Vương Tử Quân vừa mới nã pháo Dương Vân Binh trên hội nghị kinh tế toàn huyện, bây giờ trong thành phố lại xảy ra chuyện này, cả hai sự việc liên hệ lại với nhau, dù Dương Vân Binh có được người bảo vệ cũng khó thể nào tiếp tục công tác ở phòng tài chính. Hai sự kiện kỳ quặc liên tiếp phát sinh, đặc biệt là sự kiện một vị cán bộ năm xưa mất mạng bị lôi ra, giống như có người đang muốn sửa trị Dương Vân Binh.

Dựa vào độ mẫn cảm chính trị của mình, Chu Ái Quân và Ngụy Hiểu Kim đều thầm hiểu vị bí thư Vương đang tươi cười vui vẻ trước mặt sẽ khó tránh khỏi liên quan.

Ngụy Hiểu Kim nghĩ đến đây mà lạnh cả người, cảm giác chiếm thượng phong vào lúc vừa rồi làm cho hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn thầm hiểu rõ, trưởng phòng tài chính căn bản không thua kém gì địa vị của bố mình, người này cũng không thèm quan tâm đến một vị trưởng phòng tài chính vênh váo hung hăng, chỉ sợ cũng sẽ chẳng coi kẻ khác ra gì.

Ngụy Hiểu Kim cố gắng nở nụ cười đông cứng, hắn nâng ly rượu trên tay lên nói:

- Tên Dương Vân Binh kia cũng xem như trừng phạt đúng người đúng tội, hôm nay nghe thấy tin tức tốt như vậy thì chúng ta nên khoan khoái nâng ly, không say không về. Bí thư Vương, trước tiên tôi kính anh một ly, anh cứ tùy ý.

Ngụy Hiểu Kim nói xong thi uống cạn ly rượu trong tay.

...

Vương Tử Quân ngồi xuống trước bàn làm việc, hắn lật qua vài trang văn kiện mà Chu Thường Hữu đưa đến, tay trái cầm ly trà bốc khói lượn lờ.

- Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân buông văn kiện rồi lên tiếng.

Cửa bị đẩy ra, Lâm Giang Luân với vẻ mặt chần chờ và kính sợ đi vào, ngay cả chuyện đóng cửa lại cũng cực kỳ cẩn thận.

Vương Tử Quân nhìn Lâm Giang Luân, trên mặt lộ ra nụ cười bình tĩnh:

- Giang Luân đến đấy à, mời ngồi.

- Bí thư Vương, tôi đến để báo cáo với anh về vấn đề tư tưởng.

Lâm Giang Luân cung kính nói với Vương Tử Quân, đến lúc Vương Tử Quân gật đầu mới dám ngồi xuống ghế.

Trước kia Lâm Giang Luân là con cua trong xã, dù trước mặt là bí thư hay chủ tịch xã thì cũng bày ra bộ dạng mình là ngọc hoàng đại đế, ông chủ là đệ nhất thiên hạ. Sau khi bị Vương Tử Quân sửa trị thì bây giờ đã thành thật hơn rất nhiều.

Lâm Giang Luân vẫn giữ vẻ mặt khiêm tốn, hắn nhìn thẳng vào mắt Vương Tử Quân, bộ dạng giống như chờ câu hỏi của bí thư bất cứ lúc nào. Lúc này ánh mắt của hắn lại rơi lên phần văn kiện mà Vương Tử Quân vừa xem, hình ảnh thu hết vào mắt, tiêu đề của văn kiện làm hắn muốn nhảy dựng lên: Quyết định miễn đi chức vụ trưởng phòng tài chính của đồng chí Dương Vân Binh!"

Lâm Giang Luân thấy tiêu đề như vậy thì trái tim đập lên dồn dập, là người trong cuộc, hắn hiểu rất rõ Dương Vân Binh vì sao lại bị miễn chức. Nghĩ đến tình huống tối qua anh mình uống rượu say khướt, khi loạng choạng đi về nhà thì không quan tâm đến chuyện bị bố mẹ ngăn cản, đơn giản kéo mình ra mắng một trận xối xả. Lúc này hắn thầm cảm thấy phát lạnh, nụ cười trên mặt càng sáng lạn.

- Bí thư Vương, đây là bản kiểm điểm của tôi.

Lâm Giang Luân thấy Vương Tử Quân trầm mặc, cả ngày không nói lời nào thì cung kính đưa vài trang bản thảo đến.

Vương Tử Quân tiếp nhận bản thảo, chữ bên trên có vẻ nguệch ngoạc nhưng rất chân thành. Hắn thầm nghĩ trình độ người viết quá kém nhưng ngược lại có thể tha thứ, dù sao thì cũng không cần níu kéo như vậy, nhưng thái độ thừa nhận sai lầm của đối phương cũng đáng khen.

- Ừ!

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Lâm Giang Luân, sau đó khẽ trở người xem xét. Lâm Giang Luân thấy Vương Tử Quân đang xem xét bản kiểm điểm của mình mà không nói lời nào thì rất lo lắng, như đứng trên đống lửa, trong lòng bùng lên cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh giống như có thể nghe thấy tiếng không khí lưu động, điều này làm cho một Lâm Giang Luân đang bị đè nén cảm thấy thời gian như trôi qua cả năm.

- Giang Luân, anh thật sự rất thành khẩn nhận sai lầm.

Vương Tử Quân cuối cùng cũng xem xong, hắn khẽ gật đầu với Lâm Giang Luân, sau đó vung tay lên nói.

- Bí thư Vương, sau một lần phạm sai lầm thì sẽ khôn ngoan và nhìn xa trông rộng hơn, anh phê bình giáo dục tôi mới thấy những lời nói của mình tạo ra cho đồng chí trưởng ban tài chính bao nhiêu thương tổn, tôi trước tiên làm kiểm điểm với anh, lát nữa sẽ sang xin lỗi đồng chí trưởng ban Trác!

Lâm Giang Luân hạ thấp tư thái của mình, bộ dạng thành khẩn nhận sai lầm.

Vương Tử Quân khẽ phất tay nói:

- Sự thật là trong cuộc sống luôn có mâu thuẫn, phát sinh tranh chấp là điều khó tránh khỏi, ngay cả răng cũng có khi cắn vào lưỡi. Ý tôi muốn nói chính là những ma xát như vậy nên mở không nên trói, sau đó mây đen đầy trời cũng tán đi.

- Thế này đi, anh giúp tôi chuyển lời với nhà ăn, để bọn họ làm thêm vài món ăn, hôm nay tôi mời anh và Trác Trường Vĩ vài ly, sau này mọi người cùng sống tốt với nhau, giúp nhau phát triển, cổ động lẫn nhau mà không gây thương tổn, đồng thời cũng không cho phép ai nhắc đến chuyện này.

Lâm Giang Luân tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại nể tình như vậy, như thế cũng dễ dàng tiếp nhận hơn tình huống đến xin lỗi tận mặt rất nhiều. Hắn hìn bộ dạng dạy bảo ân cần của Vương Tử Quân, cũng không có chút phản cảm, ngược lại còn tỏ ra cảm kích.

- Cám ơn bí thư Vương.

Vương Tử Quân lúc này nhìn sang Lâm Giang Luân mà lén nở nụ cười, trong lòng thầm thấy ổn định. Sau đó hắn trò chuyện với Lâm Giang Luân về đủ mọi vấn đề, dần dần vẻ mặt Lâm Giang Luân đã bình tĩnh trở lại.

- Bí thư Vương có ở bên trong không?

Một tiếng hô lớn vang lên từ bên ngoài, Vương Tử Quân cảm thấy có chút quen tai.

Cửa khép hờ bị đẩy ra, Vương Hiếu Binh cán bộ thôn Hồng Lĩnh mặc một bộ quân phục màu xanh đẩy cửa đi vào.

Vương Tử Quân trước kia đã từng ngồi cùng bàn dùng cơm uống rượu với Vương Hiếu Binh, bây giờ thấy đối phương đi đến thì cười nói:

- Anh Vương, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy?

Vương Tử Quân vừa nói vừa ném cho Vương Hiếu Binh một điếu thuốc.

Vương Hiếu Binh cũng không khách khí với Vương Tử Quân, hắn nhận lấy điếu thuốc rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Giang Luân nói:

- Còn là ngọn gió gì nữa, là gió lạnh thổi đến.

Vương Hiếu Binh là người quen tùy tiện, hắn thấy Lâm Giang Luân còn chưa động đến ly trà trước mặt, thế là nhấc lên nói:

- Anh Lâm, tôi đã sắp chết khát rồi, tôi cũng không khách khí.

Vương Hiếu Binh nói xong thì nâng ly lên uống cạn.

Lâm Giang Luân cũng từng uống rượu với Vương Hiếu Binh, cũng biết tính nết của người này. Tuy tiếc ly trà của Vương Tử Quân cho mình lại rót vào bụng đối phương, nhưng hắn cũng biết đối phương làm như vậy cũng không gây khó cho mình.

- Này, Giang Luân, anh đến nói với nhà ăn một tiếng dùm tôi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu để cho Lâm Giang Luân đi trước.

- Bí thư Vương, anh xem anh kìa, tôi đến đây rồi, anh cũng không cần long trọng mời cơm như vậy.

Dù biết không phải là chính mìn được mời nhưng Vương Hiếu Binh vẫn lên giọng nói giỡn.

- Cám ơn bí thư Vương, lần này tôi đến chủ yếu là vì chuyện của trường tiểu học trong thôn.

Vương Hiếu Binh nói đến vấn đề này thì gãi đầu khó xử nói:

- Trường tiểu học của chúng tôi được xây dựng bằng gạch vào hai mươi năm trước, bây giờ đã có phòng bị nứt toác ra, rất không an toàn. Lần này tôi đến tìm anh, chính là xem anh có thể trợ giúp để chúng tôi sửa chữa lại không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện