyên phận thì thật sự là quá tuyệt diệu, Quý Nhất Nhiên mới vừa đi, Trần Tiểu An cầm thẻ phòng liền gặp được Dư Hoán trên hành lang.
Dư Hoán chào hỏi Trần Tiểu An trước: “Không phải nói đi xử lý hợp đồng sao?”
Trần Tiểu An nháy nháy mắt: “… Trở về rồi.”
“Anh ấy sắp xếp cậu ở lại đây diễn vai khách mời nào đó à?”
“Không có, vẫn chưa có việc làm… Em chính là …” Trần Tiểu An không thể nghĩ ra phải viện cớ gì mới được, Quý Nhất Nhiên chưa cho cậu vai diễn mà! Dư Hoán dựa sát vào cậu, hơi thở trên người dần dần bao phủ, Trần Tiểu An cảm giác mình vừa say vừa chóng mặt.
Dư Hoán thấy mặt Trần Tiểu An từ từ đỏ lên, trong lòng hiểu rõ, anh cảm thấy nhóc fanboy này rất đáng yêu, lại nói: “Nhưng tôi chỉ trở về lấy đồ đạc này kia, phải về liền để quay phim.”
“À…” Không được hít nữa, Trần Tiểu An nghĩ vậy.
Thấy bộ dạng tiếc nuối của Trần Tiểu An, Dư Hoán chần chờ một lúc rồi nói: “Đi cùng tôi? Cậu có thể ngồi bên cạnh xem, coi như tích chút kinh nghiệm.”
Ánh mắt Trần Tiểu An lập tức sáng lên.

Dư Hoán nghĩ thầm đứa nhỏ này thật là dễ hiểu, toàn bộ cảm xúc đều viết lên mặt hết.Lời tác giả:
Cảm xúc đều hiện rõ trên mặt, nhưng hướng giải thích của Hoán Gia sai hoàn toàn rồi nha.
Vở kịch nhỏ:
Tiểu An: Lại đây chơi Taiko Drum Master đi!
Hoán Gia: Đến liền đến liền.
Tiểu An: Mau chọn chế độ đi, có chơi trống Tiểu An, chơi trống Tiểu An và chơi trống Tiểu An.
Hoán Gia:? Chơi cái gì
Tiểu An: … Chơi trống dễ với chơi trống khó!
Hoán Gia: Đây đâu phải cái em vừa mới nói đâu.
Tiểu An: Cái đó là menu ẩn, anh mới bỏ lỡ rồi nên không có nữa.
Cảm ơn các bé đáng yêu =3=.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện