Tô Lê nhìn anh khẽ cười nói: “Thế chẳng phải cũng thế sao.” Cô đưa tay ôm lấy eo Giang Thần Hy, nói: “Gian thương.”

Giang Thần Hy vui, gật gật đầu, “Ừ, anh là gian thương thì em là gì?”

Tô Lê không suy nghĩ, tiện mồm nói luôn, “Vợ của gian thương.”

Giang Thần Hy cười phá lên, gật gật đầu tỏ ý đồng ý, “Ừ, nói hay lắm.”

Tô Lê gác một chân lên bàn, nói: “Anh làm việc đi, em ở bên cạnh anh.”

Giang Thần Hy nhìn cô, nhưng mà vừa định nói gì, điện thoại lại reo lên.

Anh đưa tay một tay xoa xoa đầu Tô Lê, giống như đang vuốt ve con hồ ly ngoan ngoãn vậy, một tay nghe điện thoại, nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, nói chuyện công việc …

Bên ngoài cũng không biết trời đổ mưa to từ lúc nào, mưa xuân ào ào, Tô Lê trong lúc mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình tỉnh dậy, cô nhìn Giang Thần Hy bế cô về phòng, đặt cô lên trên giường, cô khẽ ho lên một tiếng, sà vào lòng Giang Thần Hy …

Sáng sớm hôm sau, Tô Lê đang mơ thì tỉnh dậy, vươn vai một cái, cô liền thức dậy.

Bên cạnh không có ai, cũng không biết Giang Thần Hy hôm qua cả đêm không ngủ hay là sáng nay thức dậy sớm nữa.

Mở rèm cửa ra, bên ngoài trời vẫn còn tối âm u, mùa xuân là như vậy, âm u liên miên.

Tiểu Gạo Nếp không ở trong phòng cô nữa, chắc là được bế xuống dưới lầu rồi.

Xuống lầu, Giang Thần Hy đang chạy bộ trên máy chạy bộ, Tiểu Gạo Nếp đang ôm bình sữa của mình ăn bữa sáng.

“Giang thiếu sao không ngủ thêm lúc nữa.” Tô Lê đứng bên cạnh máy chạy bộ nhìn Giang Thần Hy hỏi.

Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Không sao, yên tâm, anh giờ rất tỉnh táo.”

Tô Lê nói: “Tốc độ hồi phục sức khỏe của anh cũng khá là kinh ngạc.”

Giang Thần Hy bật cười, nói: “Nếu sức khỏe của anh không tốt, làm sao mà làm hài lòng được hồ ly của anh?”

Tô Lê nhìn anh, thở dài một cái, cô thực sự có chút không hiểu, trong hoàn cảnh như thế này mà anh vẫn có thể cười vui vẻ được? Vú Trương mang đồ ăn sáng lên nói một câu: “Ăn sáng thôi?”

Vú Trương bật ti vi trong phòng khách lên, Vú Trương rất thích xem ti vi, bình thường không có việc gì cũng xem phim xem tin tức gì đó, với lại xem xem tin tức mới ra cũng không phải là chuyện xấu gì cả.

Vú Trương đang thì thầm xem tối nay ăn món gì, hỏi mấy món, Giang Thần Hy cũng không ý kiến gì, sau đó bèn quyết định thực đơn.

Tô Lê nghĩ xong sau đó nói: “Buổi trưa mang cơm cho Giang thiếu nhé? Đừng ăn ở ngoài mãi nữa.”

Vú Trương ở cạnh cười nói: Chả phải sao, tôi làm cho mọi người, gần đây bận, cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, giờ thiếu gia cũng đã kết hôn có con rồi, càng phải bảo trọng sức khỏe của mình hơn, đừng giống như trước đây nữa, không coi trọng sức khỏe của bản thân mình.”

Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Tô Lê ăn một miếng cháo, cười nói: “Vú Trương, buổi trưa tôi sẽ cho trợ lý của tôi về lấy cơm.”

Vú Trương cười gật đầu nói: “Được được được.” …

“Tin mới nhất: Vào lúc hơn 5h sáng nay, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra tại ngã tư đường. Một chiếc Audi màu đen đã bị một chiếc xe container đâm qua ngã tư. Người tài xế lái chiếc xe màu đen đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, tới thời điểm hiện tại, vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm …”

Tiểu Gạo Nếp ăn no rồi, Vú Trương đi bế con bé.

Vừa bế Tiểu Gạo Nếp vỗ vỗ vào lưng cho con bé ngủ, mồm vừa lẩm bẩm, nói: “Lái xe này sao mà lái nhanh vậy.”

