Thấy Vương Hiếu Binh khoa chân múa tay để miêu tả về độ dài rộng của vết nứt khoảng hơn một thước thì Vương Tử Quân cau mày, trái tim cũng treo lên cao. Kiếp trước hắn đến dạy ở trường học trong thôn Yên Chi Nam, bây giờ Vương Hiếu Binh khoa chân múa tay về vết nứt, năm xưa trường của thôn Yên Chi Nam cũng giống như vậy.
Dù lúc đó tâm tình của Vương Tử Quân ở thôn Yên Chi Nam rất tiêu cực, uể oải không phấn chấn, nhưng hắn cũng vì học sinh mà đến tìm bí thư chi bộ của thôn, thôn dân cũng đồng ý góp vốn sửa trường, vì thế tiền không là vấn đề. Kết quả là bí thư chi bộ thôn dùng giọng không khách khí nói, đúng vậy, tiền không là vấn đề, nhưng vấn đề là không có tiền, thế là bác bỏ lời đề nghị của Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân nhìn gương mặt chờ mong của Vương Hiếu Binh, trong lòng có chút cảm động, dù thế nào thì người này cũng mạnh hơn tên bí thư chi bội thôn Yên Chi Nam rất nhiều.
- Sửa chữa cần bao nhiêu tiền?
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi nói.
- Bí thư Vương, cần mười ngàn đồng.
Vương Hiếu Binh thấy Vương Tử Quân không đập mình một gậy chết tươi thì không khỏi vui sướng.
Mười ngàn cũng không phải là một số lượng nhỏ đối với ủy ban xã vào lúc này, tuy lúc này tình hình tài chính của xã có chút dư dả, xuất ra mười ngàn cũng không là vấn đề, nhưng khốn nổi vấn đề là Vương Tử Quân không phải là bí thư của một thôn, nếu như tất cả các thôn trong xã đều đến đòi tiền, vậy mình sẽ làm sao để đối phó lại đây?
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy và cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thầm cảm thán xã không có tiền, dù mình có nhiều ý nghĩ tốt cũng chỉ là mắc cạn trong vũn bùn, xem ra phát triển kinh tế mới là đạo lý cần quan tâm.
Vương Tử Quân nghĩ đến phương diện phát triển kinh tế thì có hơi ngây người, lúc này Vương Hiếu Binh đang nhìn chằm chằm vào hắn, người này chỉ sợ bí thư nói một chữ không thì xong hết.
- Bí thư Vương, nếu anh thật sự khó xử thì năm ngàn cũng được, phần còn lại sẽ động viên các gia đình quyên tiền, nhất quyết phải làm cho xong.
- Anh Vương, có nghèo cũng không thể nghèo giáo dục, có khổ cũng không làm khổ học sinh, kế hoạch trăm năm luôn lấy giáo dục làm gốc, vì thế tôi khẳng định sẽ giúp đỡ anh ở phương diện cải tạo trường học. Chỉ là lúc này tình hình tài chính của xã có hơi căng, xã Tây Hà Tử lại có nhiều thôn hành chính, tôi phải trù tính sắp xếp cho ổn. Thế này đi, anh cho tôi một tuần, trong khoảng thời gian này tôi sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.
Vương Hiếu Binh thấy Vương Tử Quân nói lời hợp tình hợp lý, biết rõ lời nói của bí thư đã rất chân thành, cũng không dễ dàng gì, cho nên liên tục gật đầu nói:
- Cám ơn bí thư Vương, chúng tôi chờ tin tức tốt lành từ anh.
Sau khi nói chuyện với Vương Hiếu Binh về thôn Hồng Lĩnh thêm một lúc, Vương Tử Quân nhìn giờ, thấy đã đến giờ nghĩ, vậy là kéo Vương Hiếu Binh nói:
- Có lẽ thức ăn đã làm xong, chúng ta cùng đi dùng cơm, vừa ăn vừa nói.
- Bí thư Vương, anh cứ đi đi, bây giờ còn sớm, tôi còn phải về nhà.
Vương Hiếu Binh vội vàng đứng lên chuẩn bị cáo từ.
- Này, anh Vương, nói vậy là không đúng, tôi đến thôn thì anh làm khách, bây giờ anh đến ủy ban thì phải nghe lời tôi.
Vương Tử Quân nói rồi đi ra khỏi bàn làm việc, sau đó cười ha hả.
Vương Hiếu Binh tất nhiên sẽ không muốn đi, cũng không phải là một bữa cơm, mà cảm thấy được dùng cơm với bí thư Vương không phải chuyện mà ai cũng có thể làm được. Vì thế mà hắn lúc đầu còn giả vờ từ chối, sau đó lại vui sướng đồng ý.
- Anh Vương, anh cứ chờ chút, tôi đi rồi sẽ quay lại.
Vương Tử Quân tỏ ý bảo Vương Hiếu Binh ngồi xuống, sau đó đi về phía phòng làm việc của Triệu Liên Sinh.
Phòng làm việc của Triệu Liên Sinh vẫn đóng chặt cửa nhưng bên trong có âm thanh phát ra, chứng tỏ chủ tịch Triệu đang có khách. Vương Tử Quân gõ cửa rồi cao giọng nói:
- Chủ tịch Triệu, có việc gì bận rộn không?
