Chương 2192
“Trả giá ư? Đối với một người sắp chết, còn cái giá nào không thể chịu đựng được nữa?”
Phàn Thức không để ý anh ta, giơ tay vung dao xuống, thẳng thừng chặt đứt một ngón tay của Thân Lâm, máu tươi văng tung †óe, Thân Lâm gào thét thảm thiết như xé tim xé phổi.
Thư ký không nghe nổi nữa, xoay mặt chẳng dám nhìn Âm thanh kia, dáng vẻ đó, thật sự quá thê thảm.
Phàn Thức vừa lau vết máu trên dao, vừa lạnh lùng lên tiếng: “Đây là bài học nho nhỏ dành cho cậu, bây giờ cậu biết nên dùng giọng điệu thế nào để nói chuyện với tôi rồi nhỉ?”
Cả người Thân Lâm run lẩy bẩy, toát mồ hôi, ánh mắt trợn trừng nhìn chăm chằm Phàn Thức, không dám nói năng lung tung nữa Phàn Thức cất lời: “Tôi đến tìm cậu vì thuốc giải.”
Thân Lâm đáp: “Tôi không có thuốc giải! Ông biết mà, hàng của tôi đã bị Nguyễn Bình Phàm cướp hết, phía ông cụ cũng không chịu lấy hàng ra cứu nguy, tôi thật sự hết cách.”
Phàn Thức nói: “Phải, tôi biết hết, nhưng tôi không tin ông cụ vì thuốc giải mà từ bỏ con trai của mình.”
Sắc mặt Thân Lâm bỗng chốc thay đổi.
Anh ta chất vấn: “Ông có ý gì? Ông nói như vậy là sao? Rốt cuộc.
ông muốn làm gì hả?”
“Tôi muốn làm gì cậu không đoán được sao? Rất đơn giản, nếu ông cụ cho tôi thuốc giải, cậu có thể sống tiếp, còn không đưa, thế thì ngại quá, phó tổng giám đốc Thân đây phải chết chung với tôi thôi.”
Nghe thấy câu này, trong lòng Thân Lâm sợ hãi đến cực điểm.
Có làm thế nào anh ta cũng không ngờ cuối cùng Phàn Thức lại làm như vậy, thật sự năm ngoài dự đoán của anh ta.
Phàn Thức lấy laptop đặt lên bàn, lên tiếng: “Bây giờ gọi video cho ông cụ, tôi muốn đích thân trò chuyện với ông cụ.”
Thân Lâm cắn răng, không muốn gọi.
‘Vốn dĩ anh ta muốn đến Giang Nam gây dựng sự nghiệp chứng minh thực lực của mình, bây giờ lại bị người ta uy hiếp gọi cho ông cụ cầu cứu, cho dù có sống tiếp, sau này còn mặt mũi gì để gặp ông cụ?
Sợ là cả đời này sẽ bị em gái Thân Khả Hân của mình giẫm dưới gót chân Giờ phút này danh dự của người đàn ông đã bị mất sạch.
“Không chịu?”
Phàn Thức không phải loại người dễ trêu chọc, ông ta lại lần nữa nhấc dao găm lên, chuẩn bị chặt ngón tay thứ hai của Thân Lâm.
Vừa nghĩ đến cảm giác đau đớn tột độ kia, Thân Lâm hoảng sợ.
“Đừng!”
“Dừng tay!”
“Tôi làm theo lời ông, bây giờ sẽ gọi cho ông cụ.”
Phàn Thức hài lòng gật đầu: “Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, phó tổng giám đốc Thân, nếu cậu tự giác sớm như vậy đã không cần phải mất một ngón tay rồi, mau gọi đi.”
Sau đó, Thân Lâm lựa chọn gọi điện cho ông cụ.
Rất nhanh video được kết nối, nhưng người xuất hiện trong video không phải ông cụ, mà là em gái của Thân Lâm – Thân Khả Hân.
“Ôi chao, hiếm có ghê, sao hôm nay anh cả lại rảnh rối, chủ động gọi cho tôi vậy.”
Thân Lâm nuốt nước bọt, lên tiếng: “Tôi có chuyện gấp muốn tìm ông cụ.”