CHƯƠNG 20
Tin tức Đại tướng quân Vệ Thanh Hồng bị ám toán lập tức bất hĩnh nhi tẩu (nhanh chóng lan truyền) . Đoàn người khi đến cao hứng nhàn nhã, lại vội vội vàng vàng mà trở về. Long Triệt dù không ngại, nhưng vẫn cố kị thích khách quả thật cao minh, đến giờ vẫn chưa bị bắt được, Lí Trọng Quang gánh trọng trách hộ giá, không dám lưu luyến nơi này, chỉ phải phái người đóng tại đây, đối người đi đường tới lui kiểm tra kiêm ngặt hơn.
Trên đường trở về, đã có ngự y giúp Vệ Thanh Hồng rút tiễn ra, đắp dược vật cầm máu, may mà không phải bị thương ở chỗ quan trọng nào, sau khi lành bệnh cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của thân thể, Long Triệt nghe xong câu này, mới yên tâm. Nhưng đến khi thấy Vệ Thanh Hồng hôn mê bất tỉnh, chỉ hận không thể lập tức đã bắt tên thích khách kia, ngàn đao vạn quát mới có thể trút mối hận trong lòng.
Lập tức không mệnh quay về Đại tướng quân phủ, mà lệnh người trực tiếp đưa Vệ Thanh Hồng vào trong cung dưỡng thương. Đương nhiên, đây đều là thừa dịp Vệ Thanh Hồng còn hôn mê mà phân phó, nếu không y sao có thể đồng ý. Bọn Lí Phong mặc dù thấy không ổn, nhưng thấy Hoàng Thượng ý tứ kiên định, huống hồ cũng hiển lộ ra hắn đối Vệ Thanh Hồng một lòng bảo vệ, thế cũng không có gì không tốt, nên không nói gì, trơ mắt nhìn Hoàng Thượng cùng đoàn người hồi cung.
Nhất thời đám người Thụy vương vừa sợ vừa nghi không thể ngồi yên được, tề tựu nói: ” Thần tình của Hoàng Thượng hôm nay, rõ ràng là phá lệ lo lắng cho Vệ Thanh Hồng, nếu nói có cảnh giác, sao phải quan tâm nhiều như thế. Y nếu chết chẳng phải toại nguyện? Hơn nữa còn có thể mượn cơ hội vấn tội, vì sao lại không có nửa câu trách cứ?” Dựa vào những lời này, không khỏi đều có chút bối rối. Duy độc mình Tống Khiêm nói: “Các vị Vương gia không nên buồn lo vô cớ, Hoàng Thượng sở dĩ như thế, bất quá bởi vì mệnh hắn là do Vệ Thanh Hồng cứu, nhất thời cảm động mà thôi. Đợi cho ngày sau, cổ cảm động này lạnh xuống, tự nhiên lại giống như trước. Nhưng không biết tên thích khách này xông ra khi nào, suýt nữa phá hủy đại sự của chúng ta, nếu Hoàng Thượng thật sự tấn thiên (chết), ai có thể kiềm chế Đại tướng quân đây? Khi đó y có thể dễ dàng không lập mà tự vi đế, thì tất không chịu chắp tay tặng hoàng vị cho các Vương gia, như thế quá mức nguy hiểm.”
Bọn họ ở nơi này thương lượng, cũng mờ mịt không biết tên thích khách này là từ đâu tới, đành phải buông tha. Lại nói đám người Lí Phong đều vui mừng, xem Hoàng Thượng như vậy, cũng không phải đối Vệ Thanh Hồng thập phần ngờ vực kiêng kị, nếu không sao có thể đồng ý tiếp y tiến cung trung trị liệu. Chỉ có Thái Khang nghe bọn họ cao hứng phấn chấn nghị luận, bản thân im lặng không nói, âm thầm tính toán trong lòng: “Thanh Hồng gặp chuyện cũng không đáng ngại, đối Hoàng Thượng mà nói cũng vì họa mà được phúc. Hắn hiện tại tuy là quan tâm mà bị loạn, đợi ngày khác tĩnh tâm lại, nhất định có thể nghĩ thông suốt chỗ có lợi cho hắn trong chuyện này, đến lúc đó chỉ sợ. . . . . . Ai. . . . . . Hắn nếu không hảo hảo lợi dụng này cơ hội, hắn cũng sẽ không là đương kim Thánh Thượng .”
Lại nói Vệ Thanh Hồng, cũng không biết mê man mấy canh giờ, trong mộng rất nhiều cảnh tượng đều chợt lóe qua, Cho đến khi bỗng nhiên thấy Long Triệt bị một mũi tiễn đâm xuyên qua ngực, không khỏi tâm đảm (tim gan) vỡ vụn, lớn tiếng quát hô, chợt tránh một cái, đã là tỉnh lại, mới biết bất quá là giấc mộng Nam Kha, lại thấy Long Triệt êm đẹp ngồi ở trước giường, thấy y tỉnh lại, trong mắt ánh sắc cuồng hỉ, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, lại vẫn dung giọng khàn khàn hỏi: “Hoàng Thượng, người không sao chứ?”
Long Triệt vội nắm tay y, vui sướng vô ngần cùng nói: “Có tỷ phu bảo vệ, ta sao có thể thế nào. Nhưng thật ra ngươi bị thương không nhẹ, bất quá hiện giờ tỉnh lại thì tốt rồi.” Liên Hương sớm mang nước đến, Long Triệt tự mình tiếp, liền ngồi trên giường uy Vệ Thanh Hồng mấy khẩu.
Vệ Thanh Hồng trên người vẫn không có một chút khí lực, chỉ phải uống, giương mắt nhìn chung quanh, bản thân không hiểu vì sao đang ở tẩm cung của Long Triệt, không khỏi thất kinh, liền nỗ lực ngồi dậy, một bên nói: “Vì sao ta lại là ở trong này? Đây là hậu cung trọng địa, ta là ngoại thần, sao có thể thiện nhập, vì sao không tiễn ta hồi phủ, đây cũng đâu phải thương thế lớn gì.”
Long Triệt vội giữ y lại cười nói: “Ngươi an tâm ở lại đây đi, cái gì mà ngoại thần không ngoài thần chứ, trẫm phải từng ngày nhìn ngươi khỏe hơn, mới có thể yên tâm. Tướng quân phủ mặc dù cách hoàng cung không xa, trẫm đến cuối cùng vẫn không thể cả ngày ngâm mình ở nơi đó.”
Vệ Thanh Hồng chỉ nói không ổn, một mực phải đi về, Long Triệt sớm biết y sẽ như vậy, vận chỉ như gió điểm hắn thủy huyệt của y, đắc ý cười nói: “Chuyện này không phải do ngươi muốn là được, thừa dịp này cũng nên làm quen nơi đây đi, dù sao nửa đời còn lại của ngươi đều sẽ sống ở đây.” Vừa đi ra gian ngoài, gặp Lí Trọng Quang sớm đã đứng chờ, liền hỏi: ” Chuyện thích khách có tin tức sao?”
Lí Trọng Quang khom người nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, tạm thời dù chưa thể tróc nã quy án, nhưng thỉnh cho … thần vài thêm ngày thời gian, chắc chắn có thể đem hắn về quy án.”
Long triệt”Nga” một tiếng nói: “Ngươi vì sao lại nắm chắc như vậy, thích khách kia ngươi ngay cả gặp cũng chưa gặp một lần.”
Lí Trọng Quang cười nói: “Hoàng Thượng, người có thân thủ như vậy không nhiều, điểm này có thể thấy qua tiễn pháp của hắn từ từ mà đến, không phát ra tiếng xé gió cũng biết. Huống chi hắn trên tiễn cũng không có độc, thứ nhất là quá mức tự tin, thứ hai thuyết minh kẻ này là một người quang minh, huống hồ theo lời Hoàng Thượng, các Vương gia trước mắt còn cần Hoàng Thượng, tuyệt không có khả năng ám sát. Cho nên người này đại khái cùng gia tộc của Hoàng Thượng là kẻ thù truyền kiếp, chỉ cần vài giờ chậm rãi điều tra, không sợ không tra được thích khách là ai.”
Long Triệt gật đầu nói: “Nói như vậy, thích khách này thật cũng là một nhân tài. Nếu không phải người hắn làm bị thương là tỷ phu, trẫm thật thật muốn mở một lối thoát, thu về tay mình. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hắn mặc dù làm tỷ phu bị thương, nhưng cũng giúp trẫm một đại ân. Hiện tại vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu Đông phong. Trọng Quang, ngươi cần phải hảo hảo chú ý động tĩnh ở biên quan, nếu Mông Cổ lại có tâm gây rối, lập tức bẩm báo cho ta.” Nói xong trên mặt không khỏi lộ ra một tia tươi cười sâu xa khó hiểu
Heát chính vaên ñeä nhò thaäp chöông