Không đợi Triệu Liên Sinh trả lời, Vương Tử Quân đã đẩy cửa đi vào. Trong phòng có bốn người, kể cả Triệu Liên Sinh thì ai cũng đứng lên. Vương Tử Quân vào phòng làm việc của Triệu Liên Sinh, đây là điều mà hắn căn bản không ngờ đến, hắn trố mắt một lát thì cười lớn nói:
- Bí thư Vương, anh có việc gì cứ gọi điện thoại, anh...Anh còn tự mình đến đây...
- Ôi, tánh mạng kéo dài cũng nhờ con người thường xuyên vận động, chỉ cách vài bước mà gọi điện thoại thì có phải quá quan liêu rồi không?
Vương Tử Quân nói xong thì thuận tiện đảo mắt nhìn những người có mặt trong phòng, nhìn vào cách ăn mặc thì có lẽ là cán bộ từ thôn khác.
Triệu Liên Sinh thấy Vương Tử Quân đảo mắt nhìn ba người trong phòng, hắn cười ha hả rồi tranh thủ giới thiệu:
- Bí thư Vương, đây là ba vị cán bộ thôn Trương Gia Truân, là bí thư Trương, trưởng thôn Trương, kế toán Trương!
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy kỳ lạ vì các ban ngành của thôn là những người đồng tộc, thế nên hắn tranh thủ nói cười:
- Hai ngày nay cũng muốn xuống thôn Trương Gia Truân, nhưng những ngày qua bận rộn đến tắt đèn, các anh lại chủ động chạy lên ủy ban, rất tốt, có nhiều việc cần liên hệ.
Bí thư chi bộ họ Trương là một người hơn sáu mươi tuổi, lão cũng đã nghe qua đại danh của vị bí thư mới đến nhận chức trong xã, trong lòng càng cảm thấy đối phương quá có khí thế. Lão nở nụ cười trên gương mặt có hơi khô héo, sau đó tranh thủ thời gian nói lời mời:
- Bí thư Vương, nếu anh có thời gian xuống thôn chúng tôi thăm thú, sợ rằng không phải chỉ ba người chúng tôi cảm thấy vui sướng, mà tất cả vài ngàn dân chúng của thôn cũng đều vui mừng.
Nếu liên hệ với cán bộ thôn xóm thì mặt ngoài nhất định phải ném cho bọn họ đủ sự tôn trọng, có người nói làm chủ tịch xã, chủ tịch huyện và chủ tịch tỉnh thì không nhất định có thể làm được thôn trưởng. Lời này dù có chút khoa trương nhưng cũng là nói đúng tình hình thực tế. Chưa nói gì lớn, chỉ cần nói chút công tác dưới thôn như kế hoạch hóa gia đình, nếu cán bộ trong thôn không phối hợp, không chạy khắp nơi, không hò hét khản giọng, không mệt chết người thì sẽ đừng hòng có được chút thành tích. Hôm nay từ trung ương đến địa phương lại cường điệu đẩy mạnh công tác tam nông, nếu như thôn dân cứ thỉnh thoảng lại ngồi lên xe công nông chạy về phía ủy ban làm loạn, như vậy anh cũng đừng hòng sống yên.
Nếu không bỏ sức nơi cơ sở, như vậy thì núi đồi sẽ rung chuyển.
Vì vậy Vương Tử Quân rất coi trọng phương diện phối hợp và níu quan hệ với các cán bộ thôn, hắn mỉm cười bắt tay chào hỏi ba vị cán bộ, sau đó dùng giọng tùy ý hỏi:
- Ba vị lãnh đạo đến ủy ban xã, chỉ sợ là có chuyện phải không?
Tuy không quen nhìn Vương Tử Quân nhưng Triệu Liên Sinh cũng không thể không thừa nhận một điều, đó là Vương Tử Quân càng ngày càng có khí độ của một vị bí thư xã, mới đó đã áp chế được bầu không khí trong phòng làm việc của mình. Dù đối phương có được như vậy chủ yếu dựa vào vầng hào quang bí thư, nhưng đây là một vị bí thư trẻ tuổi, đó là điều mà không ai dám coi thường.
Bí thư Trương công tác nhiều năm, tiếp xúc qua đủ mọi loại lãnh đạo, bây gời thấy Vương Tử Quân hỏi như vậy thì mở miệng nói:
- Bí thư Vương, không gạt anh, chúng tôi lên đây để tố cáo.
- Là thế này, tối qua có vài tên trộm đến cánh rừng phía đông thôn chặt hơn mười cây cổ thụ, bí thư Trương đến để báo án.
Triệu Liên Sinh khẽ phất tay với bí thư Trương, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc.
Thì ra là như vậy, Vương Tử Quân khẽ động tâm, cũng không tiếp tục hỏi mà quay sang chuyện khác:
- Chủ tịch Triệu, chuyện này anh cần quan tâm nhiều hơn, lệnh cho đồn trưởng Triệu nhanh chóng phá án.
- Tôi cũng đã bắt chuyện với Tứ Dược.
Triệu Liên Sinh nhướng mày nhưng ngay sau đó lại trở nên tươi cười.
- Tốt, vừa vặn đến giờ cơm, tôi cố ý sắp xếp nhà bếp nấu thêm vài món, vốn đến mời chủ tịch Triệu, không ngờ lại trùng hợp như vậy, có lẽ ba vị lãnh đạo cũng ngửi được mùi mà đến. Ha ha...
Vương Tử Quân dùng giọng vui đùa nói, sau đó đứng người lên.
Vương Tử Quân mời dùng cơm? Triệu Liên Sinh nghe thấy vậy mà tâm tư khẽ xoay chuyển, mà ba vị cán bộ thôn Trương gia Truân cũng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy mình được bí thư đại nhân quan tâm.