Tô Lê nhìn lên màn hình ti vi, hình ảnh là một camera giám sát, đang quay lại khá nhanh, chỉ nhìn thấy một chiếc xe container to lại lái rất nhanh vượt qua ngã tư đường, đâm thẳng vào chiếc xe bên kia đường, chiếc xe Audi bị đâm theo quán tính, bị văng ra rất xa…

Hiện trường tai nạn rất thảm khốc.

Tô Lê xem ti vi tới nỗi đồ trong tay rơi xuống đất không biết gì, cùng lúc đó, điện thoại trong tay Giang Thần Hy lại cất chuông reo lên.

Tô Lê ngơ ngác giật mình nhìn hướng Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy nghe điện thoại.

Nhưng mà không biết đầu dây điện thoại bên kia nói gì mà Giang Thần Hy bắt đầu chau mày lại, khẽ cằn nhằn một cái, “Cái gì, cậu chắc chứ?”

Tô Lê nhìn anh, rất ít khi nhìn thấy Giang Thần Hy có biểu cảm như vậy.

“Được, tôi biết rồi.” Nói xong, Giang Thần Hy bèn tắt điện thoại.

Tô Lê nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Giang Thần Hy bỏ điện thoại xuống, nhìn Tô Lê, im lặng một lúc lâu rồi trầm ngâm nói: “Diệp Minh bị tai nạn xe, giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.”

Tô Lê nghe xong, ngẩn ngơ, ý thức lại xem ti vi, thu lại ánh nhìn rồi nhìn Giang Thần Hy, mở miệng ra, định nói gì đó, nhưng lại không thể thốt lên lời nào.

Giang Thần Hy hiểu được ý muốn hỏi trong mắt cô, bèn gật gật đầu.

Trong đầu óc Tô Lê trống rỗng, chỉ là khoảng trắng, “Sao, sao có thể chứ? Tối qua anh ta còn tới đây …”

Giang Thần Hy đưa tay xoa đầu cô, trầm ngâm nói: “Nếu như muốn đi thăm thì đi đi, A Hào nói, tình hình của Diệp Minh không khả quan chút nào, sợ rằng …”

Tô Lê hoảng hôt cúi xuống, mím môi, im lặng một lúc sau đó hé miệng nói: “Anh … có thể đi cùng em được không?”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng …

Giang Thần Hy dừng xe ở trước cổng bệnh viện, giới truyền thông đã đứng đầy ở cổng bệnh viện, vừa dùng tai nghe, anh đang nói chuyện điện thoại với Lục Cảnh Niên, anh vừa nói, vừa đánh xe tới đằng sau bệnh viện, anh nhìn Tô Lê nói: “Anh không muốn chào hỏi với bọn họ, anh vào cùng với em, nhưng ở đằng xa nhìn em, em tự mình qua đó, được không?”

Tô Lê gật gật đầu.

Tô Lê vội vàng đi tới phòng chăm sóc đặc biệt, bên ngoài phòng bệnh đã đứng rất nhiều người.

Bố mẹ của Diệp Mình và còn có hai chị của anh ấy nữa.

Sự xuất hiện của Tô Lê khiến cho họ có chút bất ngờ, tầm nhìn đều hướng về cô, nhất thời, Tô Lê cũng có chút ngại ngùng.

Bởi vì trong những người này, cô cũng đã từng gặp qua chị của Diệp Minh, chị ấy là một nhà ngoại giao, năm đó chị ấy biết chuyện cô và Diệp Minh đang yêu nhau, đã từng mời cô ăn cơm một lần.

Khi chị ấy nhìn thấy Tô Lê đương nhiên là có chút ngạc nhiên, xác thực xong sau đó nói nhỏ vào tai anh trai Diệp Minh mấy câu.

Tô Lê đi thẳng tới, nói: “Diệp tiên sinh, cháu nghe nói Diệp Minh xảy ra chuyện, cho nên …”

Mẹ của Diệp Minh khóc tới mức đã không còn đứng vững được, ngồi một bên, phải có người đỡ.

Bố của Diệp Minh nhìn Tô Lê, thời khắc này cũng chẳng có tâm trí nào mà đi hỏi xem Tô Lê là ai, nặng nhọc thở dài, khó mà kìm chế được nỗi đau của mình, xua xua tay, ra ý hãy tự đi tới phòng chăm sóc đặc biệt.

Tô Lê lập tức chạy qua đó, vừa nhìn là thấy ngay Diệp Minh đang nằm trên giường bệnh người chi chit những dây ống bệnh viện.

Tô Lê dùng tay bụm miệng lại, lắc lắc đầu không thể tin được, “Sao, chuyện gì vậy chứ? Anh tối qua vẫn còn khỏe mạnh vậy mà …? Em

Chị của Diệp Minh đi tới, nghẹn ngào nói: “Không ngờ rằng em lại tới, em ba biết được nhất định sẽ rất vui.”

