Cơn cảm lạnh đã khỏi từ lâu, không cần uống thêm thuốc nữa.
Tôi đẩy bát thuốc ra xa:
“Tôi đã khỏi bệnh, cảm ơn anh Phó… à không, anh Bùi đã cứu giúp. Mai này tôi sẽ báo đáp.”
Tôi không biết Phó Lễ vì lý do gì lại cứu tôi.
Nhưng dù thế nào, việc anh cứu tôi là sự thật.
Chỉ là vali tôi đã chuẩn bị không thể mang theo,
quần áo trên người, đồ tôi dùng, đều là của Phó Lễ.
Lời tôi vừa dứt, anh đã cong môi cười.
Cánh tay dài vòng qua ôm lấy tôi.
“Muốn báp đáp thì cứ báo đáp, cần gì phải hẹn đến sau này?”
Khi bị anh bế ngồi lên đùi, tôi vẫn còn ngẩn ngơ.
Cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh, tôi hoảng hốt.
“Anh! Đồ vô lại!”
Anh tỏ ra vô tội:
“Chính em nói muốn báo đáp tôi mà.”
Ý tôi là thế này sao?
Tôi dồn sức đẩy anh ra, nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích.
“Ngoan ngoãn, uống thuốc đi, rồi tôi sẽ theo ý em.”
Tức giận, tôi cầm bát thuốc, uống một hơi cạn sạch.
Vị đắng khiến lưỡi tôi như tê dại:
“Em uống rồi, vậy khi nào anh thả em đi?”
“Ai nói tôi cứu em là để thả em đi?”
Lời còn chưa dứt, miệng tôi đã bị nhét một viên mơ ngọt.
Tôi ngây người nhìn anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi còn nhỏ, mẹ tôi biết tôi sợ vị đắng, mỗi lần dỗ tôi uống thuốc đều cho tôi một chút kẹo ngọt sau đó.
Từ khi gả vào nhà họ Tạ, dù bệnh nặng đến đâu tôi cũng không chịu uống thuốc.
Không còn ai dỗ tôi uống thuốc nữa.
Cũng chẳng còn ai nhớ tôi sợ vị đắng.
Cho tôi ăn mứt sau khi uống thuốc xong.
Ngay cả Tạ Tu Văn cũng đã quên từ lâu rồi.
Phó Lễ khẽ xoa ngón tay, nhìn tôi trong thoáng chốc rồi bật cười vì tức.
Anh lấy từ trong áo ra một túi mứt, nhét vào tay tôi:
“Ăn đi, ăn đi, biết em thích ăn rồi, đừng nhìn tôi nữa.”
Tôi ngẩn người.
Tôi đâu có ý định xin đồ ăn từ anh ấy.
Nhưng, mứt này thật sự rất ngon.
Còn ngon hơn cả mứt bán ở tiệm bánh bên Tây Thành.
Tôi không kìm lòng được, ăn thêm vài viên nữa.
Chỉ đến khi vòng tay anh siết chặt hơn ở eo, tôi mới giật mình nhận ra mình vẫn đang trong lòng anh.
Trước đây tôi chưa từng gần gũi với người đàn ông nào như vậy.
Tôi vội vàng bật ra khỏi vòng tay anh.
Phó Lễ nhìn thoáng qua chỗ trống trên tay mình, nhếch môi cười:
“Ăn no rồi thì vứt tôi qua một bên, thế là xong à?”
Tôi không hiểu ý định của Phó Lễ.
Nhưng tôi cảm nhận được, anh không có ác ý với tôi.
Nhớ anh ấy thích đồ ngọt, tôi mượn bếp ở phủ nha làm vài món bánh ngọt.
Dự định dùng chúng để “hối lộ” anh, mong anh vui vẻ rồi thả tôi đi.
Vô tình, tôi nghe được đám người trong bếp bàn tán:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương