CHƯƠNG 19
Liên Hương biết tâm ý Long Triệt, vội kéo đệ đệ Trọng Quang nhắm mắt đi theo sau hai người gọi lại. Lí Trọng Quang không hiểu, nên hỏi: “Có chuyện gì nói mau đi, ta còn phải bảo hộ Hoàng Thượng cùng Đại tướng quân a.”
Liên Hương nhỏ giọng trách móc nói: “Hoàng Thượng có Đại tướng quân bên cạnh, còn cần đến ngươi đi theo sao? Tốt xấu theo ta cũng đã khá lâu, sao vẫn chưa hiểu chuyện được chút nào, một chút điêu luyện cũng không có.” Nói xong chỉ túm hắn lại nói chuyện tán gẫu không biết bờ bến, để Long Triệt cùng Vệ Thanh Hồng một mình đi phía trước.
Long Triệt nghẹn đã nhiều ngày, sớm nhẫn nại không được, nhìn tỷ phu y sắc mặt không có gì bất ổn, liền to gan kéo tay y vào sát người mình, một bên hì hì cười nói: “Tỷ phu, từ trước đến nay chỉ nói hoa đào nở rất đẹp, không nghĩ đến cảnh hoa rơi cũng có một loại phong tình rất khác, ngươi nói có phải hay không?”
Vệ Thanh Hồng chỉ thản nhiên gật đầu. trong mắt y, chỉ có đại mạc thiên lí, hoàng sa lạc nhật (cát vàng tịch dương) mới là cảnh trí đẹp nhất, đến nỗi cả biển hoa khôn cùng này, cũng không cảm nhận được gì. Bởi vậy thậm chí cũng không nói một lời. Đây vốn là bản tính của y, nề hà Long Triệt chột dạ, thấy y lạnh nhạt như nước, liền nhận định y còn đang giận mình, không khỏi lại kéo sát vào chút, chỉ bám lấy, lại lắp bắp không biết nên mở miệng thế nào.
Vệ Thanh Hồng thấy hắn ngày càng dựa vào, không khỏi liếc mắt một cái, cười nói: “Đều đã lớn như vậy, sao lại chẳng thay đổi được chút gì, vẫn cứ thích bám lấy người khác vậy sao?” Nói xong liền muốn thu tay lại, đã thấy Long Triệt ôm càng chặt, nói nhỏ: “Không được, ta cứ như vậy, bằng không xem như đây là ý chỉ của ta.”
Vệ Thanh Hồng ngẩn ra, nghĩ lại hài tử này đang nói lẫy, thế nhưng bội lần cảm thấy thân thiết, lại nhớ về chuyện hôm trước, tâm sinh cảm khái, không khỏi khẽ nhắm mắt nói: “Đây cũng coi là ý chỉ? Người liền cố gắng chụp mũ lên đầu thần luôn đi. Chắc có một ngày, thần sẽ bị đè chết mất.”
Long Triệt thấy chiêu này có hiệu quả, quả cân treo trong lòng cuối cùng cũng có thể bỏ xuống, cười nói: “Trẫm không cho ngươi chết, trẫm là thiên tử, trẫm nếu không cho ngươi chết, thì ngay cả lão thiên gia cũng không đoạt được ngươi.” Nói đến cuối, trong ngữ khí càng toát ra một cỗ khí phách ngạo thị thiên hạ.
Vệ Thanh Hồng trong lòng rùng mình, nhìn về phía Long Triệt, thấy mắt y cũng đang nhìn mình, ánh mắt mãnh liệt kiên định, bản thân y chưa bao giờ gặp qua. Sắc mặt buồn bả, chỉ phải gượng cười giả lả cho qua, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ: “Chỉ sợ tương lai người thứ nhất muốn ta chết, đó là Triệt nhi. Hắn hiện giờ tuổi tác còn nhỏ, mà đã có khí thế như vậy, nếu dần lớn lên, làm sao còn có thể cho phép ta tồn tại.”
Đang than thở trong lòng, chợt thấy cánh tay bị người nắm chặt, quay đầu lại lại nhìn, chỉ thấy Long Triệt mặt trầm như nước, nghiêm mặt nói: “Tỷ phu, ngươi lại đang miên man suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên trước đây ta đã nói gì sao? Ta từng nói qua ta đối với ngươi vĩnh viễn là một tấm lòng son, sẽ không vì bất cứ thứ gì mà đổi thay. Lời ta nói trước đến ngay ngươi chưa bao giờ để trong lòng.”
Vệ Thanh Hồng chỉ phải cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, ai nói ta không nhớ chứ. Cũng không biết sao hôm nay ngươi lại nói nhiều đến vậy, không phải muốn đến ngắm hoa đào sao? Chung quy ngươi cũng chưa xem được mấy lần mà.” Trong lòng lại nói: Triệt nhi a, ngươi đúng là vẫn còn không hiểu ta, dẫu biết trước kết cục yêu trảm (chém eo) thì đã sao? Ta chẳng lẽ sẽ phụ ngươi sao? Làm gì lấy những lời này để đo tâm ta, ngươi biết không, nhớ những lời đó, sẽ chỉ làm những ngày cuối đời ta thương tâm khổ sở mà thôi.
Long Triệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu nói: “Hoa đào thì có gì đẹp chứ.” Vì thanh âm quá nhỏ, lại mơ hồ không rõ, Vệ Thanh Hồng cũng không có nghe rõ. Lúc hỏi hắn, hắn liền lảng đi, trong lòng lại thật đắc ý. Lúc này gió khẽ thổi qua, hoa đào đều bay lên, trên mặt, trên áo Vệ Thanh Hồng tràn ngập thanh hương ( mùi hương thơm dịu, thoang thoảng) của hoa. Long Triệt vội vươn tay thay y phủi đi, nhân cơ hội dời xuống cổ y. Thấy khuôn mặt to lớn kia gần trong gang tấc, không khỏi thầm hận tỷ phu hiện tại thanh tỉnh, không có biện pháp thu một nụ hôn, thật là chuyện đáng tiếc.
Động tác của hắn vô cùng thân thiết, thật đã vượt xa lễ quân thần, Vệ Thanh Hồng không đỡ được có chút xấu hổ, thoáng đẩy hắn ra, lại nghe hắn bỗng nhiên nói: “Tỷ phu, ngươi có biết ngày ấy tại triều đường vì sao ta giận như thế không?”
Vệ Thanh Hồng tối chú ý là chuyện này, nghe hắn nói xong, tâm thần không khỏi đều bị hấp dẫn lại đây, nhìn về phía Long Triệt đích trong ánh mắt cũng ẩn ẩn chờ mong. Thấy hắn tà tiếu, lấy lại tư thế, lập tức lo lắng.
Vào lúc này, y chợt thấy không khí phía sau khẽ thay đổi, loại cảm giác này thật kỳ lạ, chỉ là hơi lướt qua. Nhưng Vệ Thanh Hồng nhiều năm qua chinh chiến sa trường, sớm tích lũy vô số kinh nghiệm, nên càng không bỏ qua trực giác lạ kì của bản thân. Lúc này thân thể nhanh hơn ý nghĩ khoảng nửa nhịp, di chuyển từng bước về bên trái, liền chắn sau Long Triệt. Trong phút chốc, một cảm giác đau nhức liền truyền vào xương cốt tứ chi.
Long Triệt đang nói nguyên do, muốn nhân dịp này tiêu đi sự nghi ngờ của y, thấy y bỗng nhiên như thế, bắt đầu còn cảm thấy được kỳ quái, Cho đến khi nhìn thấy một mũi vũ tiễn (tên có phần cuối được làm bằng lông chim) cắm sau lưng y, mới thanh tỉnh lại, quát to một tiếng: “Tỷ phu.” Liền ôm lấy thân thể lung lay sắp ngả của y. Nhanh chóng điểm vài huyệt đạo cầm máu, một bên trầm thanh quát: ” Tiểu nhân phương nào, mau đi ra.”
Vệ Thanh Hồng trong lòng lo lắng, thầm nghĩ lúc này sao còn không gọi cứu binh, kẻ bắn tên này quả là một cao thủ, chỉ cần thấy mũi tiễn bắn ra mà không nghe thấy tiến xé gió cũng đủ biết. Như vậy, hoàn cảnh của Long Triệt chẳng lẽ không phải cực kỳ nguy hiểm sao. Y thấy Long Triệt chỉ lo xem thương thế của mình, trong lòng càng lo lắng, mở miệng muốn nói, liền phun ra một búng máu, cũng may Lí Trọng Quang nghe thấy tiếng quát của Long Triệt, đã cùng Liên Hương tìm đến, lúc này mới yên tâm. Rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, trước mắt tối sầm, liền ngất đi.
Heát chính vaên ñeä thaäp cöûu chöông