Tô Lê ngơ người một lúc rồi quay đầu nhìn chị của Diệp Minh, nghẹn ngào hỏi: “Xin, xin hỏi anh ấy hiện giờ, hiện giờ tình hình thế nào rồi … Anh ấy …” Tô Lê đã không biết nói gì nữa rồi.

Chị của Diệp Minh bịt miệng lại khóc, lắc lắc đầu, nói: “Bác sỹ nói chú ấy bị thương nghiêm trọng quá, đã … đã …”

Lúc này, chị ấy còn chưa nói hết câu thì tiếng chuông báo động kêu lên.

Các bác sỹ bên trong lập tức đi cấp cứu.

“Diệp Minh … Diệp Minh…”

Tô Lê nhìn vào bên trong mấy bác sỹ đang cố gắng cấp cứu …

Mẹ của Diệp Minh đột nhiên mất kiểm soát, ngất lịm đi, đám người tự nhiên hỗn loạn lên.

Tô Lê chẳng có tâm trạng đâu đi nhìn những người khác, hai tay cô bám trên tường kính, cô nhìn bên trong các bác sỹ đang làm cấp cứu cho Diệp Minh, nhưng mà đột nhiên, lại nhìn thấy miệng rồi mũi của Diệp Minh nôn ra rất nhiều máu, Tô Lê nhìn thấy, cả người đơ ra.

Trong tâm trí cô đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh mà cô sớm đã quên, đều là những hình ảnh của cô và Diệp Minh trong quá khứ, không biết vì sao, ngay lúc này đây lại nhớ lại tất cả, cô luôn cảm thấy, cả đời này sẽ không nhớ lại những chuyện đó nữa, cô đã từng nghĩ những chuyện đó thật là nực cười, nhưng mà đột nhiên, cô lại cảm thấy thật ra những hồi ức này cũng không tới mức khiến cho cô khó chấp nhận được hay là nực cười, dù sao đó cũng là một quá khứ rất thuần khiết đối với cô.

Cô nhìn người đàn ông đang đứng giữa bờ vực ranh giới sống chết kia, cô nắm chặt tay lại, khẽ nhắm mắt …

“Teng___” đột nhiên, bên tai Tô Lê bị âm thanh này kéo mình trở về hiện tại, cô mạnh mẽ lại ngước lên nhìn vào hướng bên trong, trái tim cô đột nhiên cảm thấy như ngừng đập lại.

Một bác sỹ chuyên thực hiện các ca cấp cứu đau tim nhìn vào màn hình, dường như vẫn chưa cam tâm, lại ấn thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Sau cùng mấy người bác sỹ cùng nhìn nhau, lắc lắc đầu …

Sau cùng, Diệp Minh đã trải qua hai mươi phút dưới sự cố gắng cấp cứu của các bác sỹ, nhưng mà cũng không thể cứu được anh, Tô Lê cứ như vậy mắt nhìn chăm chăm vào nhịp tim trên chiếc máy, từ từ chuyển biến thành một đường thẳng ngang màn hình.

Sau cùng, các bác sỹ tuyệt vọng tuyên bố thời gian tử vong…

Bác sỹ bước ra, nhìn người nhà của Diệp Minh, bất lực nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi …”

Giọng nói vừa dứt, người nhà Diệp Minh ai nấy khóc không thành tiếng …

Tô Lê ở bên cạnh cũng bịt miệng lại khóc, “ Sao lại như vậy chứ? Sao lại như vậy chứ …”

Cô dường như đứng không vững, Giang Thần Hy chạy tới, đưa tay dìu lấy cô, sau đó ôm cô thật chặt vào lòng …

Tô Lê khẽ quay đầu, cô mở mắt nhìn các bác sỹ bên trong đang tháo những dây ống trên người Diệp Minh ra, phủ lên người anh một chiếc ga trắng tinh, trên mặt cũng che một miếng vải trắng, che kín vì tai nạn đã gây ra một vết sẹo dài trên mặt anh…

“Đừng nhìn … đừng nhìn …” Giang Thần Hy dùng tay che mắt cô lại, anh hối hận vì đưa cô tới, đời người đau khổ nhất là chứng kiến cái cảnh sinh ly tử biệt.

“Tô Lê, nhắm mắt lại …”

Tô Lê nhắm mắt lại, thều thào nói: “Anh ấy tối qua còn tới tìm em, chúng em … chúng em đã nói chuyện rất lâu, em nói, em tha thứ cho anh ấy rồi, nhưng mà … sao mà lại đột nhiên xảy ra chuyện này chứ… tại sao … tại sao chứ…”

Giang Thần Hy không nói gì cả, anh cũng không thể trả lời cô được…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện