Không dỗ được tôi, lại thấy tôi chơi thân với Phó Lễ, anh ấy càng tức giận, cứ luôn nhắc tôi đừng chơi với “tên nghèo kiết xác” đó.
Tôi không chịu nghe lời anh ấy.
Từ đó, chúng tôi chuyển thành không ai thèm để ý đến ai.
Bây giờ anh ấy đến xin lỗi tôi, khiến tôi có chút mềm lòng.
Nhưng Phó Lễ là bạn tôi, tôi không thể để anh ấy bị bắt nạt.
Tạ Tu Văn kéo tay tôi:
“Hôm nay là sinh nhật cô, còn muốn nhận quà sinh nhật và bánh hoa phù dung mẹ tôi làm không?”
“Chỉ có bánh hoa phù dung thôi sao?”
“Còn có bánh sen, bánh anh đào.”
Chơi với Phó Lễ thời gian qua, tôi chưa từng được ăn no.
Nghe nhắc đến đồ ăn, tôi lập tức bị hấp dẫn, quên sạch mọi chuyện.
Trong một khoảnh khắc, tôi thấy hối hận vô cùng.
Tôi cố nén tiếc nuối, bảo mẹ chuẩn bị tất cả bánh điểm tâm rồi gói lại.
Sáng hôm sau tôi sẽ mang hết cho Phó Lễ ăn!
Nhưng hôm sau, Phó Lễ không đến học đường.
Bánh để lâu bị hỏng, anh ấy vẫn không xuất hiện.
Tôi tìm đến nhà anh ấy.
Nghe hàng xóm của anh ấy kể, cậu bé nhà này gây họa, bị một đám người kéo đến tìm.
Khiến người mẹ góa trong nhà phát bệnh điên.
Họ phải chuyển đi trong đêm.
Không ai biết họ đã đi đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi vì tự trách mà sau khi về nhà liền bị sốt cao.
Nếu tôi không vì chút đồ ăn mà bị dụ rời đi.
Nếu tôi dám đứng ra nói với mọi người rằng dì Phó là một người tốt.
Liệu Phó Lễ có phải ra tay đánh người?
Liệu anh ấy có bị ép phải rời quê hương hay không?
Vì dầm mưa nên tôi bị cảm lạnh, được Phó Lễ quang minh chính đại giữ lại trong một gian phòng ở phủ nha để dưỡng bệnh.
Anh ấy sắp xếp một bà lão chăm sóc tôi.
Bà ta chỉ lo chuyện ăn uống và sinh hoạt, tuyệt nhiên không nói gì thêm.
Tôi mơ mơ màng màng dưỡng bệnh, dù sao nơi này cũng tốt hơn nhà lao rất nhiều.
Phó Lễ ngày nào cũng đến.
Mỗi lần gặp anh, trong lòng tôi vừa cảm kích vừa áy náy.
Nhưng anh dường như chẳng hề để ý, ngày ngày trở về với người đầy mùi m.á.u tanh và vẻ lạnh lùng.
Thỉnh thoảng anh xử lý công việc trong phòng, lúc lại tựa người lên chiếc giường nhỏ bên cửa sổ, cầm sách đọc trong khi tôi uống thuốc.
Từ khi biết tôi lén đổ thuốc vào bồn hoa, anh bắt đầu trở về đúng lúc tôi uống thuốc.
Anh không nói gì, cũng không thúc giục.
Tôi cố tình kéo dài thời gian, hy vọng anh sẽ rời đi.
Nhưng anh lại dường như có rất nhiều thời gian để đợi, còn dặn người làm hâm nóng thuốc liên tục.
Lần này, từ giữa trưa, anh đợi đến tận chiều tối.
Phó Lễ đặt cuốn sách xuống, nhướng mày:
“Sao thế? Chúc Tiểu thư uống thuốc cũng cần người dỗ sao?”
Tôi hiểu rõ cơ thể mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương