Tô Lê ngồi trên cái ghế dài ở bệnh viện, cô không biết Giang Thần Hy và các anh trai và cha của Diệp Minh đang nói cái gì, cô không hề cảm thấy hiếu kì.

Sau khi Giang Thần Hy và bọn họ nói chuyện xong anh bèn đi qua đây, anh đứng trước mặt cô, anh duỗi tay vuốt nhẹ tóc cô rồi nói với giọng dịu dàng: “Chúng ta trở về trước đi?”

Tô Lê gật đầu.

Trên xe, từ đầu đến cuối Tô Lê đều quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không nói gì cả.

Giang Thần Hy cũng không định làm phiền cô, anh biết cô cần có thời gian để bình tĩnh và tiếp nhận việc này.

Tô Lê ngoảnh đầu nhìn anh, cô nói: “Xin lỗi, em…”

Giang Thần Hy nắm lấy tay cô, anh hôn nhẹ lên tay cô rồi nói: “Không có chuyện gì cả, anh sẽ ở bên em.”

Tô Lê nhìn anh, cô nói: “Giang thiếu, anh đến công ty đi, em và anh cùng đi, em muốn được ở bên cạnh anh nhiều hơn.”

Giang Thần Hy nhìn cô, anh trầm mặc một lúc rồi gật đầu.

Đời người vô thường, đột nhiên Tô Lê hiểu ra đạo lý này.

Ai cũng không thể biết trước ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, hoá ra sự sống và cái chết lại chỉ trong chớp mắt.

Cô cũng không đến nỗi đau khổ muốn chết khi Diệp Minh đột nhiên rời khỏi thế giới này nhưng cô cũng rất đau lòng.

Thậm chí cô còn cảm thấy hôm qua cùng Diệp Minh giống như một giấc mộng vậy.

Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến, cô và Diệp Minh còn có thể nói chuyện giống như một người bạn bình thường.

Cô thừa nhận cô từng rất hận người đàn ông này, anh ta lừa dối cô, cô cũng đã từng có những năm tháng ngốc nghếch không biết gì, từng có lúc ngây ngô lãng mạn.

Giống như lời của người nào đó đã nói, tuổi trẻ ai mà chưa từng làm vài chuyện ngu ngốc, gặp phải vài tên khốn chứ? Nhưng khi con người ta trưởng thành rồi, sau khi cô hiểu được cái gì gọi là yêu, cô tự nhiên hiểu ra rằng, nếu như không có những chuyện ngu ngốc và những tên khốn nạn đó thì sao có thể trưởng thành được.

“Giang thiếu, chúng ta phải sống cho thật tốt, phải ở mãi bên nhau, có được hay không?” Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, cô nói.

Giang Thần Hy nhìn cô “Ừ, được.” Nói xong anh lấy một tập văn kiện để lên bàn rồi nói: “Anh hứa với em, anh sẽ không rời xa em.”

Tô Lê ngồi trên sofa, cô nhìn Giang Thần Hy rồi nói: “Giang thiếu, có thể hứa với em một chuyện được không?”

Giang Thần Hy nhìn cô, anh trầm mặc một lúc rồi gật đầu.

Tô Lê hỏi: “Cái chết của Diệp Minh có liên quan gì đến chuyện mà anh ấy đang điều tra hay không?”

Giang Thần Hy đáp: “Có lẽ là có.”

Tô Lê lặng người một lúc.

Giang Thần Hy tiếp tục nói: “ Anh vừa mới nói chuyện cùng với Diệp sảnh trưởng về chuyện này, anh trai của Diệp Minh nói, tầm hơn 4 giờ đêm, Diệp Minh có nói với anh ta, có người muốn gặp anh ta, muốn nói cho anh ta về chứng cứ về việc Phương gia tham ô hối lộ, nhưng mà không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Diệp gia cũng không thể nào bỏ qua như vậy, chân tướng chuyện này nhất định sẽ có ngày được phơi bày.

Tô Lê nhíu mày, cô nói: “Cho nên đang nghi ngờ có người hãm hại muốn giết người diệt khẩu?”

Giang Thần Hy gật đầu, anh nói: “Hiện nay bên phía cảnh sát đã tiến hành điều tra rồi.” Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tô Lê, việc này phía Diệp gia sẽ dùng cách của họ để giải quyết, chúng ta không thể làm gì cả, hiểu chưa? Cho dù là hoài nghi, nói cho cùng chúng ta là người ngoài, cùng lắm chỉ là bạn bè của Diệp Minh thôi, cho nên anh không hy vọng em…”

Giang Thần Hy thật sự lo lắng Tô Lê sẽ vì một lúc tức giận mà cứ đâm đầu vào chuyện này.

Tô Lê nói: “Yên tâm đi, việc này em hiểu, em không phải thần tiên ba đầu sáu tay, em sẽ không làm chuyện không tự lượng sức mình.”

Ba ngày sau chuyện của Diệp Minh.

Mẹ của Diệp Minh cuối cùng cũng đã chấp nhận việc Diệp Minh đã chết, bà nhất định phải tìm ra hung thủ.

Cho dù có tìm được hung thủ thì cũng không thể khiến Diệp Minh sống lại được.

Qua hơn một tuần, mấy ngày nay hầu như đều mưa.

Tô Lê đến tham dự tang lễ của Diệp Minh.

Sau khi tang lễ kết thúc, Tô Lê đang cầm ô định rời khỏi đó thì bỗng có người gọi cô lại.

Tô Lê xoay người lại,hoá ra là chị dâu của Diệp Minh.

Ấn tượng của cô về người chị dâu này luôn dừng lại ở hình ảnh chị ấy mời cô ăn cơm năm đó, tư thế đoan trang, nghe nói cha mẹ chị ấy đều làm ngoại giao.

“Tô tiểu thư.” Cô ấy đi đến,

Tô Lê gật đầu, “Diệp thiếu phu nhân.”

Đối phương cũng gật đầu lại coi như chào hỏi, cô ta đi đến trước mặt Tô Lê rồi nói: “Đây là quà kết hôn mà Diệp Minh định tặng cho cô, trong lúc tôi dọn dẹp đồ cho nó thì phát hiện, tôi nghĩ vẫn nên đưa nó cho cô thì hơn. Tuy rằng tình huống hiện nay không còn thích hợp nữa nhưng mà Diệp gia và Giang gia bình thường cũng không có qua lại nhiều, nếu như tôi mạo muội đến nhà cô thì sẽ bị người khác nói bóng nói gió.”

Tô Lê gật đầu, cô nói: “Tôi hiểu rồi.” Nói xong cô bèn nhận lấy chiếc hộp, cô mở nó ra, hoá ra là một chiếc dây chuyền kim cương.”

Chị dâu của Diệp Minh cười nói: “ Mấy ngày trước cậu ấy đến hỏi tôi, đám cưới của bạn bè thì nên tặng quà gì, lúc đó tôi còn chê cười cậu ấy không biết quy tắc xã giao. Cậu ấy nói với tôi đó là hôn lễ của cô, cậu ấy nói cậu ấy sắp bị điều đi công tác ở xa, có lẽ đi mất 3 năm, hơn nữa công việc sau này sẽ rất bận rộn, cho nên cậu ấy sợ sẽ không thể đến tham gia hôn lễ của cô được. Vì vậy cậu ấy đã chuẩn bị trước một món quà. Sợi dây chuyền này là tôi gợi ý cho cậu ấy, thật ra Diệp Minh không có ý gì cả, cô đừng trách nó.”

Tô Lê cảm thấy cay cay sống mũi, cô gật đầu rồi nói: “Sẽ không đâu. Sợi dây chuyền này rất đẹp.”

Chị dâu của Diệp Minh nhìn cô rồi thở dài một tiếng: “Tô tiểu thư, vẫn phải cảm ơn cô đã đến đây tiễn Diệp Minh chặng đường cuối cùng.”

“Đó là điều nên làm mà, tôi với anh ấy là bạn bè mà.” Tô Lê nói.

Đối phương gật gật đầu.

Tô Lê hít một hơi thật sâu rồi nói: “Được rồi, Diệp thiếu phu nhân, tôi xin phép đi trước.”

“Được, tôi tiễn cô.” Đối phương vô cùng khách sáo.

Tô Lê xoay người, cô hít sâu một hơi, cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi rời khỏi đó…

Người còn sống vẫn phải tiếp tục sống, không phải sao?

Buổi trưa, Tô Lê đi ăn cơm trưa.

Tô Lê để một hộp cơm xuống bàn, Hoa Hoa ở bên cạnh oán giận nói: “Chị Tô Lê, bây giờ là một đại minh tinh rồi, sao có thể gọi cơm bên ngoài được chứ?”

Lục Cảnh Niên ở bên cạnh vỗ đầu cô rồi nói: “Không hiểu gì cả, đây gọi là bữa trưa tình yêu.”

“Bữa trưa tình yêu cũng không phải là cố ý chuẩn bị cho Lục thiếu gia, chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi.” Hoa Hoa rất trịnh trọng đưa hộp cơm cho anh ta, “Cầm lấy này Lục thiếu gia.”

A Hào cũng cầm tài liệu đi vào, anh ngồi xuống cầm hộp cơm lên ăn, anh nói với Giang Thần Hy: “Vừa nhận được thông tin, đã tìm được kẻ lái xe gây tai nạn, là một kẻ hút thuốc phiện, hắn đã có tiền sử, nghe nói hắn ta vì hút thuốc phiện nên bị ảo giác, hắn cho rằng có người đang đuổi theo hắn cho nên mới lái xe với tốc độ nhanh rồi đâm vào xe của Diệp Minh. Việc này coi như đã xong.”

Đối mặt với kết quả như vậy Tô Lê chỉ có thể thở dài một tiếng, “Bắt được hung thủ rồi thì sao, người cũng đã chết rồi, bây giờ cũng chả có ý nghĩa gì cả.”

Ăn xong bữa trưa, Tô Lê vì còn có việc gấp nên phải đi luôn.

Giang Thần Hy ngồi A Hào rồi nói: “Bên phía Diệp gia sao rồi?”

Vữa nãy Tô Lê ở đây cho nên anh không muốn để cô nghe thấy những việc này, đỡ phải khiến cô thêm đau lòng.

A Hào tiếp tục nói: “Vừa nãy cảnh sát Lý có gọi điện cho tôi, thông qua một lạt các điều tra, vụ việc này có vẻ như không hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

“Ý gì?” Giang Thần Hy nhăn lại lông mày.

A Hào nói: “Có một nhân chứng nói cái xe này đã đỗ ở ngã tư rất lâu rồi, đợi đến khi xe của Diệp Minh đi qua thì mới tăng tốc mà đâm vào, nhưng mà kết quả là bên phía Diệp gia yêu cầu bên cảnh sát tạm thời chưa công bố vội, vụ việc này có thể là mưu sát.”

“Mưu sát?” Lục Cảnh Niên ở bên cạnh hỏi.

A Hào gật đầu, “Đúng vậy, lúc Diệp gia nhận được tin này thì Diệp Minh đang điều tra những chuyện nghiêm trọng, có lẽ là có liên quan đến Phương gia và tập đoàn Kiều thị. Nhưng mà hiện nay không có chứng cứ, không thể công khai chuyện này được.”

Lục Cảnh Niên hít một hơi thật sâu, anh nói: “Việc này không có xung đột với chuyện của chúng ta, chúng ta không cần hỏi thêm nữa. Bên phía Diệp gia tự nhiên sẽ có cách, đợi kết quả là được rồi.Nhưng mà chuyện này tạo cho chúng ta một cơ hội không tệ, tiếp xúc với phía Diệp gia, đây là một chuyện có lợi.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng rồi nói: “Ngày kia, Diệp Khuê hẹn tôi đi đánh bóng.”

Lục Cảnh Niên cười nói: “Diệp gia có 3 trai 1 gái, Diệp Khuê là niềm kiêu ngạo của Diệp gia, anh ta rất có danh tiếng trên trường quốc tế, vợ anh ta là con nhà ngoại giao, khó trách lúc đầu bọn họ không chịu chấp nhận Tô Lê.”

Giang Thần Hy quét ánh mắt sắc lạnh về phía Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên nhìn anh rồi cười nói: “Đừng có nhìn tôi như vậy, những gì tôi nói đều là sự thật. Cậu xem, nếu như không phải như vậy thì cô ấy sớm đã là con dâu của Diệp gia rồi, làm gì còn chuyện của cậu nữa, cậu nói có đúng không?”

A Hào ngồi bên cạnh không nhịn được hắng giọng mấy tiếng.

Giang Thần Hy bê hộp cơm lên ăn rồi nói: “Số trời đã định là của Giang Thần Hy thì trước sau gì cũng là của tôi, cho dù có cướp cũng cướp không được.”

Cũng không nhất thiết phải so đo tính toán với một người đã chết…

Tô Lê ngồi ở trong xe, cô đọc tin tức về vụ án của Diệp Minh, trong lòng cô có chút khó chịu.

Hoa Hoa an ủi cô: “Chị Tô Lê, chị đừng có đau lòng nữa, người chết không thể sống lại.”

Tô Lê thở dài một hơi rồi nói: “Vẫn còn sống thật không dễ gì. Còn sống thật tốt. Chị vốn tưởng rằng mình đã trải qua việc sinh tử thì sẽ không còn cảm giác đối với cái chết nữa, nhưng chị phát hiện, hoá ra nó lại khác nhau như vậy…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện